Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Ngay từ lúc đầu thực hiện dự án, anh đã nắm được khá nhiều thông tin.
Từ bước đầu thành hình, sau lại có Ôn Nam Tịch và Trần Phi gia nhập, mấy tháng sau, trải qua điều tra khảo sát, phân tích, nêu ra những vấn đề của Bệnh viện số 9, thông qua những vấn đề đó mà tạo ra nhu cầu. Toàn bộ sơ đồ đã rất hoàn chỉnh, mặc dù Phó Diên còn bận việc khác nhưng anh không hề xa lạ với dự án này.
Lời nói của anh rất có trọng lượng, khiến mọi người tin rằng những gì anh nói rồi sẽ thành sự thật. Những người từ Bệnh viện số 9 lắng nghe liên tục gật đầu.
Ôn Nam Tịch vô tình thấy Chu Giai Ý nâng cằm, chăm chú nhìn anh trong mắt có ánh sao lấp lánh. Ôn Nam Tịch dừng lại, quay đầu nhìn Phó Diên. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, ánh sáng của màn hình chiếu phản chiếu dáng người cao lớn, dáng vẻ lúc nói chuyện của anh rất thản nhiên và thu hút sự chú ý của mọi người. Ôn Nam Tịch mím môi dưới, nhìn màn hình.
Sau đó, Ôn Nam Tịch phân tích tính năng cung cấp cho một số khu vực, chẳng hạn như màn hình di động đầu giường. Khi nói chuyện, cô rất bình tĩnh và chuyên nghiệp.
Viện trưởng nghe, gật đầu rồi nói với y tá trưởng: “Tôi cảm thấy khá tốt. Có cái này, bệnh nhân có thể trao đổi trực tiếp với bác sĩ và y tá điều dưỡng, còn có thể biết rõ tình hình cụ thể của bản thân.”
Y tá trưởng gật đầu, bà có quyền lên tiếng: “Mỗi lần chuông reo là chúng ta đều phải vội vội vàng vàng, điều này không tốt và làm tăng áp lực cho chúng ta. Như phương án này lại hay, vì nó giảm chi phí liên lạc và giúp giao tiếp dễ dàng và thuận tiện hơn.”
Chu Giai Ý là bác sĩ thực tập, cô ấy nghe xong cười nói: “Tôi cũng thấy rất hay.”
Giọng nói thanh thuần, dễ nghe.
Ôn Nam Tịch liếc nhìn cô nàng một cái, khẽ mỉm cười.
Cuộc họp này rất dài hơn ba tiếng đồng hồ, phần đầu tiên là về sản phẩm, phần thứ hai là để bên A trực tiếp xem sản phẩm, lúc đó đã gần sáu giờ. Viện trưởng Chu và những người khác cuối cùng cũng gật đầu.
Trần Phi ngồi thẳng trên ghế.
Ôn Nam Tịch thở phào nhẹ nhõm, Phó Diên nhẹ nhàng cười nói: “Cảm ơn viện trưởng Chu đã tin tưởng.”
Viện trưởng Chu cười nói: “Chú không ngờ cháu có thể làm chuẩn chỉnh như vậy, nó nằm ngoài dự liệu của chú. Phó Diên, làm tốt lắm.”
Đầu ngón tay Phó Diên nhấn bàn phím máy tính một cái tắt máy chiếu, nói: “Vâng, mọi người chuẩn bị chuẩn bị một chút, chúng ta đi ăn tối.”
Trần Phi đứng dậy, xoa xoa cổ, vươn vai kêu một tiếng, rèm cửa từ từ mở lộ ra cảnh đêm bên ngoài. Ôn Nam Tịch đóng máy tính lại, Phó Diên đứng bên cạnh, cất giọng: “Em hỏi nhà hàng chị Lý đặt ở đâu chúng ta đến đó.”
Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ suốt cả ngày hôm nay.
Ôn Nam Tịch gật đầu: “Được.”
Cô cầm máy tính lên chuẩn bị rời đi, chiếc ghế phía sau chưa mở hết nên Phó Diên đưa tay kéo ra cho cô. Ôn Nam Tịch bước ra khỏi phòng họp, thu dọn sổ ghi chép, gửi tin nhắn hỏi chị Lý, chị Lý gửi địa điểm, Ôn Nam Tịch chuyển tiếp cho Phó Diên, quay người lại đã thấy một nhóm người đang đi ra khỏi phòng họp.
Phó Diên và viện trưởng Chu đi cùng nhau, Chu Giai Ý nắm cánh tay của viện trưởng Chu, nở nụ cười sáng lạn.
Trần Phi ở trong phòng họp tối tăm cả buổi chiều, cậu về bàn làm việc tìm thuốc nhỏ mắt ngẩng đầu nhỏ. Ôn Nam Tịch thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía bên kia, cất máy tính vào túi đựng sau đó lấy chìa khóa xe đi ra ngoài với Trần Phi. Trần Phi giơ kính lên, nói: “Ban nãy suýt thì em ch ảy nước mắt.”
“Chị Ôn, chị không bị cận thị, thật tốt.”
Ôn Nam Tịch nhìn cậu mỉm cười.
Những người khác đã xuống tầng, hai người đi sau, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Chu Giai Ý và viện trưởng Chu đang lên xe của Phó Diên, Trần Phi tặc lưỡi hai cái nói: “Cô Chu trông có vẻ khá dễ thương, vừa rồi lúc anh Diên đang nói về sản phẩm, trong mắt cô ấy ngập tràn ánh sao, trông có vẻ rất vui.”
Ôn Nam Tịch khẽ cười, đi đến xe ngồi vào ghế lái. Trần Phi ngồi vào ghế lái phụ thắt dây an toàn, đeo kính vào bây giờ mới có thể nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng.
Xe khởi động, nhà hàng chị Lý đặt tọa lạc tại tầng trên của một câu lạc bộ, đậu xe xong, Ôn Nam Tịch và Trần Phi mở cửa phòng bên trong có một chiếc bàn tròn lớn đã gần đủ người. Bên tay trái của Phó Diên vẫn còn hai ghế trống, bên phải là viện trưởng Chu và Chu Giai Ý. Lúc viện trưởng Chu đang nói chuyện, Chu Giai Ý tựa người vào bàn nhìn Phó Diên trên môi nở một nụ cười tươi như hoa, cô ấy rất thanh tú, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp. Là kiểu con gái được gia đình nuôi dạy tốt, rất ngoan ngoãn.
Vẻ mặt của Phó Diên vẫn bình thản như cũ.
Ôn Nam Tịch đến gần, nhìn qua, kéo ghế ra mà không để ý tới anh.
Ôn Nam Tịch và Trần Phi cùng đi tới, Trần Phi kéo một cái ghế khác, trực tiếp ngồi xuống.
Ôn Nam Tịch dừng lại, không có lựa chọn nào khác chỉ có thể ngồi ở bên cạnh Phó Diên, trà đã được rót vào tách trên bàn cô cầm lên uống.
Viện trưởng Chu kể một số câu chuyện về y học, đề cập đến một sự cố y tế cách đây mười lăm năm, dừng lại một chút, ông xoa đầu Chu Giai Ý rồi nói: “Đó là nơi bố mẹ Giai Ý đã ra đi.”. Tì𝗺 đọc 𝐭hê𝗺 𝐭ại + TR𝗎𝖬T R𝖴𝙔𝐸𝐍.𝗩𝐍 +
Trần Phi cảm thán hỏi: “Mười lăm năm trước… Chẳng lẽ là sự cố 212 chấn động cả nước đó sao?”
Viện trưởng Chu gật đầu. Nụ cười của Chu Giai Ý nhạt dần, ngồi lặng thinh.
Phó Diên nhẹ nhàng liếc nhìn cô ấy. Ôn Nam Tịch ngồi ở một bên cũng nhìn thấy ánh mắt của Phó Diên, cô hơi ngửa ra sau nắm chặt tách trà.
Trần Phi kể: “Lúc đó cháu còn nhỏ, từng nghe bố mẹ kể, sau khi gia đình bệnh nhân đâm chết bác sĩ điều trị, họ nghe thấy chủ nhiệm bên khoa phụ khoa gọi bác sĩ điều trị là “chồng” liền xoay người, tiếp tục đâm chủ nhiệm khoa phụ khoa…”
“Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.”
Viện trưởng Chu gật đầu và nói: “Đúng vậy, khi tôi đến, bố mẹ Giai Ý đã nằm trên vũng máu.”
Trần Phi nhìn Chu Giai Ý: “Nhưng cô vẫn muốn trở thành bác sĩ.”
Chu Giai Ý ừ một tiếng nói: “Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện này. Ông nội không muốn tôi theo con đường này, nhưng tôi vẫn muốn trở thành bác sĩ. Bố mẹ tôi thích làm bác sĩ, tôi cũng vậy.”
Trần Phi giơ ngón tay cái lên: “Tuyệt vời.”
Lúc này đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, Phó Diên cầm đũa gắp thức ăn cho Viện trưởng Chu, giọng nói rất nhẹ: “Chúng ta ăn thôi, Viện trưởng.”
Chu Giai Ý ngồi thẳng người, nỗi buồn trên khuôn mặt tan biến thay vào đó là một nụ cười nhẹ rất hấp dẫn. Khi Ôn Nam Tịch nhìn cô ấy cảm thấy tinh thần dũng cảm của cô ấy hoàn toàn trái ngược với cô.
Ăn tối xong vẫn còn sớm, tối nay mọi người chỉ uống trà không ai uống rượu. Vừa bước xuống thang máy, bên ngoài bắt đầu có gió lạnh thổi tới, hai chiếc ô tô chạy tới dừng lại bên đường. Ôn Nam Tịch và Phó Diên đứng ở cửa tiễn bọn họ.
Chu Giai Ý nắm lấy cánh tay của viện trưởng Chu, vài giây sau, cô buông viện trưởng Chu ra và bước tới, ngẩng đầu lên, cầm điện thoại mỉm cười nói với Phó Diên: “Chúng ta thêm phương thức liên hệ đi.”
Viện trưởng Chu cũng nhìn sang đây, ông mỉm cười.
Phó Diên im lặng vài giây lấy điện thoại di động từ trong túi ra bấm vào mã QR WeChat để cô ấy quét. Cô ấy bấm một lúc kết bạn xong, vẫy tay quay người lại nắm tay viện trưởng Chu rời đi. Gió mạnh thổi tung mái tóc Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch đút hai tay vào trong áo khoác, nhìn ảnh đại diện mới xuất hiện trên điện thoại anh.
Phó Diên ấn tắt điện thoại, nhét vào túi ngước mắt lên.
Dừng lại một giây anh nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, gió thổi tóc cô rối tung, giữa hai lông mày đôi mắt cô ươn ướt, nhìn nhau vài giây Phó Diên lười biếng nói: “Em đang nhìn gì đó?”
Ôn Nam Tịch không trả lời, nhìn anh suy nghĩ bây giờ theo đuổi anh không hề dễ dàng như trước. Không giống như thời cấp ba mọi chuyện thật dễ dàng, giờ đây ngày càng có nhiều người xuất hiện xung quanh anh, ví dụ như tấm ảnh đại diện tươi tắn đó.
“Ôn Nam Tịch.” Anh lại mở miệng.
Ôn Nam Tịch hoàn hồn, mấy giây sau lấy trong túi ra một viên kẹo, mở ra cho vào miệng.
Phó Diên hơi nhướng mày.
Ôn Nam Tịch nói với anh: “Đi thôi, về nhà.”
Cô nhẹ nhàng kéo tay áo anh, Phó Diên cụp mắt xuống đi theo bước chân cô xuống bậc thang. Điện thoại trong túi vang lên tiếng bíp, ngay cả Ôn Nam Tịch cũng cảm nhận được độ rung. Ôn Nam Tịch không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng thật rầu rĩ, buông tay áo anh ra.
Phó Diên lấy điện thoại di động ra xem nhưng không trả lời, lấy chìa khóa xe ra, bíp hai tiếng, Trần Phi ôm đồ đạc đi xuống cầu thang bước vào chiếc xe màu đen. Phó Diên nhìn Ôn Nam Tịch nói: “Lái chậm thôi.”
Ôn Nam Tịch gật đầu đi tới chỗ xe của mình, cúi người ngồi vào, khởi động xe. Chiếc xe màu đen lái ra trước, Phó Diên chống cằm nhìn nó rời đi, sau đó khởi động xe lái ra ngoài.
–
–
Sau khi xét duyệt nhu cầu kết thúc, dự án chính thức bước vào giai đoạn trung và hậu kỳ. Ngày hôm sau Phó Diên đi làm bổ sung cho Ôn Nam Tịch hai lập trình viên, bao gồm cả anh, nhóm có tổng cộng năm người.
Ôn Nam Tịch có rất nhiều việc phải phụ trách dự định sẽ tăng ca đến gần Tết rồi mới về. Nhưng một cuộc điện thoại bất ngờ từ Ôn Du đã làm gián đoạn kế hoạch của cô, Ôn Du và Ôn Hữu Đào vẫn chưa ly hôn. Sau khi họ tách ra vào năm cô cuối cấp 3, hai mẹ con đã chuyển ra ngoài. Ban đầu Ôn Hữu Đào nghĩ rằng sớm muộn gì Ôn Du cũng sẽ trở về nên cũng không bận tâm, bởi vì Ôn Du không biết gì thậm chí không có cả thu nhập.
Ôn Nam Tịch động viên bà đi làm mà lúc còn học đại học đã nhận công việc gia sư, ngoài tiền sinh hoạt của bản thân cô còn dành dụm tiền gửi về cho mẹ, ban đầu Ôn Du gặp rất nhiều khó khăn. Sau khi lấy chồng bà đã nghỉ làm. Hơn mười năm, Ôn Hữu Đào không yêu bà nhưng ít nhất ông ta cũng cho hai mẹ con một cuộc sống an nhàn.
Đặc biệt là đối với bà, giao tiếp bình thường thì được nhưng vẫn gặp trắc trở khi phải tự vực dậy bằng chính đôi tay của mình, nhất là khi tìm việc làm. Lúc đầu bà muốn tìm một công việc có thể diện đối với Ôn Nam Tịch tốt hơn nhưng bà thực sự không có năng lực, dù sao đã nghỉ làm nhiều năm như vậy không thể một sớm một chiều là có thể tìm lại. Chính con gái đã động viên bà, cho dù làm bồi bàn trong cửa hàng nhỏ cũng không cần lo mất thể diện, hơn nữa bản thân Ôn Du cũng thích nấu ăn, cho nên làm việc này vẫn tốt hơn. Sau khi nghe lời khuyên bà thử làm việc ở một quán mì.
Sự nghiệp của Ôn Hữu Đào ngày càng thăng tiến nên ông ta rất bận rộn, ông ta có niềm tin rất lớn vào sự rời đi của Ôn Du luôn nghĩ rằng bà sẽ quay lại. Mãi đến nửa cuối năm thứ hai, khi Ôn Nam Tịch tiết kiệm đủ tiền để mở quán ăn vặt cho Ôn Du, Ôn Hữu Đào mới nhận ra hai mẹ con họ đã có đôi cánh rất mạnh mẽ nhưng ông ta vẫn không có ý định muốn giảng hoà với vợ con. Cho nên mấy năm nay vẫn luôn như vậy, Ôn Du mở cửa hàng, Ôn Hữu Đào không để ý đến bà, hai người sống cuộc sống ly thân. Bây giờ Ôn Du đã có năng lực tài chính việc ly hôn chắc chắn là chuyện sớm muộn nhưng Ôn Hữu Đào không đồng ý.
Ôn Du gọi điện cho con gái để nói về chuyện này. Chuyện này đối với hai mẹ con cô mà nói rất quan trọng, Ôn Nam Tịch cảm thấy nếu chỉ với bà, bọn họ nhất định sẽ không thể ly hôn. Vì vậy, cô phải về Nam An sớm để giúp mẹ.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Nam Tịch đứng dậy đi về phía phòng làm việc của Phó Diên gõ cửa, Phó Diên lật qua tư liệu ngẩng đầu lên nói: “Mời vào.”
Ôn Nam Tịch đẩy cửa đi vào.
Đi tới bàn làm việc của anh, Phó Diên đặt tài liệu xuống, hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Em muốn xin nghỉ phép để trở về Nam An.”
Trở về Nam An.
Nam An.
Phó Diên dừng một chút, lười biếng nói: “Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”
Ôn Nam Tịch gật đầu nói: “Ừm, em sẽ mang máy tính về, mọi công việc đều có thể làm trực tuyến.”
“Không sao, còn có tôi.” Phó Diên nói.
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.
Phó Diên cầm lấy máy tính bảng, mở bảng chấm công của công ty đẩy cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch cúi đầu ký tên mình lên đó, anh cụp mắt nói với cô: “Cần tôi giúp đỡ gì thì cứ nói.”
Ôn Nam Tịch nói: “Được.”
Cô đứng thẳng lên, nhìn anh và nói: “Anh đưa tay ra đi.”
Phó Diên nhìn cô vài giây rồi đưa tay ra.
Ôn Nam Tịch lục túi, lấy ra một túi kẹo cà phê, đặt vào lòng bàn tay anh: “Kẹo cà phê này là do em tự tay làm.”
Phó Diên dừng lại, những ngón tay thon dài siết chặt.
Giọng nói của Ôn Nam Tịch rất nhẹ nhàng: “Đi trước đây.”
Nói xong cô quay người, mở cửa bước ra ngoài. Phó Diên đứng ở đó, mấy giây sau nhét túi kẹo vào áo khoác, cố kìm chế ý định muốn đuổi theo.
Danh Sách Chương: