• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao đi nữa, cuộc sống văn phòng xã khu của ba người đã bắt đầu như vậy....

Mặc dù Trần Thước có chút non nớt, nhưng quả thực rất đáng khen, sau khi bị các bà cô xã khu bao vây không lâu đã phá vỡ vòng bao vây, tóm lại ngày hôm sau, anh ta đã có thể đi theo quỹ đạo công việc pháp luật xã khu, bắt đầu công việc theo nhịp độ này. Vì để Trần Thước thích ứng nhanh nhất, Ninh Uyển đã giao toàn bộ công việc tư vấn điện thoại và tư vấn tại chỗ cho Trần Thước, mà Trần Thước cũng không phụ sứ mệnh, xử lý đâu ra đấy.

“Trần Thước à, cậu như này đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn.” Ninh Uyển nhìn Trần Thước, ánh mắt vô cùng hài lòng, “Thực ra cậu ở tổng bộ xử lý án là được, thật sự không cần thiết đến xã khu rèn luyện. Việc ở xã khu, cậu đến trải nghiệm một tháng là đủ rồi.”

Phó Tranh ngừng một lát, động tác tay lật hồ sơ vụ án chậm lại, quay đầu nhìn sang.

Mặc dù Trần Thước đã từng làm việc ở tổng bộ trước đây, nhưng những vụ án cậu ta tiếp xúc thực tế hơn nhiều so với những vụ Phó Tranh thường nhận. Hơn nữa vốn dĩ là muốn thể hiện trước mặt Ninh Uyển lấy lòng cô, hiện giờ quả thực đã xuất sắc hơn Phó Tranh lúc đầu.

Mà câu nói “trải nghiệm một tháng là đủ”, Ninh Uyển chưa từng nói với Phó Tranh câu này. Điều này khiến anh không vui. Anh nghĩ, có lẽ là linh hồn người đối tác từ trong lòng mình không cho phép anh bị so sánh trong công việc.

Cho dù thế nào, một người đối tác nên tự có tôn nghiêm, tuyệt đối không thể thua một luật sư nhỏ trong công việc. Ít nhất anh nên khiến Ninh Uyển nhận ra ai mới là người làm được việc, nếu không sau này anh gia nhập tổng bộ, sao có thể khiến người khác bị thuyết phục bởi năng lực của anh?

Ninh Uyển rất hài lòng với trạng thái hiện tại. Phó Tranh ngoan ngoãn nghe lời, Trần Thước nhiệt tình chủ động, ba người cùng làm việc, không những nhẹ nhõm hơn nhiều, mà hiệu suất xử lý vụ án xã khu càng cao hơn.

Mà Trần Thước chăm chỉ hơn nhiều so với dự liệu của Ninh Uyển, những vụ án ở xã khu nhỏ như vậy, vụn vặt như vậy, vốn không thể so sánh với những vụ khi anh ta còn ở trong đội trụ sở, nhưng anh ta vẫn làm rất nghiêm túc tỉ mỉ, diện mạo lại đứng đắn, lúc này, một cô gái trẻ đến tư vấn đối sách pháp luật, nhìn thấy Trần Thước thậm chí còn hơi đỏ mặt...

“Chào luật sư! Tôi ở tòa 10 xã khu Duyệt Lan, hôm nay tôi đến đây vì thật sự không biết làm sao, muốn kiện hàng xóm ở lầu trên nhà tôi!”

Thái độ Trần Thước ôn hòa: “Tôi là Trần Thước, nên xưng hô với cô thế nào?”

Cô gái nhìn Trần Thước, hơi ngượng ngùng và căng thẳng: “Tôi là Hàn Nhiễm.”

“Được, Hàn Nhiễm, cô có thể nói tình hình cụ thể hơn không?”

Cô gái gật đầu, vừa nhắc đến chuyện chính, cô không quan tâm việc ngượng ngùng, giọng điệu khá khổ não: “Tôi ở tầng 4, nhà trên tầng bị rò nước đều rò xuống nhà tôi, trần nhà tôi bị ngấm nước, mỗi ngày nước tí tách rơi cứ như mưa, vách tường bên cạnh phồng rộp rơi xuống, cả nhà đều ẩm ướt, tôi tìm người phụ nữ ở lầu trên giải quyết, cô ta cũng phớt lờ đi, cứ như vậy sao tôi có thể sống trong nhà được? Cho nên tôi muốn kiện cô ta...”

Suy nghĩ của Trần Thước rất rõ ràng: “Việc này cần nguyên nhân kết quả trước, dẫu sao rò nước chưa chắc là ống nước của đối phương có vấn đề, có thể là vấn đề của nhà cô, hoặc thậm chí là tầng trên nhà cô, giống như nhà xây dựng không lắp đặt tốt chỗ nào đó.”

“Đúng, mới đầu đối phương cũng nói như vậy, nhưng tôi đã tìm thợ sửa xem xét, cũng tìm thấy chỗ rò nước, chính là tầng trên, nhưng dẫu sao tầng trên rò nước, cũng chỉ ảnh hưởng tới tôi, không phải cô ta, “việc không liên quan khoanh tay đứng nhìn”, kết quả không tình nguyện phối hợp sửa chữa với tôi.” Hàn Nhiễm bất đắc dĩ, “Khi tôi tìm thợ sửa đã giữ lại tài liệu và chứng cứ, nếu lên tòa hoàn toàn có thể chứng minh nguyên nhân do cô ta...”

Cô ta nói xong, lấy ra một xấp tài liệu từ trong ba lô đưa cho Trần Thước: “Những tài liệu này tôi đã sắp xếp xong, nhưng không biết đi đâu tìm luật sư, nghe nói xã khu chúng tôi có dịch vụ pháp luật, cho nên muốn hỏi anh có thể thay tôi kiện ra tòa được không?”

Trần Thước cẩn thận lật tài liệu, quả thực rất rõ ràng, muốn chứng minh chỗ rò nước do nhà tầng trên tạo thành không khó, anh ta cười với Hàn Nhiễm: “Có thể, tôi có thể nhận, cô để lại những tài liệu liên quan, bởi vì chỗ rò nước làm cô không thể ở trong nhà, vậy chúng ta ký hợp đồng đại diện tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành lấy chứng cứ, sau đó đến tòa lập án...”

Hàn Nhiễm chớp chớp mắt, hơi đỏ mặt: “Luật sư Trần chuyên nghiệp quá, để tiện liên lạc, chúng ta có thể add wechat không?”

***

Suy nghĩ của Trần Thước thực sự rất đúng, chứng cứ xác thực khi kiện tụng cũng sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng kiện tụng dân sự thông thường và tranh chấp láng giềng có điểm khác biệt, tuy Trần Thước có kinh nghiệm công việc, nhưng thật sự chưa từng tiếp xúc qua vụ án xã khu...

Nhưng Ninh Uyển vừa chuẩn bị mở lời, thì thấy Phó Tranh vốn dĩ yên lặng lắng nghe ở bên kia đã mở lời trước, anh đứng dậy đi đến trước mặt Hàn Nhiễm: “Cô có thông tin liên lạc của người thợ sửa kia không? Tôi có thể gọi điện cho anh ấy xác nhận một số chuyện không?”

Hàn Nhiễm có lẽ là người yêu cái đẹp, vốn dĩ gặp nhìn Trần Thước đã không thể rời mắt, giờ thấy Phó Tranh hiển nhiên càng thích diện mạo của Phó Tranh, đột nhiên hơi lắp bắp: “Có… có thể...”

Cô ta nói xong lấy điện thoại, ấn số của thợ sửa đưa cho Phó Tranh: “Chính là số này.”

Phó Tranh cười: “Cảm ơn.” Nói xong cầm điện thoại của cô ta.

Ninh Uyển không nhúng tay vào, cô nhìn Phó Tranh gọi điện thoại đâu ra đấy, trao đổi vài vấn đề mấu chốt với thợ sửa:

“Phải, muốn hỏi anh một chút, về vấn đề rò nước tầng trên, nếu sửa chữa thì có những cách nào?”

“Cảm ơn, vậy tôi muốn hỏi, nếu dùng cách thứ nhất cần tốn bao nhiêu tiền? Đại khái bao lâu có thể xử lý xong?”

“Nếu là cách trị tận gốc ngọn thì sao? Cách này xử lý thế nào? Tốn bao nhiêu tiền?”

***

Mấy câu hỏi này, rõ ràng Trần Thước không hiểu tại sao Phó Tranh lại hỏi vậy, Hàn Nhiễm cũng không biết, nhưng Ninh Uyển nhìn Phó Tranh, lại có một cảm giác vui mừng “trò giỏi cuối cùng trở thành thầy”.

Khoảnh khắc này, Ninh Uyển bỗng nhiên xúc động vì con heo mình nuôi lớn có thể giết mổ rồi.

Phó Tranh đã trưởng thành!

Mỗi một câu hỏi đã hỏi trúng trọng điểm.

Phó Tranh cúp điện thoại, quả nhiên lần nữa nhìn Hàn Nhiễm: “Người hàng xóm trên tầng không dễ nói chuyện, là người rất ngang ngược đúng chứ? Rõ ràng đã thấy cô tìm thợ sửa điều tra lấy bằng chứng, mà bằng chứng có thể chỉ rõ nhà cô rò nước là do cô ta, nhưng hoàn toàn mặc kệ phải không?”

Hàn Nhiễm gật đầu.

“Vậy cho dù kiện ra tòa, đừng nói đến quá trình sẽ kéo dài bao lâu nếu phải xử sơ thẩm hoặc thậm chí phúc thẩm, cho dù cô đợi đến khi phán quyết thắng kiện có hiệu lực, nếu người hàng xóm kia vẫn không chịu hợp tác, cô chỉ có thể nộp đơn lên tòa cưỡng chế thi hành, mà cưỡng chế thi hành trong trường hợp của cô, hiệu quả chưa chắc đã tốt. Tóm lại, nếu dùng phương án này, nếu trình tự đơn giản được áp dụng suôn sẻ nhất, thời gian kết án theo quy định cũng là trong vòng 3 tháng, phí đại diện, phí sử dụng dịch vụ cơ bản cần khoảng 2 nghìn tệ.”

Hàn Nhiễm vẫn có chút không hiểu, nhưng Trần Thước đã chau mày: “Phó Tranh, đây là vụ án của tôi, những thông tin này tôi đã trao đổi với đương sự.”

Phó Tranh cười: “Tôi biết, nhưng nghe tôi nói đã, tôi muốn nói đối với vụ của Hàn Nhiễm, ngoài phương án giải quyết trên, còn có cách thứ hai.”

Lần này trên mặt Trần Thước rõ ràng có nét châm biếm: “Đương sự bên kia của vụ án này vốn không chịu hợp tác, ngoài khởi kiện còn cách khác sao? Lẽ nào anh muốn xúi giục đương sự của tôi lên nhà trên đó cãi nhau giải quyết?”

Phó Tranh không đếm xỉa đến sự khiêu khích của Trần Thước, anh nhìn Hàn Nhiễm, tự mình nói: “Lúc nãy tôi đã trao đổi với người thợ sửa, tình hình rò nước hiện tại, còn có cách sửa chữa nhanh chóng.”

Hàn Nhiễm quả nhiên hơi tò mò: “Là cách gì? Tôi chỉ bảo người thợ sửa điều tra lấy chứng cứ, chưa từng hỏi cách giải quyết nữa.”

Phó Tranh cười: “Tôi giúp cô hỏi rồi. Vì tình hình rò nước không đặc biệt nghiêm trọng, hoàn toàn do thấm nước lâu ngày tích trữ khiến tường nhà cô bị phồng rộp, cách giải quyết trị tận gốc ngọn cuối cùng là bắt đầu từ nguyên nhân, khiến đối phương sửa chữa ống nước bị rò của nhà mình, nhưng nếu đối phương không hợp tác, cô cũng không thể cứ thế phí sức đúng chứ?”

“Cho nên người thợ sửa khuyên cô có thể lấp kín chỗ hở gây ra thấm nước trên tường trước, làm thêm một lớp chống thấm, phí sửa chữa có lẽ cũng khoảng 2 nghìn.”

Nghe đến đây, Trần Thước không nhịn được: “Cho nên anh muốn nói dù sao cũng tốn tiền, khởi kiện bảo vệ quyền lợi chi bằng trực tiếp tiêu 2 nghìn làm lớp chống thấm? Nhưng lớp chống thấm cũng chỉ là kế tạm thời, không giải quyết ngọn nguồn, ống nước đối phương chỉ cần tiếp tục rò, sớm muộn lớp chống thấm cũng sẽ ngấm nước...”

Lần này Ninh Uyển cắt lời Trần Thước: “Không, Trần Thước, cậu để Phó Tranh nói xong đã.”

Phó Tranh nhìn Ninh Uyển cười: “2 nghìn tệ làm lớp chống thấm quả thực không giải quyết ngọn nguồn. Nhưng 2 nghìn này bất luận Hàn Nhiễm khởi kiện hay không đều phải tiêu đến, có phải vì để chờ kết quả thắng kiện và chờ cưỡng chế thi hành nên cứ làm ngơ để nước tiếp tục rò rỉ như thế mà không có sự can thiệp nào trong suốt 3 tháng kiện tụng? Đây là căn nhà Hàn Nhiễm hiện đang sống, vì sự thoải mái của bản thân và để giảm mức độ hư hại của ngôi nhà, bất kể thế nào, lớp chống thấm 2 nghìn của kế tạm thời này cũng nên tự mình chi trả.”

“Sau khi chi trả, thực ra còn có cách thứ hai.” Phó Tranh liếc Ninh Uyển, sau đó nhìn Hàn Nhiễm, “Tôi đã xác nhận với người thợ sửa, một khi lớp chống thấm này của cô hoàn thành, nước rò tầng trên không rơi xuống, sẽ tích tụ trong sàn nhà của căn tầng trên, lâu ngày, nếu cô ta không đồng ý xử lý ống dẫn nước bị rò, chính căn nhà cô ta phải chịu tổn hại, sàn nhà cô ta sẽ ngâm nước trở nên đen.”

“Sau khi làm xong lớp chống thấm, cô hoàn toàn có thể thông báo với đối phương, tôi tin vào tình huống đó, không quá 1 tháng, đối phương sẽ tự sửa chữa đường ống nước.”

Hàn Nhiễm suy nghĩ một lát: “Vì thế nếu tôi dùng phương án một, có thể phải đợi thời gian 3 tháng, dù thế nào đi nữa, trước tiên tôi phải chi 2 nghìn cho việc chống thấm, còn phải chi trả phí luật sư; Phương án hai, tôi có thể lập tức làm lớp chống thấm, khiến đối phương sửa chữa ống nước trong một tháng, không cần chi trả phí luật sư? Nhưng 2 nghìn này, người phụ nữ ở tầng trên nếu kiện cũng không đồng ý gánh vác, cho nên đều phải tôi tự chi.”

“Đúng, đương nhiên, nếu cô thắng kiện, có thể yêu cầu đối phương chi trả phí luật sư, phí khởi kiện, nhưng tình trạng của cô không thuộc trường hợp pháp luật quy định yêu cầu đối phương chi trả phí luật sư, cho nên khả năng phần lớn phí luật sư 2 nghìn cũng là do cô tự chi, nhưng 2 nghìn lớp chống thấm có thể yêu cầu đối phương trả.”

Hàn Nhiễm trẻ tuổi, đầu óc nhanh nhạy, rất nhanh cô ta đã phân tích rõ ràng điểm lợi, hại: “Cho nên nói đi nói lại, dù là cách một hay cách hai, tôi đều phải tự moi tiền mình thanh toán 2 nghìn, vậy chi bằng tôi chọn cách hai, ít nhất bớt rắc rối, không mất nhiều thời gian, đi kiện ra tòa cũng đều phiền phức, hơn nữa sau khi tôi làm lớp chống thấm, chịu thiệt chính là cô ta, nghe mà hả giận.”

Hàn Nhiễm nhìn Phó Tranh với vẻ sùng bái: “Tôi càng nghĩ càng thấy hài lòng, đến khi tôi làm xong chống thấm, đợi một tuần rồi mới nói cho cô ta, để cô ta nếm thử cảm giác sàn nhà bị ngâm hỏng, cuối cùng chỉ có thể tức chết tự mình sửa chữa! Ngang ngược như vậy, đáng đời! 2 nghìn chọc cô ta tức chết, đáng lắm!”

Hàn Nhiễm nói xong, nhìn Phó Tranh vừa cảm kích vừa xấu hổ: “Cảm ơn anh luật sư, nếu tiện có thể add wechat không?” Cô nói xong, nhìn Trần Thước, “Luật sư Trần, tôi trực tiếp add wechat của vị này nhé, dù sao không kiện tụng, cũng không phiền anh nữa.”

“...”

Ánh mắt trìu mến này, ánh mắt sùng bái này, lòng mơ mộng yêu đương của thiếu nữ này quá rõ ràng rồi đó... Vấn đề là vừa rồi vẫn trong trạng thái nhìn Trần Thước, cô thiếu nữ hiện đại này cũng quá có mới nới cũ rồi...

Dĩ nhiên Phó Tranh từ chối Hàn Nhiễm, Hàn Nhiễm bám ríu vài lần cuối cùng mới từ bỏ, cuối cùng trong lời tán dương và cảm ơn với Phó Tranh, mới quay người rời đi...

***

Bỗng chốc, Trần Thước chỉ cảm thấy mặt mình hết xanh rồi đỏ, tâm trạng lên xuống, vốn anh ta cho rằng vụ án này sẽ là cơ hội tốt thể hiện trước mặt Ninh Uyển, kết quả tên “Trình Giảo Kim” Phó Tranh nhảy ra, anh ta không những không được thể hiện, vụ án này cuối cùng biến thành công của mình Phó Tranh. 

Tuy hiệu quả phương án của anh thực tế hơn, trong lòng Trần Thước vẫn hơi không muốn công nhận, cách xử lý quanh co như vậy của anh ta vốn đã trái với nguyên tắc sử dụng pháp luật xử lý vụ án, nói là luật sư xã khu, nhưng anh ta làm công việc kiểu này, xử lý như vậy đâu thể phản ánh năng lực chuyên môn của luật sư?

Chỉ là đúng lúc Trần Thước chuẩn bị tổ chức từ ngữ gây khó, đã nghe giọng nói ôn hòa của Phó Tranh nói với Ninh Uyển: “Vụ án này tôi xử lý đúng không?”

Người đàn ông này rõ ràng nhiều tuổi hơn anh ta và Ninh Uyển, thế nhưng dáng vẻ hiện tại, vẻ tự nhiên trong sáng, rõ ràng muốn ghi công, kết quả thể hiện không chút khoe khoang, giống như ngây thơ đơn thuần.

Trần Thước muốn châm biếm, đã nghe Phó Tranh tiếp tục nói:

“Tôi vẫn luôn ghi nhớ lời cô nói với tôi trước kia, tôn chỉ xử lý vụ án xã khu không phải kết án, mà là làm thế nào giải quyết thiết thực tranh chấp láng giềng càng trơn tru, nếu khiến đối phương trực tiếp đi theo quy trình kiện tụng, đừng nhắc đến thời gian dài, tốn nhiều phí, hàng xóm tầng trên tầng dưới gặp nhau tại tòa, về cơ bản là khiến mâu thuẫn gay gắt, Hàn Nhiễm ở tầng dưới, nếu khởi kiện chọc tức tầng trên, tầng trên muốn cô ấy không vui cũng rất tiện, như đợi lúc cô ấy phơi chăn, đổ nước từ tầng trên xuống gì đó. Tóm lại chắc chắn sẽ gieo mầm tai họa cho cuộc sống tương lai của Hàn Nhiễm.”

Phó Tranh nói đến đây, anh liếc nhìn Trần Thước đầy ẩn ý, sau đó quay lại nhìn Ninh Uyển: “Tuy luật pháp là giới hạn và thước đo quy định hành vi của chúng ta, nhưng luật pháp không phải vạn năng, không thể vì học luật, hình thành lối tư duy “hình nhi thượng học*” trong xử lý tranh chấp, pháp luật là công cụ hỗ trợ, trong thực tế tranh chấp xã khu, có thể xử lý bằng cách linh hoạt, mấu chốt là dựa trên luật pháp, đây mới là sự thể hiện khả năng của một luật sư và cũng là nghệ thuật của luật pháp.”

*Hình nhi thượng học: Nhìn thế giới bằng góc nhìn biệt lập và phiến diện.

Anh nói xong, nhìn chằm chằm Ninh Uyển, sau đó để lộ nụ cười: “Biểu hiện lần này của tôi đúng chứ?”

Giả tạo! Biểu hiện khiêm tốn thỉnh giáo và sự ngây thơ này rõ ràng là giả! Bản thân anh ta là đàn ông, sẽ không thể không hiểu người cùng giới, hào quang của Phó Tranh cho anh ta một ấn tượng là người không dễ đối phó, tuy không rõ nội tình, nhưng tóm lại tuyệt đối không phải loại ngốc bạch ngọt gì đó.

Tiếc rằng Ninh Uyển thật sự ngây thơ, cô không nhận ra dù chỉ một chút tâm cơ của Phó Tranh, nhìn Phó Tranh rạng rỡ, ánh mắt đầy tán dương: “Phó Tranh, anh thật sự trưởng thành nhiều!”

Cô không ngần ngại khen ngợi Phó Tranh, sau đó nhìn Trần Thước: “Trần Thước, Phó Tranh nói rất có lý, vụ án này quả thực dùng cách của anh ấy tốt hơn, xử lý án xã khu và nghiệp vụ tổng bộ có khác biệt, sau này có thể thỉnh giáo thêm Phó Tranh.”

Quả nhiên, bởi vì vụ án này, Ninh Uyển càng công nhận năng lực chuyên môn của Phó Tranh, ngược lại anh ta làm việc ở tổng bộ mấy năm, so sánh với Phó Tranh hoàn toàn thua kém.

“Đừng nói thỉnh giáo, đây chỉ là một lối tư duy chuyển biến linh hoạt hơn thôi.” Phó Tranh lại mím môi cười nhẹ, “Có ther vài tháng nữa Trần Thước tự nhiên sẽ thích ứng.”

Trần Thước trừng mắt với Phó Tranh, hận không thể dùng ánh mắt trừng chết anh.

Quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo!

Người đàn ông này, dáng vẻ khiêm tốn trong từng câu chữ, không phải vì muốn Ninh Uyển lại khen anh lần nữa sao?

Quả nhiên như vậy, Ninh Uyển vỗ vai Phó Tranh: “Anh không cần khiêm tốn, tốc độ tiến bộ của anh thật sự khiến tôi kinh ngạc, học nhanh đầu óc cũng linh hoạt, có nhiều điểm Trần Thước thật sự rất cần thỉnh giáo anh.”

Trên mặt Phó Tranh càng để lộ ý cười sâu, anh nhìn Ninh Uyển, giọng điệu chân thành: “Chủ yếu do cô giáo dạy giỏi. Lúc đầu vẫn phải cảm ơn cô.”

***

Yếu tố tâm cơ thật sự vượt quá tiêu chuẩn.

Từ động tác đến tư thế, đến Trần Thước cũng không nhịn được vỗ tay, quá thành thục, quá tự nhiên, sự tương tác, lời thoại này, Phó Tranh thật sự là một kẻ địch mạnh.

Ninh Uyển quả nhiên hơi đỏ mặt, cô rời ánh mắt, nói chuyện có chút lắp bắp: “Không phải, đâu đến mức thế, là anh tự tiến bộ.”

Khoảnh khắc này, Trần Thước cảm thấy mình không nên ở trong xe, mà nên ở gầm xe. Rõ ràng anh ta cũng có mặt, nhưng lại giống kẻ ngoài cuộc không thể nói chuyện, anh ta nhìn Phó Tranh, ánh mắt càng nghiêm trọng, cảm thấy càng phải chủ động, không thể ngồi im chờ chết. 

Cách phòng thủ tốt nhất, chính là tấn công!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK