• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công ty Vũ Khí Số Một Tây Bắc.

Đàm Tiếu bước vào cửa, nói sơ với Hình Tố về tin tức công đoạn lắp ráp bên kia bị lộ ra, còn có trang thiết bị tư nhân quan trọng là đặt ở Tây Bắc hay là quốc gia lấy đi, vân vân… một ít chuyện trên công việc.

Tán gẫu xong, cô ấy xin phép Hình Tố: “Chiều nay tớ muốn đưa bố mẹ chồng đi kiểm tra sức khỏe, không tham gia cuộc họp được.”

Cô ấy không thuộc về Tây Bắc mà chỉ thuộc về Hình Tố, bởi vì có thỏa thuận bí mật nên Hình Tố cũng không tránh mặt cô ấy trong các cuộc họp có liên quan đến Tây Bắc.

Hình Tố gật đầu: “Ừ.”

Đàm Tiếu còn nói: “Cậu có nghe nói đến chuyện Lâm Hựu Đình mua lại giấy phép bảo hiểm nhân thọ không? Không phải ông ta muốn đổi nghề đó chứ?”

Hình Tố đã nghe người khác nói: “Nhân thọ Hạnh Phúc ấy hả? Không phải đã bị nhà khác nhanh chân tới trước rồi sao?”

Đàm Tiếu đáp lại một câu: “Đúng vậy, là bị Tử Quang đoạt đi, nhưng bên kia chỉ đưa tiền đặt cọc, về sau thì không chi tiền ra nữa. Mà thôi không nói chuyện này nữa, nghe nói ông ta còn có một mục tiêu khác là Nhân Thọ Trung Pháp, nhưng quan hệ với người trung gian không bền nên không có tiến triển gì.”

“Ông ta có thể bỏ ra bao nhiêu để xử lý chuyện này chứ?” Tin tức của Đàm Tiếu vẫn rất chuẩn xác: “Tám mươi.”

Tám mươi triệu, ông ta có sao? Hình Tố hơi nghi ngờ: “Ông ta lấy số tiền này ở đâu ra?”

Đàm Tiếu trả lời: “Không những nhà bọn họ, ông ta còn có một “tay chân” làm tiêu thụ trực tiếp ở Châu Úc, có thể làm cùng ông ta chuyến này. Hai tập đoàn mà bỏ ra được con số này thì quả thực rất dễ dàng.”

Hình Tố đại khái có thể đoán ra được ông ta xuất phát từ mục đích gì.

Lần đó ở Đức, hai người bọn họ đã trở mặt với nhau, SL mới ký mấy đơn với Scotland, Bắc Ireland. Ông ta không đủ phân lượng, chất lượng súng ống đạn dược cũng không đủ sức thuyết phục cho nên chỉ có thể ký mấy đơn này, cho dù là có quan hệ.

Trước mắt nước Anh bởi vì chuyện rút khỏi liên minh Châu Âu đã loạn thành một bầy. Scotland, Bắc Ireland tỏ ra độc lập, đủ loại tổ chức tư nhân bắt đầu ngo ngoe rục rịch lên kế hoạch bạo động, đúng là thời kỳ cần dự trữ vũ khí cứng. Ông ta muốn kiếm món tiền này, chắc chắn ở bên phía ông ta lại có thêm một chút lịch sử đen.

Dựa vào chuyện ông ta muốn mua giấy phép bảo hiểm nhân thọ này thì xem ra chắc là đang chuẩn bị bứt ra, vậy thì ông ta bứt ra bằng cách nào đây? Nước Anh có khả năng để cho ông ta bứt ra sao?

Đàm Tiếu nói tiếp: “Chúng ta có cần thâm nhập điều tra thêm chút nữa không? Ông ta là một tư nhân súng ống đạn dược lại chạy tới

làm nhân thọ, nghĩ thế nào cũng có âm mưu, nhưng nếu là âm mưu thì có thể là gì đây?

Chỉ có thể chờ quan sát. Hình Tố nói: “Chú ý một chút, theo dõi hướng đi của ông ta.”

Đàm Tiếu gật nhẹ đầu: “Ừm.”

Nói xong cô ấy đi ra ngoài, vừa bước tới cửa thì như sực nhớ tới gì đó, quay người lại: “Uống cà phê không?”

Theo thói quen Hình Tố sẽ từ chối, nhưng vừa mở miệng ra lại đồng ý: “Ừm.”

Đàm Tiếu nhớ rõ cô chỉ uống cà phê đen: “Vẫn là cà phê đen đúng không? Tớ không chắc cô bé pha cà phê có ở trong công ty không, tớ pha thì cậu đừng có ghét bỏ đấy.”

Hình Tố lật tài liệu, vừa đọc vừa lên tiếng: “Thêm chút sữa đi.”

Đàm Tiếu nghe vậy thì cánh tay đang đẩy cửa chợt dừng lại, một lần nữa quay người: “Cậu lặp lại lần nữa đi.”

Hình Tố ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

Đàm Tiếu bước ngược trở lại, ngồi lên cái ghế trước mặt cô, vẻ mặt mang theo phần kinh ngạc: “Thêm sữa? Từ lúc nào mà cậu bắt đầu uống sữa vậy?”

Hình Tố bị cô ấy nói cũng thoáng giật mình, cô đúng thực là không hề để ý. Câu hỏi của Đàm Tiếu đã khiến cô phát hiện ra một vấn đề, sau một hồi ngẫm nghĩ, cô cảm thấy mình rất muốn biết đáp án, bèn nói: “Cậu đã bao giờ nhìn thấy ‘trái tim tan vỡ’ chưa?”

“Cái gì gọi là nhìn thấy ‘trái tim tan vỡ’?” “Ý là, nhìn thấy bằng mắt thường ấy.”

“À, ý cậu nói là hội chứng trái tim tan vỡ* ấy hả? Tức ngực khó thở, hơi thở gấp gáp?”

(*Hội chứng trái tim tan vỡ: còn được gọi là bệnh Takotsubo, là một nhóm các triệu chứng tương tự như các cơn đau tim, xảy ra để đáp ứng với căng thẳng về thể chất hoặc tinh thần. Hội chứng trái tim tan vỡ còn được gọi là bệnh cơ tim do căng thẳng gây ra, căng thẳng làm rối loạn chức năng hoặc suy chức năng co bóp của cơ tim – nguồn: Google.)

Hình Tố khép tập văn kiện lại: “Vậy cậu có thể phân biệt được hội chứng trái tim tan vỡ với cao huyết áp và bệnh tim không?”

“Hả, cái này…”

“Như cậu nói ấy, tức ngực khó thở, hơi thở gấp gáp, có rất nhiều bệnh có triệu chứng này.” Hình Tố nói: “Thế nên, một người cảm thấy tức ngực khó thở có thể là đang mắc bệnh tim chứ không phải là ‘trái tim tan vỡ’?”

“Tớ nghe không hiểu thật.” Đàm Tiếu không biết Hình Tố muốn nói gì, chuyện này với chuyện thêm sữa có liên quan gì với nhau?

Hình Tố nói: “Tớ từng thấy rồi, tớ chắc chắn đã tận mắt nhìn thấy hội chứng trái tim tan vỡ của một người.”

“Chuyện này với việc cậu đột nhiên thay đổi khẩu vị có quan hệ gì sao?”

“Trước đây tớ chưa từng nhìn thấy, cũng không mấy để ý, sau này mới được chứng kiến, cũng bắt đầu thấy quan tâm.” Con người rồi cũng sẽ thay đổi mà.

Đây là lần đầu tiên Đàm Tiếu nghe được ý tứ mơ hồ như thế từ trong miệng Hình Tố, trước kia lời nói của cô luôn ngắn gọn lưu loát, không cần nhiều chữ, ý tứ luôn rõ ràng: “Là ai đã làm cậu thay đổi vậy?”

Hình Tố hạ mắt, mí mắt cũng rũ mắt, hàng mi cong vút nhẹ nhàng chớp chớp: “Có một người như vậy.”

Đàm Tiếu nghe tới đây đã hiểu: “Tớ nói này, nãy giờ cậu cứ nói ra nhiều lời vô nghĩa, từ ngữ cũng vòng vo. Ý cậu là muốn nói ra tên anh ta, nhưng lại cảm thấy ngại ngừng, sau đó lại chịu không được, có đúng không?”

Hình Tố không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.

Đàm Tiếu quá hiểu rồi. Tình yêu chính là như vậy. Khi một người thay đổi khẩu vị nhưng lại không muốn đối mặt với chuyện này mà muốn dùng nhiều lời vô nghĩa để giấu đầu hở đuôi, chứng tỏ đã bị con quỷ tình yêu quật.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Hình Tố thì cô vẫn không muốn thừa nhận, cũng có thể là vẫn chưa thông suốt. Nhưng chẳng lẽ có khả năng này thật sao? Cô ấy nhất thời có chút tò mò. Hình Tố đã trải qua một lần hôn nhân, đừng nói là đến bây giờ cô mới bắt đầu nếm trải được mùi vị tình yêu đấy chứ? Lẽ nào Hạ Yến Kỉ lại dở như vậy? Cô ấy không tin.

Trước mắt cô ấy đột nhiên lướt qua một bóng hình, nhìn về phía Hình Tố muốn chứng thực: “Có phải là cái người mà buổi tiệc tối hôm đó đã dẫn cậu đi không?”

Hình Tố chỉ tay về hướng cửa, hạ lệnh đuổi khách.

Vậy chắc là người đó rồi, Đàm Tiếu cũng không nhớ rõ cậu thiếu niên kia bao nhiêu lớn. Cô ấy đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa dựng thẳng ngón cái lên với cô: “Khá lắm Hình Tố, ngủ với một em trai cơ đấy.”

Hình Tố không phát biểu ý kiến, sau khi cửa đóng lại, ngón tay đang đặt trên bàn khẽ gõ vài nhịp, sau đó cô cầm điện thoại lên, màn hình vẫn đang là lịch sử trò chuyện với Lâm Nghiệt, tin nhắn cuối cùng là anh gửi tới, anh nói:

“Cuối tuần này tôi có một trận bóng rổ.”

Lời này không có nói rõ là mời, nhưng ý tứ mời mọc không cần nói cũng biết.

Hình Tố đọc mà không hiểu, đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo quanh một vòng, hồi âm lại anh: “Cố lên.”

Giây tiếp theo Lâm Nghiệt đã hồi âm lại: “Hết rồi?”

Hình Tố biết anh đang chờ cái gì, nhưng cô cực kỳ thích dáng vẻ xù lông này của anh, cho nên không muốn nói ra điều mà anh muốn nghe:

“Vậy để tôi mua giày chơi bóng cho cậu nhé? Cậu gửi size cho tôi đi. Tôi mua cho cậu hai đôi, để cậu đi thay đổi.”

Lâm Nghiệt không hồi âm lại.

Hình Tố đặt điện thoại di động xuống, tưởng tượng ra dáng vẻ xù lông của Lâm Nghiệt, chắc chắn rất giống với một con chó póc nhỏ.

Đối với chuyện hôm qua cô đi tìm anh rồi nói với anh những lời kia, thực ra đến chính bản thân cô cũng chưa nghĩ thông suốt. Có lẽ do vẻ mặt của Lâm Nghiệt quá khiến người ta đau lòng, phần lòng trắc ẩn đó chỉ đơn thuần là bị dáng vẻ đáng thương của anh cứng rắn dồn ép.

Con người Hình Tố ấy à, người có liên quan nhiều nhất bên cạnh cô chính là những người không có quan hệ. Cô sẽ dán nhãn cho từng người, công việc này, cuộc sống này, duy nhất không dán cho bất kỳ ai có thể tới gần cô.

Bọn họ không thể tới gần cô, vì cô ngại phiền phức.

Ban đầu đối với Lâm Nghiệt cô cũng như thế, không phải quá gần cũng không phải quá xa. Có đôi khi anh không thể nắm bắt được khoảng cách này, cô liền kéo ra xa thêm một chút, nhìn thấy anh tâm ý nguội lạnh, cô lại tìm cách nhích lại gần một chút.

Đây là kiểu quan hệ của những người trưởng thành mà cô cho là thoải mái và lâu dài nhất.

Ban đầu vẫn rất tốt, kết quả sự tình phát triển đến mức không kịp chuẩn bị. Vậy thì bỏ đi. Đối với Lâm Nghiệt, cô không cần thiết phải cố sức duy trì nguyên tắc này nữa.

Lần này không ngờ là cô lại muốn để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Lâm Nghiệt vẫn không hề hay biết anh đã phá vỡ các nguyên tắc của Hình Tố, trở thành sự tồn tại đặc biệt trong mắt cô, thậm chí còn làm thay đổi mọi thứ của cô.

Sau này anh cũng sẽ không biết. Anh mãi mãi không biết.

*

Chuyện Giang Nhược là người lưỡng tính cuối cùng cũng lan truyền khắp trường học. Mới đầu Chung Thành Khê còn mưu toan chặn miệng đám người kia, nhưng sức lực của một mình anh ta rất nhỏ bé, ở loại môi trường cấp ba này luôn có những kẻ ưa thích nhiều chuyện, không có lần nào mà không phải là lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ cả.

Tiếng đồn nhiều nhất ở khóa dưới không còn là ai thích ai, hay là ai thi được hạng nhất, mà là cái mông của người lưỡng tính Giang Nhược đã bị nát.

Hầu như không có ai buồn bã cho anh ta.

Chung Thành Khê là một người có tính cách thô thiển và không có đầu óc, cho nên trước đó anh ta mới vì một chút chuyện nhỏ mà bị kích động ảnh hưởng, tham dự vào đội ngũ bắt nạt Giang Nhược. Nhưng anh ta cũng coi như lương thiện, thế nên sau khi hiểu rõ tình hình đã cảm thấy thật có lỗi, muốn bù đắp lại.

Trường học tổ chức quyên góp tiền cho Giang Nhược làm phẫu thuật, Chung Thành Khê một hơi góp năm ngàn, đương nhiên là lừa tiền của bố anh ta, nhưng sau đó bố ta biết được cũng không trách anh ta.

Đó chính là gia đình của Chung Thành Khê, anh ta có bố mẹ mặc dù không có nội hàm gì nhưng cũng coi như lương thiện. Vì thế cho dù anh ta có mắc sai lầm thì cũng không liên quan tới phẩm chất con người, chỉ có thể nói là nghịch ngợm thôi.

Quách Gia Hàng ngay cả một phân tiền cũng không quyên góp, anh ta hỏi thầy giáo một câu: “Em ngay cả tiền ăn cơm cũng không có đây này, thầy quyên góp cho em chút đỉnh đi.”

Giờ cơm trưa qua đi, Chung Thành Khê ở trước mặt Lâm Nghiệt mắng anh ta: “Cậu nói xem Quách Gia Hàng này có phải là loại tạp chủng không? Lời như vậy mà nó cũng nói ra được?”

Lâm Nghiệt còn đang nghĩ về Hình Tố, dựa vào cái gì mà cô chỉ mới thỏa hiệp một lần đã đoạt được quyền chủ động? Dựa vào cái gì mà quyền chủ động luôn nằm trong tay của cô? Anh mặc kệ, không ngừng soạn tin nhắn trong khung đối thoại, xóa đi rồi soạn lại, lại xóa đi…

Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, càng lúc càng phát phiền.

Chung Thành Khê thấy anh cứ nhìn chằm chằm điện thoại thì hỏi: “Sao đấy? Bộ trong điện thoại có vợ mới cưới của cậu hả? Cậu cứ nhìn miết vậy?”

Lâm Nghiệt vẫn đang đánh chữ, đầu óc là một mảnh trống rỗng, đúng lúc Chung Thành Khê thốt ra câu này, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhập vào chữ ‘vợ’ rồi gửi qua.

Chữ ‘vợ’ cực kỳ chói mắt đã được báo gửi thành công. Anh tức ngực khó thở, cần cổ đỏ lên, nhịp tim cũng đập nhanh, vội vã thu hồi.

Giây tiếp theo không thấy cô hồi âm, chắc là chưa đọc đâu đúng không?

Chắc chắn là chưa đọc, tần suất cô nhìn chằm chằm điện thoại rất thấp. Tin nhắn anh gửi đi hôm nay có khi ngày mai cô mới đọc.

Ừm, chưa đọc được đâu.

Cô chắc chắn là chưa đọc được.

Ai ngờ mặt trời hôm nay lại mọc ở đằng Tây, Hình Tố trả lời lại ngay tắp lự: “Vợ cậu đâu ra?”

Lâm Nghiệt đọc xong câu kia, không những cần cổ mà ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên, tay chân luống cuống khóa màn hình lại, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chung Thành Khê nhìn mà không hiểu động tác của anh: “Cậu bị chuột rút hả?”

Đều là tại anh ta ồn ào, Lâm Nghiệt trút giận lên người anh ta, đạp thẳng một cước làm anh ta té lộn nhào: “Cút đi!”

*

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Chung Thành Khê và mấy người nữa quàng vai bá cổ đi ra khỏi cổng trường.

Mấy hôm nay thao trường thử nghiệm vũ khí vào ban ngày, buổi trưa và gần tối cứ ầm ầm ì đùng như sấm sét, mấy tên đầu đất bọn họ bị ồn không ngủ được, chỉ có thể nghiêm túc ngồi nghe giảng.

Mới nghiêm túc ngồi nghe giảng một ngày mà bọn họ đã muốn trọng thưởng cho bản thân, chuẩn bị đi cày game thâu đêm suốt sáng.

Lâm Nghiệt là người đi cuối cùng, lại còn đang lướt vòng bạn bè. Anh căn bản chẳng thêm nhiều người, thế nên tin tức mà anh đang lướt là của ai không cần nói cũng biết, chỉ có điều mọi người không ai đánh lại anh, nên cũng chẳng có ai dám vạch trần anh.

Đúng lúc này có mấy cô nữ sinh ở trường học gần đó bước tới, muốn hẹn đám người Lâm Nghiệt đi bar, nói là đã đặt bàn rồi, rượu cũng đã mua xong, chỉ còn thiếu mấy người bọn họ.

Trong đám nữ sinh có một người công khai thích Lâm Nghiệt, cũng có người công khai thích một nam sinh khác. Mấy người Chung Thành Khê không có ai theo đuổi, muốn uống rượu miễn phí, cho nên đã nài ép lôi kéo Lâm Nghiệt đổi hướng đi, bắt anh đi về hướng ngược với quán net.

Mấy cô nữ sinh không ngừng sáp vào Lâm Nghiệt và một cậu nam sinh đẹp trai khác, mái tóc mang theo mùi thơm nồng nặc cứ cọ cọ vào quần áo bọn họ, làm bọn họ thực sự thấy phiền. Nhất là Lâm Nghiệt, anh đang định trở mặt bỏ đi thì ven đường đột nhiên có một chiếc xe bật đèn pha chiếu thẳng tới bên đây, bọn họ vô thức nheo mắt lại.

Cả đám thanh niên mở miệng ra chửi: “Fuck! Ai vậy! Bật con mẹ nó đèn pha làm gì chứ?”

Hình Tố từ trên xe bước xuống, dưới tà áo khoác đen là một đôi chân trần, trên chân mang một đôi giày cao gót màu đen, mái tóc xoăn không xõa mà được búi cao, khá lỏng lẽo, bên cạnh tai còn có mấy lọn tóc chưa được vấn lên. Thế nhưng vẻ đẹp của một mỹ nhân không nằm ở kiểu tóc, mà phải dựa theo tình hình thực tế.

Lộc An là một thành phố lớn nằm gần phía Tây Bắc, khí hậu hanh khô, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, nhưng điểm đặc biệt là vừa có núi vừa có nước, thế nên mức độ phát triển cũng khá tốt.

Cũng bởi vì điểm này mà xí nghiệp quân sự của Tây Bắc đã được xây dựng ở đây. Ở phía bên kia núi là một khu diễn tập cực lớn, thỉnh thoảng xuất hiện vài tiếng pháo kịch, người của Lộc An cũng đã thành thói quen. Nhưng bọn họ lại không hiểu mấy về ngành nghề này, cũng không cách nào tưởng tượng ra được. Và giờ phút này, người phụ nữ xinh đẹp tưởng chừng thích hợp dạo chơi ở các

buổi tiệc tùng và sự kiện thương hiệu này thực chất là một người quản lý khu sóng âm cực lớn ở phía bên kia núi.

Mấy cậu nam sinh ngắm cô đến phát ngốc, đặc biệt là khi đèn xe rọi vào người cô, những đường cong quyến rũ của cô càng thêm lộ rõ, khiến cho người khác không khỏi cảm thán. Đám nữ sinh đồng trang lứa với bọn họ phải mất bao nhiêu năm lăn lộn giữa xã hội mới có được body nóng bỏng như vậy nhỉ?

Cô dựa vào mui xe, mò mẫm móc ra một điếu thuốc, hỏi mấy người bọn họ: “Có lửa không?”

Chung Thành Khê thấy rõ người tới thì lập tức sợ hãi lui về phía sau mấy bước, nhỏ giọng nói với mấy người kia: “Đi thôi đi thôi.”

Có hai người trong số họ chưa từng gặp qua cô nên không chịu đi, muốn xem thử cô định làm gì, đồng thời cũng nhen nhóm ý định bước qua châm lửa cho cô.

Mấy cô gái kia lại càng không nhúc nhích, bọn họ đang ở lứa tuổi muốn thể hiện sự kiêu ngạo của mình, cộng thêm có chút xinh xắn và một chút thông minh, nên lúc nào cũng tỏ ra coi thường đối phương.

Vị khách không mời mà đến này có ngoại hình khiến người khác phải kinh ngạc, nhưng đã có tuổi, so với bọn họ thì thua xa. Có suy nghĩ này làm tiền đề, bọn họ càng tỏ ra khinh thường với kết quả thu được nhiều ánh mắt chú ý này của cô.

Lâm Nghiệt sờ sờ túi quần, tìm ra một chiếc bật lửa, bước qua che lại châm cho cô.

Hình Tố liếc mắt nhìn mấy cô em gái kia: “Tôi chưa nói cho cậu biết sao?”

“Cái gì?”

“Tôi sắp đến đây.”

“Không có.”

“Vậy bây giờ nói cho cậu biết cũng được.” “Tôi có hẹn với họ rồi.”

“Vậy nên họ quan trọng hơn vợ của cậu?”

Lâm Nghiệt nghe thấy tiếng nổ vang trong đầu, đây hệt như một khẩu đại bác từ bên kia núi bắn xuyên qua người anh. Xem ra Hình Tố không muốn để cho chuyện này trôi qua, chuẩn bị lấy việc này ra để vờn anh đến chết. Anh kháng nghị: “Thú vị lắm sao?”

Hình Tố hết sức vô tội: “Tôi làm sao? Không phải cậu gọi vậy à?”

Đó chỉ là gửi nhầm mà thôi! Cách xưng hô này thực sự quá ngượng miệng, đừng nói là anh chưa từng gọi qua mà trong cuộc sống cũng chưa từng nghe thấy mấy lần. Anh lười đối đáp với cô, ngoảnh mặt đi về hướng tiểu đội của mình.

Hình Tố thấy anh không muốn đi với cô thì cũng không gượng ép mà bước lên xe. Cô không phải là không thể chấp nhận bị từ chối, thế nên không có gì phải ngượng ngùng.

Vừa mới lên xe thì cửa ghế lái phụ phía bên kia cũng bị mở ra, Lâm Nghiệt chui vào.

Hình Tố sờ sờ vành môi, nhàn nhạt hỏi: “Không phải cậu hẹn với bọn họ rồi à?”

Lâm Nghiệt không đáp lại.

“Tôi không muốn làm chuyện hớt tay trên.”

Lâm Nghiệt thực sự khó chịu muốn chết, gần như căng hết da đầu để nói ra câu này: “Vợ tôi còn đang đợi tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK