Hắn hơi cảm thấy tình huống của Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù đã làm tổn thương tới hắn. Cũng không phải tổn thương gì khác, chỉ là có chút bóp méo cuộc đời của chính mình, thậm chí ảnh hưởng đến việc dựng vợ gả chồng và cực kì bất lợi với nửa cuộc đời sau này của bản thân hắn. Cho nên hắn không thể bình tĩnh mà nố rằng chuyện này không quan hệ gì đến mình. Bởi vì chuyện này có quan hệ rất mạnh mẽ!
Thì ra nam nhân với nam nhân cũng có thể kích thích cuồng dại như thế! Nóng rực như thế! Khiến người ta ngiệt huyết sôi trào như thế này! Mà... hắn đang nghĩ cái khỉ gì thế???
Còn Hiên Thương Dật Phong thì nheo nheo mắt nhìn cái quạt rơi trên mặt đất, không biết mình nên bình tĩnh nhặt lên hay cứ để đó.
Về phần Long Ngạo Địch, ánh mắt hắn dại ra, nửa ngày sau mới từ từ bình thường trở lại. Nếu quan hệ hiện tại của Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ là như thế này thì chuyện mượn sức Lạc Tử Dạ đã không thể thực hiện! Trừ khi hắn cũng hi sinh sắc đẹp lấy lòng Lạc Tử Dạ... Tưởng tượng này đã khiến mặt hắn tái mét!
Mặt hắn sau khi xanh mét thì lại vặn vẹo một hồi! Bởi vì hắn hiểu, theo tính cách của Phượng Vô Trù, chắc chắn không có chuyện vì để lấy lòng người ta mà để bản thân chịu thiệt thòi, nhưng tình huống này là sao đây? Hắn có tình cảm với Lạc Tử Dạ sao? Nghĩ vậy, ánh mắt hắn nhìn Phượng Vô Trù càng trở nên phức tạp hơn! Khuynh hướng tình dục và phẩm vị của của Phượng Vô Trù đúng là khiến người ta thán phục mà!
Mấy anh đẹp trai mỗi anh đều có một biêu cảm khác nhau nhưng chẳng ai muốn nghe lời giải thích của Lạc Tử Dạ!
Sắc mặt Nhiếp chính vương điện hạ khá lo lắng, nghe Lạc Tử Dạ muốn giải thích lại còn lo lắng hơn! Dựa theo ánh mắt kì dị mà ba người kia nhìn mình, hắn càng cảm thấy cổ quái. Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, giấu tất cả tâm trạng trên mắt đi rồi mới mở mắt ra, nghiệg đầu nhìn Lạc Tử Dạ nói:" Thái tử, ngươi định giải thích thế nào?"
Giọng nói trầm thấp ma mị này cũng mang theo sự tức giận và cảnh cáo! Làm sủng vật của hắn lại phát sinh truyện như vậy với hắn, thế mà nàng còn muốn giải thích với người khác, xem ra nàng là một sủng vật không có một chút tính tự giác nào cả! Không hiểu tại sao điều này còn làm hắn tức giận hơn cả vệc mọi người để ánh mắt kì dị lên người hắn!
Lạc Tử Dạ nhếch miệng, quay đầu nhìn hắn thì thấy vẻ tức giận ẩn sau trong đáy mắt, như thể tức giận vì việc nàng đi giải thích với đám người này là tội ác tày trời đáng chịu thiên đao vạn quả ấy! Có điều ý hắn là không muốn nàng giải thích, chắc là do nàng giải thích không tốt mới bảo nàng diễn tập, nói với hắn trước, nhỉ?
Bình thường dưới tình huống này chắc là hắn cũng hi vọng có thể giải thích rõ ràng, đúng không?
Cuối cùng thì ba người bên kia cũng mở miệng nói chuyện. Hiên Thương Dật Phong ho khan mấy tiếng, âm thanh ôn nhã mang theo ý cười mấy tiếng:" Khụ... khụ khụ, đây là việc riêng của thái tử và nhiếp chính vương, không cần giải thích với bọn ta đâu!"
Chỉ là từ hôm nay trở đi, bọn họ không thể nhìn thẳng Lạc Tử Dạ đặt Phượng Vô Trù dưới thân!
Minh Dận Thanh cũng nói nhanh:" Đúng vậy, không cần phải giải thích với bọn ta đâu! Thái tử cứ yên tâm, bọn ta nhất định sẽ không nói chuyện này ra ngoài tuyên truyền đâu!"
Tất nhiên mấy anh đẹp trai này đều quy kết lí do mà Lạc Tử Dạ muốn giải thích là lo chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ gây tổn hại tới danh dự!
Nhưng Quả Gia ở một bên lại cực kì tức giận, nhảy dựng lên vỗ cánh, cao giọng hét to:" Quả Gia nhất định sẽ truyền ra ngoài,Quả Gia truyền chuyện này ra ngoài..." Cũng không biết có phải do quá mức phẫn nộ, thương cảm hay không mà những lời nói hôm nay quả nó không hề sai ngữ pháp.
Long Ngạo Địch cũng lạnh giọng phối hợp:" Hai vị vương gia đã nói thế xin thái tử cứ yên tâm. Mạt tướng cũng không phải là người lắm mồm, có điều nếu thái tử đã co nhiếp chính vương thì xin người sau này đừng tuỳ tiện đùa giỡn mạt tướng!"
Ý hắn chính là, người đã có tình nhân rồi thì sau này hãy giữ mình trong sạch, đã bắt lấy Phượng Vô Trù rồi thì hãy buông tha ta đi! Phượng Vô Trù có thể tiếp nhận nhưng ta không chịu nổi đâu!
Nhưng những người khác nghe lời này của hắn lại giống như đang ghen! Điều này khiến cho Hiên Thương Dật Phong cùng Minh Dận Thanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, Long Ngạo Địch cũng dần phản ứng lại, phát hiện trong lời nói của mình ó gì đó sai sai, khoé mắt khẽ giật...
Tất cả bọn họ đều có dáng vẻ " Chẳng cần ngươi giải thích, bọn ta hiểu hết mà!!!!"khiến Lạc Tử Dạ khóc ròng! Cái quỷ gì thế? Nếu không giải thích thì làm sao sau này nàng có thể "cua" họ được!"
Mà Phượng Vô Trù nghe xong những lời này thì hít sâu một hơi như đang kìm nén tức giận với Lạc Tử Dạ, hắn nhíu mày nhìn thẳng những người này, giọng nói ma mị vang lên:" Các vị đêm khuya tới thăm, không biết là có chuyện gì? Cô nghĩ các có thể hiểu được phủ nhiếp chính vương không phải là nơi tuỳ tiện đi vào! Nếu không có việc gì..."
Nói tới đây, hắn không nói tiếp. Nhưng lựac áp bức người cũng dần dần tản ra.
Đương nhiên hắn biết ý đồ của bọn họ khi đến đây. Nhưng hắn cũng phải cho bọn hắn rõ về đạo đãi khách của mình! Phải cho bọn họ hiểu dù hắn cho bọn họ vào cũng không có nghĩa là hắn cho phép bọn họ là trái với đạo đãi khách của mình, không mời mà tự đến! Thậm chí, hắn còn hơi hiểu ra lí do khiến tâm trạng mình phức tạp, mất hứng như vậy là vì bị mấy người này nhìn thấy cảnh tượng quẫn bách kì dị như thế thì thôi không nói đến mà điều khiến hắn tức giận hơn chính là chuyện lúc nãy bị cắt ngang!
Ý nghĩ này vừa ra đã khiến hắn phải sửng sốt! Loại chuyện không theo lẽ thường như lúc nãy bị cắt ngang thì hắn mất hứng cái gì?
Mà hắn nghe vậy thì liếc Lạc Tử Dạ một cái, ánh mắt lạnh băng. Dù sao dựa theo tình hướng này, Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù đã sớm thân thiết, thế mà hôm nay hắn còn lãng phí thời gian lảm nhảm với nàng như vậy! Điều này khiến hắn dần nảy sinh sát ý với Lạc Tử Dạ! Đồng thời hắn cũng trả lời Phượng Vô Trù:" Thần biết tối nay phủ nhiếp chính vương được sửa chữa nên mới tới đây nhìn xem có... cần hỗ trợ gì không!" Lạc Tử Dạ thấy trong mắt hắn hiện lên sát ý thì biết hắn đã qquy nàng và Phượng Vô Trù về một phe, cái anh chàng đẹp trai này, nàng đã không tán được thì thôi lại còn dính phải phiền toái nữa chứ! Nàng không nhịn được, dùng vẻ mặt cầu xin nhìn bọn họ, rưng rưng nước mắt nhìn mấy người kia:" Các ngươi thật sự không muốn nghe ta giải thích một chút à?"
Nhiếp chính vương điện nghe vậy ánh mắt liền lạnh đi. Hắn nghiêng đầu nhìn Lạc Tử Dạ, trong mắt còn mang theo tia uy hiếp, giống như cực kì kiên nhẫn hỏi:" Thái tử muốn giải thích với bọn họ, hả?"
Ngữ khí âm trầm khiến người nghe rợn cả tóc gáy.
Hắn nhiều lần dùng giọng điệu âm trầm như vậy nói với nàng khiến nàng không nhịn được phải quay đầu lại, nhíu mày nói:" Lờ này của ngươi rốt cuộc là muốn ta giải thích, chứng minh sự trong sạch của ngươi hay là không giải thích?" Nếu đáp án là vế sau thì nàng nên khuyên Phượng Vô Trù nên đi gặp thầy thuốc xin thuốc uống đi!