Quý Lăng Tiêu trong ánh mắt chất chứa dáng cười xấu xa ở trên người hai người xem xét đánh giá: “Yo! Cuối cùng cũng tới a. Vi huynh còn tưởng rằng tam đệ muốn noi theo cổ nhân đêm xuân ngắn ngủi mặt trời lên cao. Chính ngươi như thế còn chưa tính, cũng muốn phá hủy tiểu sư đệ hồn nhiên khả ái của ta a.”
Liễu Phong Liễm mắt trợn trắng, hắn biết rõ nhị ca thích hay nói giỡn là thói hư tật xấu của hắn, đối với sự trêu đùa của Quý Lăng Tiêu đều không để ý, chỉ quan tâm việc ôm Tiểu Bảo ngồi xuống.
Có điều Tiểu Bảo chưa lý giải được tính cách của vị sư huynh mới vừa nhận này, vội vàng giải thích: “Sư huynh, ngươi hiểu lầm rồi. Là ta mê ngủ, không chịu tỉnh dậy mới có thể tới muộn. Ngươi đừng mắng Liễm.”
“Ai, có người bảo vệ thật hạnh phúc a.” Quý Lăng Tiêu khuôn mặt suy sụp, thở dài ước ao.
Nhìn thấy Quý Lăng Tiêu bởi vì lời của mình mà than thở, Tiểu Bảo tâm không đành lòng, muốn an ủi lại không biết nên nói cái gì cho thỏa đáng. Lúc đang khổ não ngập lòng, Tiểu Bảo chỉ nghe Liễu Phong Liễm hai tay đang giúp hắn gắp rau lạnh lung mở miệng.
“Đừng đi để ý đến hắn, hắn buồn chán nên đùa ngươi đó.” Y đem bánh bao thịt nhét vào trong tay Tiểu Bảo ý bảo hắn nhanh lên một chút nhân lúc còn nóng mau ăn, đừng nói gì cả.
Tiểu Bảo vốn có chút không tán thành mà liếc mắt nhìn Quý Lăng Tiêu, có điều trong miệng đột nhiên bị nhét một thìa cháo, Tiểu Bảo không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn câm miệng, cúi đầu ăn.
Thừa dịp Tiểu Bảo cúi đầu không nhìn thấy biểu tình cuả mọi người trên bàn, Liễu Phong Liễm liếc mắt nồng đậm ý tứ cảnh cáo Quý Lăng Tiêu, bảo cho hắn thức thời thì im lặng mà ăn, đừng nói lung tung.
Đã có người bắt đầu cảnh cáo, hắn cũng không có thể quá kiêu ngạo, an phận ngồi ăn, học tập đại ca của hắn thật thà, từ đầu tới đuôi chỉ biết là cúi đầu mà ăn, phỏng chừng đến bọn họ nói cái gì cũng không rõ. Gắp một cọng rau cải xào lên miệng nhai, Thu Nguyệt làm càng ngày càng ngon, tiểu tử Lai Trình này có thể lấy được người vợ Thu Nguyệt hiền lành như vậy thật hạnh phúc a.
Liễu Phong Liễm quan sát nhị ca cuối cùng đã im lặng ăn, cũng thu hồi ánh mắt, chuyên tâm giúp Tiểu Bảo uy cháo.
“Ngươi cũng ăn a.” Tiểu Bảo thấy Liễu Phong Liễm chỉ lo uy hắn, chính mình thì lại không ăn, thế là đoạt lấy cái thìa, đoạt quá chiếc đũa, gắp rau đặt vào trong thìa cùng với cháo hướng miệng Liễu Phong Liễm uy tới.
Liễu Phong Liễm cười cười, há mồm ngậm lấy, còn mình cũng uy liễu Tiểu Bảo một thìa rau. Hai người ngọt ngọt ngào ngào đút chao đồ ăn khiến Quý Lăng Tiêu nhìn đỏ con mắt (tức giận).
Hắn nghĩ hắn rất nhanh thành thỏ mất, có cần phải chọc kẻ đang cô đơn là hắn không? Hắn biết Tiểu Bảo không có ý này, nhưng tam đệ lòng dạ hẹp hòi của hắn khẳng định là cố ý. Động tác rõ ràng là không coi ai ra gì, đến cả kẻ luôn luôn đần độn cùng trì độn cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ, hai con mắt đảo qua đảo lại không biết nên nhìn đi đâu. Tiểu tử thối, chờ ngày nào đó, hắn lừa Tiểu Bảo đem về Hồng Nguyệt giáo giấu đi, để coi hắn khi đó phải làm sao, ha ha ha.
Đương lúc Quý Lăng Tiêu đang âm thầm thành lập mưu ma chước quỷ mà mừng rỡ vui vẻ thì đột nhiên từ bên ngoài một người chạy vào, ở bên tai hắn nói nhỏ vài câu rồi lui ra ngoài.