Tôi cô đơn và đầy suy nghĩ nội tâm.
Tôi nhiều bạn nhưng lại thiếu người tâm sự.
Tôi vốn dĩ ghét cô đơn và ồn ào nhưng nhiều lúc thèm nó tới mức điên cuồng.
Tôi ghét chơi với người nói mình buồn cười nhưng lại muốn người ta kể về mình cho tôi nghe.
Là sao?
Bạn biết đấy, tôi khó hiểu kinh khủng.
Tự nhiên nhớ mình ngày xưa, ít nói và hay cười. Ai như bây giờ, điên và tệ đến phát sợ.
Buồn cười thật đấy.
Bạn bè nó phản bội thì kệ mẹ nó. Tôi ổn, thế thôi nè?
Đừng lo.