“Thiếu phu nhân, chào cô.” Các người làm trong nhà cùng nhau đón tiếp.
“Xin chào.” Tư Giai nhẹ gật đầu.
Nhìn phòng khách treo tấm ảnh kết hôn thật lớn, là ảnh chụp cô cùng Ngạo Phỉ kết hôn, chiếc áo cưới trong bức ảnh nhắc cô nhớ lại trước kia, cô thật không ngờ, cô còn có một ngày trở về đây, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đó chính là giọt nước mắt hạnh phúc.
“Sao vậy? Sao lại khóc?.” Đứng ở bên cạnh cô, Long Ngạo Phỉ quan tâm hỏi.
“Không có gì? Em chỉ quá vui mừng nên khóc, Phỉ, em thật là không ngờ, em còn có thể trở về, trở lại nơi này, vì vậy em vui quá, cho nên em khóc.” Đới Tư Giai nói xong, đầu tựa vào trước ngực anh, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
“Cô bé ngốc, đừng khóc, em không phải muốn trở về sao? Đi thôi, trở về phòng ngủ nghỉ ngơi một chút cho khỏe, anh sợ thân thể em ăn không tiêu.” Long Ngạo Phỉ vừa nói những lời thương yêu vừa dịu dàng ôm lấy cô..
“Phỉ, em không mảnh mai yếu đuối như vậy đâu.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh quan tâm săn sóc làm cô cảm thấy rất ngọt ngào.
Sau bữa cơm tối, Đới Tư Giai trở về phòng rất sớm, trái tim đột nhiên khẩn trương nhảy lên, cô không biết buổi tối đầu tiên từ khi gặp lại anh sẽ như thế nào, có một ít chờ đợi, dĩ vãng triền miên lại hiện lên trước mắt.
Long Ngạo Phỉ đứng trước cửa phòng ngủ, anh cảm thấy bàng hoàng, do dự, anh đối với Tư Giai có thương tiếc, có yêu thương, đối với Tư Dĩnh có yêu không muốn buông tay, hai người con gái giống nhau như vậy, rốt cuộc anh yêu ai? Anh rất sợ tình đến chỗ sâu bên trong, không biết gọi tên như thế nào, đối với Tư Giai anh không thể trốn tránh trách nhiệm, anh không thể không chăm sóc cô, nhưng còn Tư Dĩnh, nội tâm anh có cảm giác hoàn toàn không muốn buông tay..
Biết có trốn cũng không được, anh nhất định phải đối mặt, hít sâu một hơi liền đẩy cửa đi vào.
“Phỉ, anh xong rồi hả..” Đới Tư Giai mặc áo ngủ nằm ở trên giường nhìn anh, đè nén sự kích động trong lòng.
“Tư Giai, em còn chưa ngủ sao?.” Long Ngạo Phỉ dịu dàng hỏi.
“Vâng.” Thật ra, thiếu chút nữa Đới Tư Giai đã thốt ra, em đang đợi anh.
“Anh đi tắm rửa trước.” Long Ngạo Phỉ không biết vì cái gì trong đầu lại có ý niệm trốn tránh.
“Vâng.”
Sau khi tắm rửa, Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng lên giường, ôm thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của Đới Tư Giai vào trong ngực.
Mặt cô mang theo ý cười, tay lặng lẽ đặt lên trước ngực anh, cô nhớ trước kia anh vô cùng mạnh mẽ, nhớ lại sự nồng nhiệt của anh, nhớ tất cả thuộc về anh…..
Tay bắt đầu không an phận ở trước ngực anh tiếp tục vuốt ve, dần dần chậm rãi trượt xuống phía dưới bụng anh…
Thân thể Long Ngạo Phỉ cứng đờ, đây là Tư Giai đang mê hoặc anh sao? Thân thể đã không còn nghe sự sai khiến của anh, lập tức nổi lên phản ứng, hô hấp có chút dồn dập, nhưng anh vẫn cố nén, giọng khàn khàn nói: “Tư Giai, đừng nhúc nhích.”
“Phỉ, anh không vui sao?” Tay Đới Tư Giai tạm dừng, sắc mặt hơi biến thành cứng ngắc, chẳng lẽ Phỉ đã có người phụ nữ khác, cho nên đối với thân thể bệnh hoạn của cô không có hứng thú.
“Tư Giai, không phải vậy, là anh sợ thân thể em không khỏe.” Long Ngạo Phỉ vội vàng giải thích, sợ cô hiểu lầm.
“Phỉ, cảm ơn anh, chỉ là, em nghĩ em đang muốn anh.” Đới Tư Giai có chút cảm động, nói xong đã phủ lấy đôi môi đầy đặn của anh.
Thời gian hai năm sống cùng nhau trước đây, hai người đã rất quen thuộc với nhau, biết từng điểm mẫn cảm của đối phương, rất nhanh độ ấm trong phòng không ngừng tăng lên.
Lúc này Long Ngạo Phỉ từ thế bị động đã lấy lại quyền chủ động, xoay người nằm trên thân thể cô, chậm rãi lướt qua cái gáy mịn màng, nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo ngủ phía trước ngực cô, nhìn thấy trên làn da nhẵn nhụi trắng như tuyết, có một vết sẹo màu hồng, tay đang hoạt động liền tạm dừng một chút, anh biết đây là dấu vết lưu lại sau khi phẫu thuật.
“Không cần, không nên nhìn, xấu lắm.” Đới Tư Giai có chút bối rối muốn che nó lại, không biết Phỉ cảm thấy nó ghê tởm không?
“Rất đẹp.” Long Ngạo Phỉ nhìn ra tâm tư của cô, liền ngăn cản bàn tay cô đang muốn che đi, môi nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt của vết sẹo.
Nước mắt chứa đầy hốc mắt, lông mi đẫm nước mắt run run nhẹ nhàng, đây chính là Phỉ, là người cô rất yêu.
Thân thể đã kết hợp thật chặt chẽ, trong phòng lúc này chỉ còn lại tiếng rên rỉ của người phụ nữ như có như không, cùng tiếng thở dốc của người đàn ông.
“Phỉ, em yêu anh.” Đới Tư Giai tiếp nhận anh lần lượt đâm sâu vào trong, bao phủ cô.
Long Ngạo Phỉ tuy say mê nhưng lý trí vẫn chiến thắng tình dục, anh sợ mình trong lúc lơ đãng sẽ kêu tên Tư Dĩnh.
Dục vọng qua đi, Đới Tư Giai nép vào ngực anh, nặng nề chìm vào giấc ngủ, nở nụ cười mang theo hạnh phúc.
Trong nháy mắt, ánh mắt Long Ngạo Phỉ nhìn thất thần, thậm chí anh đã nghĩ người đang ngủ trong lòng mình là Tư Dĩnh, gương mặt giống nhau, nhưng cảm giác quả thật không giống nhau, ánh mắt có chút đăm chiêu, không biết giờ này cô ấy đang làm gì?
Lúc này có một người cô đơn đứng trước cửa sổ, Đới Tư Dĩnh nhìn về phương xa, vẻ mặt hiện lên ưu thương thật sâu.
Tiếng chuông di động vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cô.
“A lô, Tư Dĩnh, cậu có khỏe không?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói quan tâm của Trịnh Vũ Văn.
“Vũ Văn, mình không sao, đã trễ thế này, cậu còn chưa ngủ ?” Tiếng trả lời như nghẹn lại trong cổ cho thấy sự thương cảm không thể che dấu, cũng tiết lộ cô đang cố gắng làm bộ kiên cường.
“Tư Dĩnh, ở trước mặt mình không cần phải cố gắng mạnh mẽ, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười đi.” Trịnh Vũ Văn đau lòng nói, không muốn cô ấy chịu đựng một mình .
“Vũ Văn….” Đới Tư Dĩnh cũng nhịn không được, hai mắt lập tức trở nên mơ hồ, nước mắt giống như chuỗi hạt trân châu bị chặt đứt, rơi xuống từng viên từng viên, cô thật sự rất muốn khóc, khóc cho thỏa thích.
“Tư Dĩnh, cậu chờ mình, mình sẽ đến chỗ cậu ngay.” Trịnh Vũ Văn nghe tiếng khóc của cô cực kỳ bi thương, thầm nghĩ nên đến bên cạnh an ủi cô.
“Vũ Văn, không cần đâu….” Đới Tư Dĩnh vội vàng nói, nhưng đầu dây bên kia đã vang lên tiếng rè rè….
—
Long Ngạo Phỉ đau khổ
Long Ngạo Phỉ phiền não ngồi ở văn phòng, không hề có tâm tình để ý tới xấp hồ sơ trên bàn đang chờ anh ký tên.
“Ngạo Phỉ, tớ đến lấy hồ sơ, cậu đã ký tên xong rồi sao?” Từ Tây Bác đẩy cửa ra, bước vào.
“Cậu có tài liệu cần tớ ký tên sao?” Mắt Long Ngạo Phỉ cũng không thèm nhìn anh, không kiên nhẫn nói
“Không có của tớ, nhưng mọi người đang ở phía dưới đợi cậu kìa, ai cũng không dám đến gây chuyện chọc giận cậu, cho nên chạy đến chỗ tớ tố khổ, tớ không sợ chết đành phải đến đây hỏi cậu.” Từ Tây Bác cũng không để ý, vừa ngồi xuống liền mở miệng nói đùa.
“Cho cậu thay tớ ký tên đó.” Long Ngạo Phỉ đem một đống văn kiện đẩy đến trước mặt Tây Bác.
“Cái gì? Nhiều như vậy, tớ không làm đâu.” Từ Tây Bác ngạc nhiên kêu lên, vội vàng nhảy ra thật xa.
“Cậu không phải không sợ chết sao? Hiện tại tớ còn không bảo cậu đi chết cơ mà.” Mắt Long Ngạo Phỉ lạnh lùng liếc Tây Bác một cái.
“Đúng là tớ không sợ chết, nhưng đối với cái này, so với chết còn khổ sở hơn.” Từ Tây Bác chỉ vào đống văn kiện, e sợ trốn còn không kịp, đứng càng xa.
“So với chết còn khổ sở hơn.” Long Ngạo Phỉ lập lại một lần, trên mặt mang theo nụ cười khổ.
“Ngạo Phỉ, cậu làm sao vậy? Cậu sống cùng Tư Giai không tốt sao?” Từ Tây Bác cẩn thận hỏi thử, anh thật sự không muốn chạm đến chuyện thương tâm của Ngạo Phỉ.
“Tốt, nhưng tớ mệt mỏi quá, mỗi ngày sống chung với cô ấy đều phải cẩn thận, tớ không dám tức giận, mỗi ngày đều bắt buộc bản thân tươi cười trước mặt cô ấy, lúc nào tớ cũng nói với mình, cô ấy là bệnh nhân, tớ đối với cô ấy không thể trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ, bây giờ tớ thực tình không rõ, tớ rốt cuộc có yêu thương cô ấy không?” Long Ngạo Phỉ dựa đầu vào lưng ghế, vẻ mặt hoang mang khổ sở.
Từ Tây Bác nhìn anh, trong lòng cũng thực bất đắc dĩ, thanh quan cũng khó giải quyết việc nhà, huống hồ đó là chuyện tình cảm, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng, người bên ngoài không có cách nào giúp đỡ anh được.
“Ngạo Phỉ, có lẽ cậu đã tự làm bản thân mình mệt mỏi, Tư Giai cũng không phải cần cậu mỗi ngày dịu dàng tươi cười, quan tâm, có lẽ cô ấy cũng rất khó xử, cậu không cần xem cô ấy là bệnh nhân, mỗi ngày phải hầu hạ cẩn thận, cậu cứ xem cô ấy là người bình thường, cậu cùng cô ấy đều đã suy nghĩ quá nhiều.” Từ Tây Bác thử giúp anh phân tích.
“Nhưng mà Tây Bác, cậu biết không? Tớ nghĩ không thể quay lại thời gian trước đây, trở lại là một Long Ngạo Phỉ yêu Tư Giai thật sâu đậm, tớ thường xuyên nghĩ đến người nằm bên cạnh chính là Tư Dĩnh, lúc đêm dài thanh vắng, tớ không tự chủ được, nghĩ đến không biết bây giờ cô ấy đang làm gì? Có phải ở cùng một chỗ với Hàn Cảnh Hiên không? Tớ ghen tị đến phát điên, tớ nên làm gì bây giờ? Tớ đang tự dày vò bản thân vì làm tổn thương đến hai người phụ nữ yêu tớ.” Long Ngạo Phỉ đau khổ nhắm mắt lại.
“Ai.” Từ Tây Bác thở dài: “Tớ nên giúp cậu như thế nào đây?.”
“Cậu ra ngoài trước đi, tớ cần suy nghĩ, bản thân tớ còn không giúp được mình, cậu làm sao giúp tớ đây?” Long Ngạo Phỉ như trước nhắm mắt lại, khoát tay.
“Vậy được rồi.” Từ Tây Bác xoay người định bước nhanh, nhưng sau đó quay đầu lại, đến bàn ôm đống văn kiện kia đi ra.
Sau khi tan sở, Long Ngạo Phỉ không biết mình vì sao đi đến dưới nhà của Đới Tư Dĩnh.
Muốn quay đầu xe rời đi, nhưng tay cũng không nghe theo sự sai khiến của anh, anh cố gắng thuyết phục mình, coi như đi thăm bạn bè, nhìn xem cô sống tốt không?
Anh đưa tay ấn vào chuông cửa.
Mở cửa ra Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh, ngây ngẩn cả người, không biết vì sao anh trở về đây? Nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, chị không cùng đến với anh.
“Không cần nhìn, Tư Giai không tới đây, em sống tốt không?” Long Ngạo Phỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy, biết rõ ràng cô không khỏe, nhưng ngoài hỏi như vậy anh không biết phải nói gì?
“Tốt lắm, chị không tới đây em không thể mời anh vào nhà được.” Trái tim Đới Tư Dĩnh nhảy lên thật mạnh, nói xong liền đóng cửa lại, cô không muốn có cơ hội ở cùng với anh, cô sợ mình không kiềm lòng được.
“Tư Dĩnh, anh nhớ em quá.” Long Ngạo Phỉ lấy tay chặn cửa, nghiêng người một cái lách vào trong phòng, đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau.
Nghe thấy tiếng gọi đầy thâm tình, thân thể Tư Dĩnh trở nên cứng đờ, cố gắng cứng rắn nuốt nước mắt sắp chảy ra vào trong, gạt tay anh nói: “Không cần, đừng như vậy, chúng ta không thể làm chị ấy tổn thương.”
Lập tức vẻ mặt Long Ngạo Phỉ buồn bã đến ngồi trên ghế sô pha, Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh như vậy không phải không đau lòng, mà là cô không thể đau lòng.
“Trở về đi, chị ấy đang chờ anh ở nhà.” Đè nén đau đớn trong lòng mình, cô mở miệng nhắc nhở anh.
“Chị, em mở miệng đều là chị, em có nghĩ tới bản thân mình không, em không thương anh sao? Em không đợi anh sao?” Long Ngạo Phỉ đột nhiên rống giận, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can cô, đứng lên bước một bước tới gần cô.
“Em….” Đới Tư Dĩnh đột nhiên có chút bối rối, tại sao anh cứ phải bức bách cô như vậy, rõ ràng anh đã biết tất cả.
“Em cũng nghĩ đến anh, đã chờ đợi anh đúng không? Vậy không cần đem anh giao lại cho người khác.” Nét mặt Long Ngạo Phỉ có chút hòa hoãn, bắt lấy hai vai của cô.
“Không, em không nghĩ, em cũng không chờ đợi, chị ấy cũng không phải người khác, chị ấy là vợ của anh, là chị gái của em.” Lòng Đới Tư Dĩnh trở nên cứng rắn, thật tàn nhẫn nói ra sự thật khúc mắc giữa bọn họ trong lúc đó.
“Không cần em phải nhắc nhở anh, những chuyện đó anh đều biết, nhưng em hãy nói cho anh biết, anh làm phải làm sao để quên được em? Phải làm sao để thời điểm ôm Tư Giai, mà trong lòng anh không còn nhớ tới em đây?” Long Ngạo Phỉ lảo đảo lùi về phía sau hai bước, thốt ra lời nói trong lòng.
Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, anh nói anh nhớ cô khiến cô có chút mừng rỡ như điên, nhưng lòng lập tức phủ nhận, cô không thể, anh cũng không thể. Tiếp tục quyết tâm, lạnh lùng nói:
“Anh nói thời điểm anh ôm chị ấy thì nghĩ đến em, vậy chẳng phải là nói thời điểm trước kia anh ôm em liền nhớ đến chị ấy hay không? Em cùng chị ấy rõ ràng giống nhau như đúc, thật là lời nói không thật lòng, ôm vào trong ngực, anh có thể nhận biết mỗi người sao?”
“Ha ha, Tư Dĩnh, em đang vũ nhục anh sao, hay là đang vũ nhục chính em vậy, có lẽ thời điểm trước kia ôm em vào lòng, anh thực có nghĩ đến Tư Giai, cho dù hai người giống nhau như vậy, nhưng em đừng quên, con người không có ai hoàn toàn giống nhau, em vàcô ấy căn bản là không giống, đây là nguyên nhân làm anh đau khổ, bởi vì anh không có cách nào coi các người thành một người để yêu…….” Long Ngạo Phỉ đột nhiên nở nụ cười, chính là một nụ cười bất đắc dĩ, nhìn rất đỗi thê lương.
Đới Tư Dĩnh trầm mặc nhìn anh, cô hiểu được, cô có thể lý giải, nhưng bản thân cô lại vô năng vô lực..