“Mẹ thằng chó, cớt chó cũng không bằng!!” Diệp Đề dùng sức giải thoát cái miệng khỏi tay tên lâu la nọ, chửi ầm lên: “Mày mau thả ông ra! Nếu không ông sẽ liều mạng với mày!”
“Hừ, đã rơi vào tay tao rồi còn mạnh miệng! Vừa rồi hình như tao nghe thấy mày nói trong điện thoại, bà già nuôi mày từ nhỏ đến lớn sắp chết phải không??”
“Cái thằng chó này, không được dùng cái miệng thối của mày để vũ nhục bà tao!!” Diệp Đề bị gã nhắc tới trọng điểm, lại càng dùng sức giãy dụa hơn, đôi mắt đen láy bình thường vẫn mang đầy tiếu ý lập tức bừng bừng lửa giận: “Mày nhanh chóng thả tao đi! Tao phải tới gặp bà! Bà lớn tuổi như vậy rồi, sẽ chẳng sống được bao lâu nữa!!”
“Đậu má, bà già ấy sống hay chết liên quan mẹ gì đến tao! Nhanh chóng đè mày ra mới là chuyện tao cần phải làm đấy!” Long Khải chửi thề mấy tiếng, dáng vẻ lưu manh mà nắm lấy cằm của Diệp Đề: “Nếu mày hầu hạ cho bổn thiếu gia thoải mái, không chừng có thể đi gặp bà già kia lần cuối... Ngược lại thì, hừ hừ... A!!!!! Mẹ nó, mày dám cắn tao!!”
Long Khải rút ngón tay bị Diệp Đề cắn cho chảy màu về, thẹn quá hóa giận mà tát cho đối phương một cái bạt tai. Diệp Đề thất tha thất thểu ngã sấp xuống, khóe miệng mơ hồ rỉ ra tơ máu.
“Nói cho mày biết, Diệp Đề, tao nhịn đã lâu rồi! Con mẹ nó, mày đừng giả vờ trinh liệt với tao, hôm nay mày đồng ý cũng bị tao đè, mà không đồng ý cũng vẫn bị tao đè!!”
“Cái thằng khốn nạn này! Mẹ mày, mau thả tao ra!! Bà tao sắp chết, tao muốn gặp bà! Ngay cả gặp mặt bà lần cuối mày cũng không để cho tao đi à? Mày có còn lương tâm không!!” Diệp Đề liều mạng che chắn những chỗ bị Long Khải xé rách quần áo, có chút không khống chế được mà hét to.
“Lương tâm? Lương tâm là cái gì! Một bà già thôi, chết thì chết đi, tao không quan tâm nhiều đến như vậy!”
Long Khải thô bạo đẩy Diệp Đề ngã xuống đất. Đám tay chân của gã, có kẻ ồn ào bàn tán, có kẻ giúp gã khống chế Diệp Đề. Diệp Đề gào thét đến mức cổ họng phát khàn, ánh mắt tựa hồ trừng đến nhỏ máu. Chính là với sức lực của một người đơn độc như cậu, cho dù có phản kháng thế nào cũng không đánh lại cả đám thú vật kia. Rất nhanh, áo bị xé rách, quần bị lột ra... nửa thân dưới chợt lạnh, đầu óc Diệp Đề bỗng chốc cứng đờ.
Quên mất việc la hét, cũng quên cả hành vi phản kháng bản năng. Trước mắt Diệp Đề lần lượt xuất hiện rất nhiều gương mặt... Có bà nội, có Lương Thần, có Diêu Cẩn Văn... Còn có Triệu Cách Phi... Anh Triệu!!!
Hoảng hốt, Diệp Đề giống như không biết mình đang làm cái gì, hay gặp phải chuyện gì. Cảm xúc từ phấn khởi cực độ đột nhiên rơi thẳng xuống vực sâu, hoặc là... đột nhiên bay vụt tới một độ cao không cách nào đoán trước, mà chính bản thân cậu cũng không lường được... Ai? Ai đang làm gì trên thân thể mình? Đúng rồi, là Long Khải, Long Khải bắt mình, Long Khải bò lên người mình, lột quần mình, muốn cưỡng bức mình... Cái thứ xấu xí đang áp sát vào hạ thân mình… là cái gì vậy? Thứ mà tay mình đụng tới, lại là cái gì???
Choang.
Không gian nhất thời tĩnh lặng như nghĩa địa. Diệp Đề ngơ ngác nhìn những mảnh thủy tinh nho nhỏ rơi trên mặt đất, lại giơ tay lên, nhìn chằm chằm chai bia – lúc ấy đã vỡ chỉ còn một nửa ở trong tay mình, bề mặt vết nứt vỡ sắc nhọn dữ tợn không gì sánh được.
Long Khải chậm rãi ngã xuống. Một lát sau, dòng chất lỏng đỏ sẫm từ đầu gã chầm chậm chảy ra, đọng thành vũng trên mặt đất, rồi từ từ đen kịp lại.
Mọi người đều sợ đến ngây dại. Diệp Đề cũng sợ, thế nhưng cậu không dại ra, cũng không ngây ngẩn, mà là theo bản năng, lảo đảo đứng lên, chạy thẳng về phía cánh cửa nhà kho. Không ai ngăn cản cậu, bởi vì căn bản chẳng có người nào để ý tới cậu cả. Lực chú ý của bọn chúng, hiện tại đều tập trung trên vũng máu đen xì nơi mặt đất kia.
Trong phòng, một mảnh an tĩnh quỷ dị tiếp tục được duy trì, mãi đến khi có người sợ hãi hét thất thanh, rồi run run rẩy rẩy rút điện thoại ra.
—
Lời tác giả: Tiểu Đề tuyệt đối không bị cường x! Triệu Cách Phi bỏ qua được nhưng mị cũng là luyến tiếc nha. Xét thấy nội dung mấy chương gần đây tương đối tối tăm... mị xin nhắc lại một chút, bộ này là HE, Tiểu Đề không có việc gì ^_^