“Đồ nhát gan!”, tài xế áo đen khịt mũi.
Lúc này Từ Tùng và Lâm Lâm cũng sợ tới mức nín thở, dù cho biết họ đang giúp mình, nhưng khi thấy tài xế áo đen đánh vỡ đầu Bạch Nhất Phàm không chút do dự, họ vẫn thấy kinh hồn bạt vía.
Ông Sáu Kim bước tới trước mặt Từ Tùng, cố gắng bày ra dáng vẻ thân thiện: “Các cháu đừng sợ, tôi không có ác ý”.
Từ Tùng lo lắng bảo: “Các ông đi nhanh lên, họ không phải người bình thường đâu, nhà họ giàu lắm, nếu các ông không đi sẽ gặp phiền phức đấy ạ”.
Ông Sáu Kim mỉm cười: “Chúng tôi đi rồi, hai cháu phải làm sao?”
“Cháu…”, vẻ mặt Từ Tùng cứng đờ, cậu ấy có thể tưởng tượng ra được, ngộ nhỡ nhóm ông Sáu Kim rời đi, Bạch Nhất Phàm không tìm được đối tượng trả thù thì chắc chắn sẽ trả thù cậu ấy.
Giờ đây Từ Tùng đã chết lặng.
Ông Sáu Kim mỉm cười vỗ vai Từ Tùng.
Sau đó ông ta xoay người đi tới trước mặt Bạch Nhất Phàm.
Lúc này anh ta đang ngồi bệt dưới đất, đầu chảy máu không ngừng, tay còn cầm điện thoại, hình như muốn gọi cho ai đó.
Nhưng khi thấy ông Sáu Kim đi tới, anh ta chỉ có thể giả chết.
Sau khi tới trước mặt Bạch Nhất Phàm, ông Sáu Kim đá vào chân anh ta: “Này ranh con, còn nói chuyện được không đấy?”
Bạch Nhất Phàm sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn ông Sáu Kim, mở miệng xin tha: “Ông ơi tha cho cháu, tha mạng cho cháu, cháu sai rồi, cháu sai rồi”.
Ông Sáu Kim hỏi lại câu hỏi y hệt như ban nãy: “Bố cậu là ai?”
Bạch Nhất Phàm đờ mặt ra, vẫn không thể hiểu được ý của ông Sáu Kim, anh ta đờ người ra đó.
Ông Sáu Kim bèn quyết định cho Bạch Nhất Phàm một lựa chọn: “Ngu thật, cậu họ Bạch cơ mà? Tôi hỏi cậu, rốt cuộc bố cậu là Bạch Nam hay Bạch Khải Phong?”
Thành phố Hoàng Hùng cách Kim Lăng không xa, ông Sáu Kim rất quen thuộc với hệ thống lãnh đạo của thành phố Hoàng Hùng, người họ Bạch có năng lực cũng chỉ có hai người này, ông Sáu Kim đều quen biết cả hai.
Nghe ông Sáu Kim gọi thẳng hai cái tên này, Bạch Nhất Phàm lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Lão già, ông to gan lắm, biết tên của chú hai tôi mà còn dám đánh tôi!”
“Chú hai của cậu? Bạch Khải Phong?”, ông Sáu Kim hỏi.
“Đúng thế!”, Bạch Nhất Phàm la lên.
Ông Sáu Kim “hừ” một tiếng, lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại.
Cuộc gọi được kết nối, giọng nói nịnh nọt đầy ngạc nhiên của một người đàn ông trung niên phát ra từ điện thoại: “Ông Kim à! Sao ông lại có thời gian rảnh gọi cho tôi vậy ạ?”
“Bạch Khải Phong phải không?”, ông Sáu Kim hỏi.
“Phải phải phải, là tôi đây ạ, ông Kim, nếu ông có việc gì thì bảo thư ký của ông báo với tôi một tiếng, tôi sẽ lập tức đi đến chỗ của ông là được rồi mà, sao còn phải phiền ông gọi cho tôi thế ạ!”
Ông Sáu Kim nói thẳng: “Cây liễu trên đường Khải Đông cậu biết chứ, tới đây một chuyến”.
Người trung niên lập tức kinh ngạc: “Ể? Ông Sáu tới Hoàng Hùng rồi ạ? Tôi sẽ tới đó ngay!”
Trong một phòng VIP của một khách sạn lớn nào đó, một người đàn ông trung niên đẩy hai người phụ nữ đang đè trên người mình ra, vội vã mặc quần áo vào…
Vài phút sau, một chiếc xe sang trọng chạy tới.
Bạch Khải Phong, chú hai của Bạch Nhất Phàm, người có quyền thế nhất nhà họ Bạch ở thành phố Hoàng Hùng, đã đến.
Vừa xuống xe, Bạch Khải Phong nhìn thấy Bạch Nhất Phàm đang ngồi trước đầu xe liền biến sắc mặt, mặc dù đêm đã rất lạnh nhưng trên trán Bạch Khải Phong vẫn toát mồ hôi.
Giờ phút này, Bạch Khải Phong sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra, ông ta chạy bước nhỏ tới trước mặt ông Kim, cúi gập người xuống thật sâu: “Ông Kim, ông Kim, có phải thằng cháu vô dụng này của tôi đã xúc phạm ông rồi không ạ? Tôi xin lỗi ông, tôi đáng bị đánh, đáng bị đánh!”
Nói rồi, Bạch Khải Phong lập tức giơ tay lên tự tát vào mặt mình, không phải tát giả mà là tát thật mạnh, một bạt tai để lại dấu bàn tay đỏ chói.
Ông Sáu Kim không ngăn cản, chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Ở cạnh đó, Bạch Nhất Phàm ngồi trước đầu xe cảm thấy não như đứng máy, anh ta ngơ ngác nhìn người chú hai đang tự tát mình liên tục kia, trong lòng chuyển từ kinh ngạc sang khó hiểu, cuối cùng biến thành hoàn toàn tuyệt vọng.