Cậu dành cả ngày để nghiên cứu tư liệu về Hứa Sâm mà kẻ thần bí đã đưa cho, thuận tiện ---- quan sát Khương Ly.
Có thể Khương Ly với Hứa Sâm là cùng một giuộc.
Đây là lời nhắn nhủ của kẻ thần bí Q. Nhưng sau này không biết cậu Q bị uy hiếp cái gì mà không muốn tiết lộ tin tức với cậu nữa, dù cho cậu có nói ngon nói ngọt hay hăm doạ đủ điều, nói đúng ra nếu như Khương Ly có vấn đề thật, ngoại trừ thận phận là em trai đây, thì còn ai có thể tra nữa, rốt cuộc làm sao cậu ta mới hợp tác với mình được đây.
Cậu luôn muốn biết cậu Q là ai, nhưng lại không có manh mối gì, chỉ có thể bết chắc chắn anh ta ở trong căn cứ, khả năng cao là có thể tiếp cận được với Khương Mặc và Hứa Sâm nhưng không thể chạm tới Khương Ly.
Chị cậu mỗi ngày đều dùng giọng nói ngọt ngào lẫn sự chăm sóc dịu dàng cho cậu, biết cậu không ăn nổi bèn làm cho cậu mấy món thanh đạm để ăn, lo cậu ngủ không ngon mà bắt đèn trợ ngủ loại tốt nhất, nhưng mỗi ngày cậu vẫn rất khó chịu, thậm chí không biết mình nên dùng sắc mặt nào để đối mặt với chị ấy.
Anh rể đã có tâm tư khác, đó là điều không thể cãi. Dựa theo sự hướng dẫn của cậu Q, cậu tìm được ở phòng ngủ vợ chồng chị hai một thiết bị nghe lén giả làm điện thoại di động, đối chiếu với hồ sơ của thiết bị theo dõi thì hoàn toàn trùng khớp.
Mà thiết bị theo dõi này thật ra cũng là một cái điện thoại di động, bởi vì công việc của Hứa Sâm là lưu video cuộc họp nên cậu không nghĩ tới, cậu Q đã suy đoán rằng có thiết bị theo dõi được cài trong ổ cứng điện thoại này, vì thế cậu đem đến phòng giám sát coi thử, kết quả đúng như lời anh ấy nói, thứ này vừa là điện thoại di động vừa là thiết bị nghe lén.
Thật ra mà nói, chứng cứ đã rành rành trước mắt, không có bằng chứng nào trước đây có thể rõ ràng như vậy.
Nếu vậy thì bản thân chị cậu, trong chuyện này đóng vai trò gì. Là người ngoài cuộc bị lợi dụng, hay là người đứng đằng sau thâu tóm tất cả?
- ----
Một ngày nữa là ngày Khương Mặc với Lương Nham đến khách sạn Thiên Hà, chiếc đèn xông hương trong phòng Khương Thành toả ra mùi của trầm hương và tuyết tùng.
Khương Thành trầm mặc nhìn ảnh chụp Hứa Sâm trên máy tính, đây là ảnh cận cảnh, cậu Q muốn chụp rõ ràng động tác chạm vào gọng của anh ấy, giống với rất nhiều bức ảnh, đều là ảnh anh ấy chạm vào gọng, đôi lúc là một ngón, có khi là hai.
Theo cậu Q phân tích là: [ Trong trường hợp này người bình thường sẽ không chạm vào gọng kiểu này, chỉ đỡ kính lên thôi, động tác anh ta rõ ràng không phải là đẩy gọng kính lên. Có khả năng mắt kính anh ta có hai chức năng đặc thù, ví dụ như theo dõi, trò chuyện, ghi hình chờ, số ngón tay chạm vào khác nhau ứng với các chức năng khác nhau].
Khương Ly cũng mang mắt kính, cũng có động tác như vậy.
Khương Thành hít sâu một hơi, đem ảnh chụp phóng thật to ra, tăng độ bão hoà với độ tương phản liên tục lên, ở trên giá kính thấy một từ đơn tiếng Anh nhỏ.
Hình như là nhãn hiệu.
Lúc Khương Thành thấy Khương Ly ngủ cũng để mắt kính ở đầu giường, mặt trên kính cũng có nhãn hiệu tương tự.
Tim cậu đập thình thịch, tay chân lạnh buốt, nhưng vẫn cố nhẹ nhàng hít sâu, ép bản thận bình tĩnh lại. Cậu trốn vào nhà vệ sinh mở nước lạnh xối từ đầu đến chân mình cả chục lần, sau đó đi ra, lấy thiết bị giám sát cắm vào CPU của máy tính Khương Ly thường dùng.
Ngày hôm sau lúc Khương Mặc và Lương Nham đến khách sạn Thiên Hà, cậu sẽ vừa nghe lén chị với anh rể nói chuyện, vừa duy trì liên lạc với cậu Q.
Khương Thành: [Nói cho tôi biết kế hoạch hôm nay đi.]
Cậu Q: [Cậu không cần biết.]
Khương Thành: [Chị tôi với anh rể luôn giữ liên lạc thông qua mắt kính đó, hiện tại tôi đang nghe lén chị mình, chỉ cần anh nói cho tôi nghe kế hoạch hoàn chỉnh, tôi mới có thể đoán ra chị tôi ở bên kia có kế hoạch gì phản bội mệnh lệnh của anh tôi hay không.]
Cậu Q: [Vậy cậu nói cho tôi biết kế hoạch của chị cậu là gì đi, tôi tự đoán.]
Khương Thành: [....Ờ.]
Tiếp đến, Khương Thành thuật lại rõ mười mươi cho cậu Q nghe từng câu từng chữ Khương Ly nói với Hứa Sâm, cậu Q không nhận ra có câu nói nào bất hợp lý, cô hoàn toàn nhờ Hứa Sâm toàn lực trợ giúp kế hoạch Khương Mặc hoàn toàn thành công.
Khương Thành: [Có phải....có vấn đề gì hay không?]
Cậu Q: [Tuy rằng bọn họ không có kế hoạch phá hoại thứ gì, nhưng vấn đề lớn nhất chính là dù không ai nói cho họ kế hoạch hoàn chỉnh, họ vẫn nắm nó rõ như lòng bàn tay.]
Khương Thành: [Có phải bọn họ có dã tâm lớn hơn nữa phải không.....Muốn cho anh tôi xử lý xong kẻ thù mạnh nhất rồi sau đó xen vào, như trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?]
Ngón tay Khương Thành gõ bàn phím một cách cứng đờ, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không nhận ra không có giọng nói Khương Ly nữa, sơ ý chị ấy yên lặng đứng phía sau lưng mình.
Trong lúc chờ cậu Q hồi âm, Khương Ly nhẹ nhàng đem tay đặt lên vai cậu, thở dài nói: "A Thành."
Khương Thành giật nảy mình một cái, sắc mặt trắng bệch đổ một lớp mồ hôi lạnh, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Khương Ly.
Trên mặt Khương Ly cũng không có chút máu nào, chua xót nhìn Khương Thành cười cười: "Em nghi ngờ chị sao?"
Khương Thành không nói lời nào nhìn cô, hốc mắt dần ướt át đỏ ửng, mở miệng nghẹn ngào gọi cô một tiếng: "Chị."
Khương Ly nhìn lịch sử trò chuyện trên máy tính, hỏi: "Em đang nói chuyện với ai? Người em tin tưởng sao?"
Đôi mắt Khương Thành đỏ au nghẹn ngào nói: "Em muốn tin chị, chị thương anh trai hơn thương em, chị sẽ không hại anh ấy."
Khương Ly ngồi canh Khương Thành, dịu dàng xoa mặt cậu: "Vậy sao em lại khổ sở như vậy?"
"Em không bị tại sao chị và anh rể....."
"Bởi vì anh rể cậu có dã tâm riêng, chị không thể không giờ giờ phút phút nhắc nhở kiềm chế anh ấy." - Khương Ly nhẹ nhàng giúp Khương Thành lau nước mắt: "Nếu hôm nay mà không nhờ chị nhắc nhở anh ấy, không biết ảnh sẽ làm chuyện gì bất lợi cho Khương Mặc đâu...."
Khương Ly còn chưa nói xong, sắc mặt bỗng nhiên ngưng lại, như đang cẩn thận lắng nghe cái gì, sau đó biểu cảm cô hốt hoảng kinh khủng, nắm lấy vai vai Khương Thành lắc hết tốc lực: "A Thành, em nhanh lên, em chạy đến kho hàng lấy bộ quần áo giả nhà họ Lương mặc vào rồi chạy đến khách sạn Thiên Hà nhanh lên, anh rể em điên rồi, nếu không đem thứ này theo, đây là vật rất quan trọng, nếu không kịp thời đưa đến, A Mặc sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
Khương Thành cuống quít tắ máy tính sửa soạn đứng dậy, lau mặt mình một cách lung tung: "Kho, kho hàng nào?"
"Theo chị, mau lên!"
- ----
Lúc Khương Thành chạy đến khách sạn Thiên Hà, cậu không ngừng liên lạc với Khương Mặc và cậu Q, bao gồm những người bên cạnh Khương Mặc mà cậu biết, nhưng không ai nghe máy, cũng không ai nhắn tin hồi âm.
Cậu nhìn đường núi uốn lượn trước mặt, còn có bãi xe mà hồi xưa ba người bọn họ chụp chung, bỗng nhiên cảm thấy khổ sở đang che lấp mọi không gian của cậu, cậu hô hấp khó khăn, chỉ biết nước mắt không kiềm được mà thi nhau rơi xuống.
Bởi vì cậu biết có khả năng chị đã lừa cậu.
Nếu chị thật sự muốn theo dõi anh rể, việc dùng loại mắt kính này có thể bị người bị theo dõi lợi dụng ngược lại, căn bản không có nghĩa lý gì.
Đây là thứ để bọn họ liên lạc với nhau.
Trong lòng cậu rất loạn, muốn bình tĩnh lại sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, lại phát hiện bản thân bắt đầu thấy buồn ngủ, tay chân nhũn ra, đầu óc ngày càng nặng nề, cậu kinh hoảng túa ra mồ hôi lạnh, lại phát hiện tay chân không còn sức động đậy.
Cậu nghĩ đến chiếc đèn xông trong phòng mình, nước mắt lại ứa ra.
Cậu run rẩy thở hổn hển, liều mạng dồn hết sức phanh xe lại, nhưng cũng không làm gì được.
Bỗng nhiên cậu sởn tóc gáy nhận ra, không phải do cậu không có sức.
Mà là phanh xe bị phá hư.
Đối diện đường núi cậu đi có một chiếc xe tải hạng nặng, bộ đàm trong tay tài xế truyền ra giọng nói bình tĩnh của Khương Ly: "Biển số BK8756, đâm đi."
Tài xế có hơi chần chừ: "Cô Khương, cô chắc chứ?"
"Đâm đi." - Giọng nói Khương Ly nghẹn ngào, lặp lại lần nữa.
Đường núi thưa thớt dân cư, đột nhiên có âm thanh của hai chiếc xe vang lên gầm rú cùng với tiếng lốp xe trượt trên đất, tiếng cọ xác khiến người ta tê dại cả đầu.
Một đoạn đường xám đen phủ đầy mảnh vụn ô tô lẫn máu tươi.
Một màn hình điện thoại vỡ nát, còn có một tin nhắn chưa kịp gửi đi.
[Em yêu chị nhất, đừng làm chuyện dại dột nữa.]
- ----
Sau cuộc giao tranh, khách sạn Thiên Hà chỉ còn lại sự hỗn loạn, người chết lẫn người bị thương nằm ngổn ngang trên sàn, mảnh đạn, vụn gỗ, mảnh thuỷ tinh găm đầy người họ, vừa kinh dị vừa buồn nôn.
Đường Tu cõng một thùng thuốc lớn ở trung tâm khách sạn để kiếm người nhà họ Khương bị thương thể chữa trị, liên tục ngồi xổm xuống rồi đứng dậy, lao lực bôn ba, anh mang thai đã bảy tháng nên khó chống đỡ nổi, chỉ có thể một tay nâng bụng, một tay cầm đồ vật, cố hết sức bước đi trên đôi chân sưng phù mà tìm người bệnh kế tiếp.
Anh không biết mình cứu được bao nhiêu người, nhưng vẫn không thấy Khương Mặc, lúc bắt đầu bắn đã không còn liên lạc được với em ấy, hiện tại tìm kiểu gì vẫn không thấy được.
Trước khi đấu súng, anh đã tận mắt thấy Lương Nham bắn vào bả vai em ấy một phát, cũng tận mắt thấy Hứa Sâm tiêm cho em ấy một liều thuốc kích thích đầy tác dụng phụ, bất luận em ấy có bị thương chỗ nào nữa hình không, tình trạng bây giờ đều cực kỳ không tốt.
Lúc Đường Tu bám lên tay vịn leo lên tầng thứ hai, tim với dạ dày đều không chịu nổi, cả người choáng váng kịch liệt, khom lưng nôn ra một vũng nước chua lẫn máu.
Cũng chính lúc này, cổ tay anh có người giữ lại, cảm giác bàn tay đó, vừa chạm vào anh đã nhận ra, hốc mắt thoáng chốc đã ươn ướt.
Lòng bàn tay người kia thấm đầy chất lỏng ấm áp, trên người không ngừng nhỏ xuống chất lỏng tương tự, Đường Tu nhìn màu đỏ chói mắt đó, tim như dao cắt, dùng sức nắm lấy tay còn lại: "Đừng....chạy, em, bị, thương đó....."
Khương Mặc đừng chạy.
Em b..ị.. thương, rất đau mà.
Vì Đường Tu khi nói rất đau nên biểu đạt suy nghĩ không hoàn chỉnh của mình, để che giấu âm sắc giọng nói của mình, Hứa Sâm đã liên tục tiêm cho anh một loại thuốc đặc chế khiến dây thanh quản anh bị tổn thương.
Khương Mặc không đáp lại anh, chỉ dùng giọng khàn khàn kéo anh đến một nơi, sau đó mở to đôi mắt đỏ ngầu chỉ lên người toàn máu đang nằm dưới đất ra lệnh cho anh: "Cứu người, nhanh lên."
Tuy rằng đã cố gắng nỗ lực ổn định cảm xúc, nhưng trong giọng nói cậu vẫn lộ ra sự hoảng loạn chưa từng có trước đây.
Đường Tu nghẹn giọng trấn an cậu: "Để tôi nhìn xem....Sẽ không sao hết."
Khương Mặc bỗng nhiên thả lỏng tay, Đường Tu đứng không vững, liền lảo đảo quỳ gối xuống cạnh người bị thương, đầu gối nên xuống đất tạo nên một tiếng vang giòn chấn động tâm can, nhưng trông anh không giống như đang bị ngã, chỉ lập tức mở thùng cứu thương đem những thứ cần thiết lấy ra, giúp A Mao cầm máu gấp.
Nhưng chính anh lập tức nhận ra, anh cứu không được.
Mất máu quá nhiều.
"Không được...." - Đường Tu cảm giác được thân thể A Mao càng lúc càng lạnh lẽo và yên lặng, trái tim thoáng chốc nhưng rơi vào vực sâu, anh run rẩy lắc đầu.
"Cái gì không được!" - Khương Mặc thở dốc gào lên thương tâm: "Anh thiếu cái gì thì nói, kêu không được cái gì!"
Trái tim mỏng manh như một tờ giấy của Đường Tu vì tiếng rống của Khương Mặc mà co đập điên cuồng, anh đau đớn nắm chặt chiếc áo trước ngực mà gian nan thở dốc, cổ họng ngập tràn mùi máu.
"Nói chuyện!" - Khương Mặc lại rống lên.
Đường Tu run rẩy, cuối cùng miệng cũng phát ra được âm thanh rất nhỏ: "Tôi, tôi cứu không được.....Đến bệnh viện lớn.....Yêu cầu huyết tương....."
Khương Mặc chưa kịp làm gì, Nhị Hắc bên cạnh đã không nhịn được nữa, mất lý trí đá một cước vào cổ tay Đường Tu: "Mày không cứu được cậu ấy sao không nói sớm! Nói cái gì mà không sao! Sau đó xoay xở cả buổi mà mày nói không cứu được! Mày là bác sĩ hay là đao phủ, hả?!"
Tay Đường Tu bị đau nên thả lỏng Khương Mặc ra, mới chống được lên đất, lại bị Nhị Hắc hai mắt đỏ ngầu giẫm lên.
Cái tay kia chi chít vết thương cũ, gầy gò đến mức như da bọc xương, những mạch máu nhỏ đột nhiên hiện rõ ra, cậu ta không cần dùng lực quá nhiều để giẫm xuống, là có thể nghe tiếng xương vỡ vụn, giống như chỉ cần dùng thêm chút lực là nát bấy.
Cơ thể Đường Tu run rẩy đến mức co giật, ánh mắt tan rã không có điểm sáng, đôi môi trắng bệch, âm thanh nào cũng không thể thốt ra, có thể là vì trái tim đã quá lao lực nên anh chỉ cố giãy giụa thở gấp để hớp lấy một ít oxy, quang cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, những ý thức liên quan dần dần trở nên không tỉnh táo.
"Đừng đánh nữa!" - Khương Mặc cản Nhị Hắc lại: "Xe cứu thương gọi tới không có à?"
Đường Tu nghe được câu hỏi vội vàng của Khương Mặc, mơ hồ đáp lại theo bản năng: "Có....Nhưng huyết tương trên xe.....Không đủ.....Nên đưa đến bệnh viện lớn, đưa đến bệnh viện lớn....."
Anh loáng thoáng cảm nhận được Khương Mặc đang bế A Mao trên mặt đất lên, để Nhị Hắc đi theo, anh tốn công muốn níu lấy tay Khương Mặc.
"Giúp, giúp tôi....."
Giúp tôi lấy một bình oxy được không?
Giúp tôi lấy một bình oxy là được.
Ở trong thùng thuốc.
Tôi lấy không nổi.
Nếu tự lấy được, tôi sẽ không làm phiền em đâu.
Anh khó khăn duỗi tay ra phía trước níu lại, giống như đụng phải cái gì, giây tiếp theo có một người hung hăng đá một cước lên vai anh.
"C-ú-t n-g-a-y!" - Nhị Hắc mất kiểm soát quay sang anh rống to.
"Đừng đánh anh ấy, lấy thùng thuốc ra đây đi!"
"Đã biết thưa anh Mặc!" - Nhị Hắc đem thùng thuốc Đường Tu đặt trên mặt đất đi tới, chạy theo sau Khương Mặc ra ngoài.
Đường Tu ở trên đất, đứt quãng ho khan, khoé môi chảy ra một dòng máu đỏ, nhỏ tích tắc thành một bãi dưới đất.
Anh không có sức để đứng dậy nữa.
Dù có đứng dậy...cũng không có bình oxy.
Đôi lời tác giả:
Mấy chương này khá thảm, tôi sẽ cố gắng viết nhanh qua, mọi người kiên nhẫn chờ chút nhá!
Editor:
Sorry mn người vì ra chương lâu nhó! Mấy nay đi lâm sàng deadline dí dữ quá, có thể ra chương hơi lâu một chút, mọi người thông cảm nha. Iu mn ^^.