Editor: Kookies
Beta: Tiểu Hy Hy
Ứng Trì Hoán cầm áo khoác đi ra ngoài, trầm giọng nói: “Các người đang ở đâu?”
“Không nên treo điện thoại! Nếu để cho tôi biết anh báo cảnh sát, vị hôn thê của anh có thể……”
Con ngươi thâm thúy nổi lên vài phần hàn ý khiến người ta sợ hãi, Ứng Trì Hoán lạnh giọng đánh gãy hắn, “Tôi biết rồi, chuẩn bị xong tiền thì đưa đến đâu?”
Đối phương nói địa chỉ, Ứng Trì Hoán chuẩn bị một ngàn vạn xong liền lái xe đi trước.
……
Lúc này người nào đó bị trói bắt chéo hai chân nhàn nhã, từ trong nhà xưởng bỏ hoang nhìn về phía ánh trăng tròn treo ngoài song sắt, không thấy cô có chút thần sắc sợ hãi khẩn trương nào.
Bên kia.
Một người tướng mạo thành thật, người đàn ông nước da ngăm đen dụi tắt tàn thuốc, nhìn về phía người bên cạnh: “Lão Hà, ông và giám đốc Ứng kia có thâm cừu đại hận gì?”
Hắn gãi đầu, một bộ dáng thô lỗ: “Tôi đây bị sa thải vô tội, trong nhà trên có già dưới có trẻ, một đám người há miệng to chờ tôi nuôi sống, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.”
Lão Hà rủ đôi mắt chứa đầy hận ý, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra thần sắc bất mãn: “Tôi và ông cũng không khác nhau lắm, những nhà tư bản này chỉ biết bóc lột công nhân chúng ta, mỗi ngày ăn sung mặc sướng, hoàn toàn coi chúng ta là nô lệ, hô đến là đến bảo đi là đi, một khi không vừa mắt liền sa thải, khiến chúng ta thất nghiệp!”
Giống như tìm được đồng minh, lão Triệu hung hăng gật gật đầu, “Dù sao tôi cũng chỉ muốn bắt cóc tống tiền, về phần cô gái kia, tôi sẽ không tổn hại cô ta, xong việc chúng ta chia đôi tiền rồi thả cô ta.”
Lão Hà dừng vài giây rồi mới gật đầu: “Được.”
Thiên Tầm bị trói trên cột đá, nhìn về phía lão Hà, trong mắt có chứa vài phần ý vị suy tư.
Chỉ một lúc liền thu hồi ánh mắt, giả vờ một bộ dáng sợ hãi.
Im lặng, ngẫu nhiên chỉ có tiếng côn trùng kêu trong nhà xưởng bỏ hoang, đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe hơi.
Lão Hà và lão Triệu liếc mắt nhìn nhau một cái, lão Triệu dựa theo kế hoạch hai người bàn trước đó, cởi dây thừng trên người Thiên Tầm đưa cô ra khỏi cột đá, đứng bên cạnh, rồi sau đó đem dao gọt hoa quả đặt trên cổ cô, giả vờ một bộ dáng hung ác.
Trong lòng Thiên Tầm thầm thở dài một chút, nét mặt ngoan ngoãn thuận theo hắn.
Mà lão Hà thì phụ trách giao dịch với Ứng Trì Hoán.
Ứng Trì Hoán vội vã chạy vào, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc không có ý cười xa cách như ngày thường, mà là bộ dáng máu lạnh khiến kẻ khác sợ hãi, không khó để thấy rõ sự tức giận cùng mất hứng trong lòng hắn.
Nhìn đến khuôn mặt của lão Hà kia, hắn không khỏi híp nửa mắt, giọng nói có chút ý vị thâm trường, “Là ông.”
Tuy bị nhận ra, nhưng lão Hà một chút cũng không có ý muốn “hàn huyên với hắn,” vào thẳng chủ đề nói: “Tiền đâu?”
Ứng Trì Hoán đưa vali trong tay ra, nhàn nhạt nói: “Ở đây.”
“Mày tự trói hai tay ra sau lưng, đặt cái vali xuống đất.” Lão Hà nhìn Ứng Trì Hoán, đem một cái dây thừng ném tới trước mặt hắn, lệ khí trong mắt càng sâu: “Đừng cố phản kháng, nếu không tao giết vị hôn thê của mày!”
Hắn nói, trên mặt lộ biểu tình hung ác cực kì, trong mắt hiện đầy tơ máu, có chút hung tợn đáng sợ.
Ứng Trì Hoán quay đầu, dời tầm mắt đến Thiên Tầm bên kia. Lão Triệu cầm con dao gọt hoa quả trong tay kề sát cần cổ trắng nõn của Thiên Tầm, “Làm theo lời ông ta.”
Biểu tình Thiên Tầm quá mức bình tĩnh, tựa như một vũng nước đọng.
Ứng Trì Hoán cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng lúc này hắn chỉ có thể làm theo lời đối phương nói.
Lão Hà chậm rãi đến gần Ứng Trì Hoán, chậm rãi đưa tay sờ s0ạng cây súng lục giấu sau lưng.
Đôi mắt Thiên Tầm lạnh lẽo.
Chỉ trong nháy mắt, cô trở tay lấy được dao gọt hoa quả trong tay lão Triệu, nhanh tay lẹ mắt chém hắn một nhát, sau đó chạy về phía Ứng Trì Hoán, hô to: “Cẩn thận! Hắn có súng!”
Danh Sách Chương: