Những lời này của Dương Kế Tây cũng không hề cường điệu, Dương Yêu Muội và Lưu Chương quả thực rất gầy.
Dương Yêu Muội nghe vậy, cũng không từ chối nhận kẹo nữa, bởi vì cô biết nếu mình không nhận, không nói đến chuyện anh ba sẽ càm ràm mà anh ba sẽ còn tức giận nữa.
"Có phải định đi đốn củi hay không?"
Trong khi trò chuyện, Dương Kế Tây nhớ lại lúc mới đến, dường như Lưu Chương muốn đi ra ngoài, bên hông còn dắt một con dao chẻ củi.
"Đúng vậy." Lưu Chương gãi đầu: "Cũng là do bận rộn cày bừa vụ xuân, cũng không sao, hôm nay không đi nữa."
Thật hiếm khi hai người anh ba tới, anh ấy muốn ở nhà nói chuyện với bọn họ.
"Hãy để chị dâu ba của em ở nhà với Yêu Muội đi, chúng ta đi đốn củi." Dương Kế Tây cũng không nhàn rỗi được, vì vậy anh nhặt một chiếc sọt lớn của nhà bọn họ lôi kéo Lưu Chương cùng đi ra ngoài.
Trong nhà không có người đàn ông nên chuyện riêng tư không cần phải nói nhỏ.
Tôn Quý Phương ôm cháu trai nhỏ, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, nhẹ giọng hỏi Dương Yêu Muội: "Đứa nhỏ đã hơn một tuổi rồi, có biệt danh không?"
"Em vừa định nói chuyện này nè, lúc mẹ em còn sống cũng không để lại tên nên vẫn không có, A Chương nói muốn nhờ anh chị đặt cho một cái tên."
Dương Yêu Muội mỉm cười nói.
"Chúng ta đặt à." Tôn Quý Phương cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, đứa nhỏ này lớn lên trông giống Lưu Chương, là một phiên bản thu nhỏ, cô sờ sờ tai đứa nhỏ, bị bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy, trong miệng y a y a nói ngôn ngữ của trẻ mới sinh: "Chờ anh Tây về chúng ta sẽ bàn chuyện đó."
Dương Yêu Muội lấy kẹo ra đặt lên bàn, cô lại lấy một ít đậu phộng, là lúc trước còn chưa ăn hết, vẫn còn lại một ít.
Trong miệng đứa nhỏ ngậm kẹo, cũng không làm ồn ào, chỉ nắm bím tóc to của Tôn Quý Phương chơi đùa, cuối cùng tựa vào người cô ngủ thiếp đo.
"Ngủ rồi à?"
Sau khi Tôn Quý Phương nhận thấy không có động tĩnh gì, cô nhỏ giọng hỏi Dương Yêu Muội đang ngồi đối diện.
Dương Yêu Muội đi tới nhìn xem, mỉm cười gật đầu: "Để em đẩy chiếc giường nhỏ qua đây."
Chiếc giường nhỏ?
Tôn Quý Phương đợi một lúc, liền thấy Dương Yêu Muội di chuyển một chiếc giường gỗ cao, dài khoảng một mét, bên trong phủ chăn bông và một chiếc chăn nhỏ, mặt trên được làm từ rất nhiều mảnh vải vuông nhỏ, được may từ rất nhiều miếng vải màu sắc khác nhau.
Cô biết điều này, đây là vải của trăm nhà, những mảnh vuông nhỏ trên đó là do người thân của đứa nhỏ đi xin từ các gia đình khác, họ xin được càng nhiều mảnh vải vuông thì càng tốt cho đứa trẻ.
"Chiếc chăn bông trăm nhà trên giường này là mẹ chồng em đã chuẩn bị khi em gả qua đây không bao lâu." Dương Yêu Muội nói đến mẹ chồng mình, trên mặt cô có vài phần tưởng niệm, cô cẩn thận đặt đứa bé xuống rồi đắp chăn lên người cho bé, ngồi xuống nói với Tôn Quý Phương.
"Người mẹ kia của em, giống như em đã nói với chị trước đây, bà ấy vô cùng không thích con gái. Mặc dù không đánh không mắng, nhưng trong mắt bà ấy lại không có em, cuộc sống như vậy ở trong mắt những nhà khác có vẻ rất tốt đẹp nhưng so với loại bị đánh mắng kia thì còn khó chịu hơn."
"Em ở nhà mẹ đẻ dựa vào anh ba, còn có anh Khang và chị dâu Khang bọn họ. Khi em đến nhà chồng, mặc kệ là mẹ chồng hay là A Chương, họ đều đối xử với em rất tốt."
Dương Yêu Muội nói hai mắt đỏ hoe: "Tuy cuộc sống có khổ một chút nhưng em sống rất thoải mái, một nhà hòa thuận vui vẻ. So với cuộc sống trước đó thì sống như thế này càng tốt hơn."
"Vậy là tốt rồi." Tôn Quý Phương giữ tay cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy: "Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp. Cuộc sống trải qua trước kia, nếu tốt chúng ta ngẫu nhiên hoài niệm một chút, còn nếu không chúng ta cứ coi như là đêm tối trải nghiệm để cho chúng ta trưởng thành. Đôi mắt nhắm lại, khi mở mắt ra, chẳng phải ngày mai tươi sáng sẽ đến phải không?"
Dương Yêu Muội nghe vậy cười khúc khích, lúm đồng tiền hình quả lê trên mặt lộ ra cực kỳ xinh đẹp: "Chị dâu, chị nói chuyện thật dễ nghe. Em đã suy nghĩ cẩn thận lâu rồi. Sau khi trở về lại mặt, ba mẹ sợ em trở về tống tiền nên đã lén dặn dò em, nói em không có việc gì thì ngay cả ăn tết cũng đừng trở về."
Chính những lời đó đã khiến Dương Yêu Muội hoàn toàn chặt đứt muốn gần gũi: "Cho nên suốt hai năm nay em cũng không trở về, cũng không quan tâm người trong đội sản xuất Điền Gia Cương nói em bất hiếu như thế nào, em đều không để tâm đến."
Lúc anh ba đến thăm cô đã nói, cụ thể là chỉ cần nhà họ Lưu đối xử tốt với cô, thì đây chính là nhà của cô, cô cứ sống cuộc sống của mình thật tốt, không lui tới với nhà mẹ đẻ bên kia cũng không có vấn đề gì.
Danh Sách Chương: