Mao Vi Vi đến trước cửa sổ, mỉm cười với đứa bé ở giữa.
Bé thấy mẹ liền nhe nụ cười không răng, vươn hai cánh tay béo ú đòi mẹ ôm. Mao Vi Vi nhẹ nhàng ôm nó, sau đó ném mạnh xuống.
Thịt xắt lát, xương hầm canh, không thêm gia vị, cứ để nguyên hương vị vốn có.
Mao Vi Vi ăn no, thời gian còn nhiều, cô tiện tay nấu thêm mấy món chồng mình thích, vừa làm vừa ngâm nga.
12 giờ 25 phút, Lục Tường Lai về, kỳ lạ nhìn một bàn thức ăn phong phú. Bình thường Vi Vi không siêng như vậy, tuy nấu ăn ngon nhưng Vi Vi ghét mùi dầu khói nên rất ít khi vào bếp.
“Hôm nay ngọn gió nào đưa Vi Vi vào bếp mà có nhiều món ngon thế này?” Lục Tường Lai tháo mũ, hôn hai cục cưng nhỏ rồi ngồi vào ghế Vi Vi đã kéo sẵn.
Lần trước được thưởng thức món vợ nấu là trước khi kết hôn, không biết hôm nay Vi Vi gặp chuyện gì vui, Lục Tường Lai được thương mà sợ.
“Do người ta thích nấu thôi mà, nào, chồng em nếm thử xem canh có ngon không?” Mao Vi Vi cười duyên dáng, múc một muỗng canh, thổi nguội đưa đến bên miệng Lục Tường Lai.
Lục Tường Lai chẳng hiểu gì ráo, nhưng vẫn rất hưởng thụ. Anh ta húp canh, còn cố ý húp sùm sụp xem như cổ vũ.
“Ngon quá, Vi Vi nấu bằng gì mà ngon thế. Lạ nhờ, anh nếm không ra, em nấu xương gì vậy?” Lục Tường Lai húp thêm vài ngụm canh.
Mao Vi Vi hài lòng nhoẻn cười.
“Đây là canh Tiểu Quai, em lấy Tiểu Quai ra nấu đó.”
“Hả?” Lục Tường Lai đánh rơi muỗng, kinh ngạc nhìn vợ.
“Nó từ bụng em mà ra, nó vốn không nên tồn tại, em chỉ nhét nó vào bụng lại thôi. Em chỉ sinh hai đứa con trai, không có đứa thứ ba nào hết.”
Mao Vi Vi xoa bụng, cười thành tiếng. Lục Tường Lai nhìn Mao Vi Vi, trong lòng cứ thấy quái dị.
Lục Tường Lai im lặng, chợt nghĩ ra điều gì, anh ta ôm hai đứa bé đang chơi bên cửa sổ, cười nói, “Em đang nói gì vậy, Vi Vi vốn chỉ sinh hai đứa mà. Em xem, Đại Quai và Tiểu Quai này, con chúng ta dễ thương ghê chưa.”
Lục Tường Lai mỉm cười chơi với hai đứa nhỏ.
Hai đứa bé cảm nhận được bố mình vui, cũng cười khanh khách. Mao Vi Vi trợn mắt, tiếng cười của đứa bên phải vang hơn đứa bên trái, cô không dám tin nhìn nó…
“Sao… sao có thể…”
Như chứng minh cho suy đoán của Mao Vi Vi, đứa bé bên phải cười với cô, nụ cười tuyệt đối không thuộc về trẻ con.
“Tôi cảm thấy Vi Vi hình như có vấn đề.” Cùng một căn phòng, cũng trong giờ nghỉ trưa, Thành Thụy ngồi giữa, Hàn Tâm Nặc và Bác Tiêu Tuyết đứng hai bên.
Điều khác biệt là người đối diện từ Mao Vi Vi biến thành Lục Tường Lai.
“Lúc về nhà vẫn không có gì lạ, à có chứ, hiếm khi Vi Vi vào bếp nấu nhiều như vậy. Em ấy bảo tôi húp canh trước, chờ tôi nếm xong mới cho tôi biết canh đó là dùng thịt con tôi mà nấu.”
“Cái gì?!” Ba người hốt hoảng.
“Đừng nhìn tôi như vậy, lúc đó tôi còn hoảng hơn ba người nữa kìa.” Lục Tường Lai nhún vai, nhìn hai đứa bé bên cửa sổ mà thở dài.
“Tưởng tượng cậu làm mệt về nhà, lâu lâu được vợ cho ăn cơm lành canh ngọt, chưa kịp mừng thì vợ đột ngột thông báo canh nấu bằng thịt con mình, cậu sẽ nghĩ thế nào?Lúc đó tôi hóa đá, nhưng chợt nhớ vừa rồi mình còn hôn Đại Quai và Tiểu Quai mà, bấy giờ mới yên tâm. Tôi nghĩ Vi Vi đã ổn rồi.”
“Ổn?” Hàn Tâm Nặc hỏi, cậu không cách nào giải thích được việc mà Lục Tường Lai kể.
“Ừm, nhớ lúc Tâm Nặc phát hiện Vi Vi sinh ba chứ không phải sinh đôi như kết quả siêu âm trước đó không?”
“Nhớ.” Hàn Tâm Nặc gật đầu.
“Đấy, lần kiểm tra đó khiến Vi Vi khẳng định là mình mang thai ba đứa, em ấy kể hồi trước nằm mơ, thấy mình thức giấc nửa đêm, có một đứa bé đứng trước giường, thấy em ấy thức dậy liền nhảy vào bụng em ấy. Lúc đó kết quả siêu âm là hai đứa, nhưng sau khi nằm mơ, Vi Vi ngờ là mình mang thai ba đứa. Sau, Tâm Nặc siêu âm ra đứa thứ ba, Vi Vi vui dữ lắm.”
Lục Tường Lai kể rất vô tư, nhưng nghe đã thấy kỳ lạ, ba người nhìn nhau, đều cảm thấy câu chuyện này rất thích hợp để kể lúc đêm khuya.
“Kết quả cuối cùng là sinh đôi, tuy hơi tiếc nuối, nhưng không hiểu sao tôi thấy nhẹ nhõm nhiều hơn. Giấc mơ đó… các cậu cũng thấy kỳ lạ đúng không?” Mọi người gật đầu, Lục Tường Lai cười khổ, “Nhưng Vi Vi không chấp nhận sự thật, em ấy kiên quyết cho rằng mình sinh ba.”
“Cái gì?!” Hai vợ chồng mô tả cùng một tình huống, ba người lần nữa nghẹn họng.
Thành Thụy nuốt nước bọt, không dưng biến thành chuyên gia tâm lý, anh ta gật gù, ý bảo Lục Tường Lai cứ nói tiếp.
“Vợ tôi nghĩ chúng tôi không chỉ có Đại Quai và Tiểu Quai, mà còn có đứa thứ ba là Nhị Quai nữa.”
Ba người rục rịch trong lòng, nhưng không nói gì, chỉ nghe Lục Tường Lai kể.
“Mới đầu tôi cho rằng em ấy đau buồn quá độ vì mất con, tôi nghĩ qua một thời gian em ấy sẽ bình thường lại, nên tôi hùa theo mà mua nôi dành cho trẻ sinh ba, mua thêm vật dụng cho Nhị Quai. Em ấy dồn tình thương cho đứa bé không tồn tại kia, tôi đành phải tập trung lo cho Tiểu Quai bị mẹ lạnh nhạt. Những tưởng vậy là ổn, nhưng… mọi chuyện dần đi quá xa, tính cách Vi Vi trở nên quái lạ, tôi biết em ấy đã tới đây gặp ba người. Chứng hoang tưởng của em ấy ngày càng nghiêm trọng, có lúc tôi muốn đưa em ấy đi khám tâm lý. Nhưng hôm qua nghe em ấy bảo đã giết một đứa bé, tôi vui lắm.”
“Tôi cho rằng giết đó là giết Nhị Quai tồn tại trong trí tưởng tượng của em ấy. Em ấy không bị hoang tưởng nữa, tôi thật sự rất vui, nhưng mà… lúc tôi ôm Đại Quai và Tiểu Quai đến trước mặt em ấy, em ấy lại la hét, còn muốn…”
Nói đến đây, Lục Tường Lai hạ giọng, “Em ấy muốn ném chết Tiểu Quai.”
“Tôi vô tình để cảnh sát canh ở ngoài biết, em ấy phát điên cả buổi chiều, còn tự thú là mình giết con, em ấy bưng nồi canh ra nói mình giết con để nấu canh. Nhưng cảnh sát kiểm tra kết luận đó là canh gà.”
Lục Tường Lai thở dài thật dài.
Ba người biết anh ta nói thật, vì Lục Tường Lai ngồi xe cảnh sát đến đây, trong bệnh viện đã đồn ầm lên. Mấy hôm trước con trai viện trưởng tự sát nên cảnh sát mai phục xung quanh rất nhiều.
Cảnh sát đưa Mao Vi Vi đi làm kiểm tra tâm thần, thuận tiện tìm hiểu thông tin về ca sinh.
Hồ sơ của Mao Vi Vi ghi rõ ràng, bốn giờ chiều ngày mười hai tháng Tám, Mao Vi Vi thành công hạ sinh một cặp sinh đôi.
Chứng cứ xác thực, cảnh sát loại bỏ hiềm nghi Mao Vi Vi giết con. Cô sinh hai đứa con, bây giờ hai đứa vẫn sống khỏe sống tốt, đào đâu ra đứa thứ ba cho cô giết thịt nấu canh? Trừ khi đứa thứ ba đó là quỷ.
Hiện Mao Vi Vi đang được giám định tâm thần, nếu kết quả cho thấy cô thật sự bị rối loạn tâm lý thì việc sau đó thuộc về bác sĩ.
Hàn Tâm Nặc gặp lại Kim Tử, gã vừa đi ra từ phòng lưu trữ hồ sơ của bệnh viện.
Kim Tử nhận kết quả giám định, Kim Tử và Hàn Tâm Nặc cùng nhìn Lục Tường Lai.
“Chăm sóc cô ấy cho tốt, vấn đề tâm lý của vợ cậu khá nghiêm trọng đấy.”
Kim Tử nói giảm nói tránh rất nhiều, nhưng mọi người đều hiểu rằng Mao Vi Vi quả thật…
“Đàn ông chúng ta không tưởng tượng nổi nỗi đau mất con của người mẹ đâu.” Kim Tử cùng Hàn Tâm Nặc ra ngoài, gã nói, “Không có mối liên hệ nào khắng khít bằng mẹ con, đứa con là người hiểu rõ mẹ nó nhất.”
Nghe Kim Tử cảm khái, Hàn Tâm Nặc cười hỏi, “Anh rành quá nhỉ?”
Kim Tử cũng cười, “Kinh nghiệm thôi, tôi cũng làm cha mà. Trễ rồi, tôi đi đón con đây.”
Kim Tử phất tay, bóng dáng cao lớn khuất dần.
Hàn Tâm Nặc không hiểu được tâm tình của người cha đối với con mình, còn tâm tình của người mẹ đối với con, hiện tại cậu cũng cảm nhận được phần nào.
Bác Tiêu Tuyết mang hộp cơm vào phòng bệnh đặc biệt ở lầu ba.
Mao Vi Vi được thu xếp vào đây, bệnh viện vốn không có khoa tâm thần, nhưng bố chồng của Mao Vi Vi cho rằng nếu đưa con dâu vào bệnh viện tâm thần sẽ làm mất thể diện nhà họ Lục. Ông ta gọi một cuộc điện thoại, thế là Mao Vi Vi bị giam lỏng.
Nhờ Lục Tường Lai tha thiết van nài, phòng bệnh trắng toát được lót đệm mềm, không có vật dụng sắc nhọn, dĩ nhiên cũng chẳng có gì để tiêu khiển.
Sau khi kiểm tra, Mao Vi Vi được đưa đến đây.
Mao Vi Vi như biến thành người khác, ánh mắt đờ đẫn, không còn chút sức sống.
Cô gái yêu đời thích nói thích cười sao lại biến thành thế này?
Bác Tiêu Tuyết nghe nói nhiều phụ nữ mắc chứng trầm cảm sau sinh, nhưng thay đổi nhiều như Mao Vi Vi thì cô chưa thấy bao giờ.
Mao Vi Vi ngồi trên giường lẩm bẩm gì đó, Bác Tiêu Tuyết mở hộp, chỉ có cháo đặc và rau.
Vì không muốn kích thích Mao Vi Vi nên Bác Tiêu Tuyết không nấu canh.
“Nào, chị ăn chút gì đi.” Bác Tiêu Tuyết hòa nhã nói.
Không nghe trả lời, Bác Tiêu Tuyết ngẩng lên, phát hiện Mao Vi Vi nhìn mình không chớp mắt, không, đúng hơn là Mao Vi Vi đang trừng mắt với mình.
Ánh mắt đó khiến Bác Tiêu Tuyết thấp thỏm.
“Sao thế?”
“Em cũng cho là chị bị điên đúng không?” Mao Vi Vi hỏi.
“Hở? Làm gì có! Đương nhiên là không…” Bị Mao Vi Vi nhìn thấu, Bác Tiêu Tuyết luống cuống.
“Em nói dối! Viết rõ trên mặt em kìa! Em nghĩ chị bị tâm thần!”
Bác Tiêu Tuyết mượn động tác múc thức ăn để ép mình bình tĩnh, “Không… chị hiểu lầm rồi…”
“Bỏ đi, cũng khó trách mọi người đều cho là vậy, đến chị cũng sắp tin là mình điên thật.” Mao Vi Vi dựa tường lẩm bẩm, cô nói nhỏ nhưng Bác Tiêu Tuyết vẫn nghe.
“Chị nhớ rõ ràng chị đã liệng chết nó, vậy mà lát sau quay lại thì phát hiện nó vẫn sống. Nhị Quai của chị đâu? Con trai ruột của chị đâu? Lúc ấy chị thật sự nghĩ mình bị điên…” Mặc kệ Bác Tiêu Tuyết nghe hay không, Mao Vi Vi vẫn nói. Bỗng nhiên Mao Vi Vi hỏi, “Trong số những bác sĩ đỡ đẻ cho chị, em có tham gia không?”
Bác Tiêu Tuyết gật đầu.
“Cho chị biết đi, lúc đó chị sinh mấy đứa?”
“Hai.”
“Đứa thứ ba siêu âm thấy đâu?”
“Nó…” Bác Tiêu Tuyết do dự, thường có vài ca phẫu thuật xuất hiện tình huống đặc biệt, cô gần như đã quên. Nghe Mao Vi Vi hỏi, hồi ức ấy tái hiện trong đầu.
Đứa bé thứ ba thật ra đã…
“Nó cũng được sinh ra, nhưng…”
Nhớ lại thứ nằm trong bàn tay máu me của Thành Thụy, cùng biểu cảm quái lạ của anh ta, tình huống quá kỳ dị. Tại sao không ai nhắc lại việc đó? Vì quá bất thường nên không dám nhắc đến.
“Nhưng sao?”
Ngọn nguồn của sự kiện quái dị ấy ép hỏi, có nên nói không?
“Đứa thứ ba là thai chết lưu, hơn nữa, nó không có dây rốn.” Bác Tiêu Tuyết quyết định nói thật.
Dù Bác Tiêu Tuyết cố tình quên đi, nhưng sự việc hôm đó vẫn lấn cấn trong lòng, khó chịu như bị hóc xương vậy, nói ra lại thoải mái hơn nhiều.
“Không có… dây rốn?” Mao Vi Vi ngơ ngác.
“Vậy giấc mơ đó đúng là sự thật rồi… đứa bé đó quả nhiên không bình thường…” Mao Vi Vi ôm cánh tay nổi đầy da gà.
Mao Vi Vi nôn nóng đứng dậy, đi qua đi lại.
Bác Tiêu Tuyết nhìn mà chóng mặt buồn nôn, không nhịn được chạy vào nhà vệ sinh nôn vào bồn cầu.
Phụ nữ mang thai tháng thứ năm thường không ốm nghén nữa, nhưng Bác Tiêu Tuyết ốm nghén còn nặng hơn.
Bác Tiêu Tuyết đứng dậy, vừa xoay lại thì giật bắn, Mao Vi Vi đứng sau lưng cô.
“Mang thai… phải rồi… em đang mang thai…” Vẻ mặt Mao Vi Vi rất vi diệu, ánh mắt như ác quỷ. Bác Tiêu Tuyết theo bản năng ôm bụng, đúng như cô lo sợ, ánh mắt Mao Vi Vi nhìn cô trở nên hung ác.
“Chị biết rồi, nó ở trong này. Nó sợ chị nên chạy vào bụng em. Em bỏ tay ra đi, để chị moi nó ra…”
Mao Vi Vi nói rất dịu dàng, nhưng nội dung khiến người nghe sởn tóc gáy. Bác Tiêu Tuyết hốt hoảng, Mao Vi Vi nhìn chòng chọc bụng mình!
“Không!”
Bác Tiêu Tuyết hất Mao Vi Vi đang muốn bắt mình, chạy đến cửa.
“Em đừng chạy, để chị giúp em… nếu không em sẽ biến thành giống chị đấy… đừng chạy!”
Mao Vi Vi nói không chút nao núng, Bác Tiêu Tuyết sợ hãi, động tác của Mao Vi Vi không hề chậm hơn mình.
Bác Tiêu Tuyết nhanh hơn một bước, chạy ra ngoài khóa trái cửa, thở hổn hển nhìn vào phòng.
Mao Vi Vi húc vào cửa kính, tuy biết cô không thể đập vỡ kính nhưng Bác Tiêu Tuyết vẫn sợ.
Bác Tiêu Tuyết lảo đảo lùi về sau, thấy Mao Vi Vi phát cuồng đập cửa, cô lập tức gọi cho bác sĩ điều trị chính.
“Mao Vi Vi có biểu hiện bất thường, mau qua đây…”
Bác Tiêu Tuyết ở lại chờ bác sĩ khác, cô đứng ngoài nhìn Mao Vi Vi liều mạng đập cửa.
Chuyện này… Mao Vi Vi chỉ bị điên thôi à? Cô ấy thật sự nhìn thấy sao? Có phải cô ấy biết điều gì?
Hành động của Mao Vi Vi khiến Bác Tiêu Tuyết sợ hãi, đồng thời sinh nghi.
Mao Vi Vi trong phòng lại tự nói một mình, sau đó Bác Tiêu Tuyết thấy Mao Vi Vi luồn tay vào dưới chân…
Không…
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu, Bác Tiêu Tuyết muốn mở cửa nhưng thân thể cứng đờ, cô trơ mắt nhìn Mao Vi Vi cười với mình, nụ cười thê lương.
Máu tuôn ra từ chỗ kín của Mao Vi Vi, tràn ướt hành lang.
Bác Tiêu Tuyết ngất xỉu, hình ảnh cuối cùng cô thấy là nụ cười như điên cuồng, lại như được giải thoát của Mao Vi Vi.
Danh Sách Chương: