• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ chỉ mặt mình, nói: "Ta?"

Kyosai nói: "A, chú ý tới . Đây là của tổ tiên lưu lại, đời đời truyền xuống dưới. Mấy ngày hôm trước, sau khi thầy nhìn thấy em, luôn cảm thấy quen thuộc, sau lại nhìn bức họa mới nhớ tới thì ra em thật giống thiếu nữ trong bức tranh. Nhưng rất lạ, trên đời lại có người giống nhau như vậy, cơ hồ giống nhau như đúc."

Ta đổ, người này rõ ràng chính là ta. Nhưng bức họa này sao lại là tranh của tổ tiên hắn , Kyosai Kyosai... Đến gần bức tranh cẩn thận nhìn nhìn, phía dưới có chữ ký, ghi là "Kyosai Kiyomitsu".

Ta vỗ tay một tiếng: "A!"

"Sao vậy?" Hiệu trưởng Kyosai hỏi.

"Không, không có gì." Thế sự thật sự là kỳ quái a, hiệu trưởng Kyosai thì ra là hậu đại của vị họa sĩ kia. Trách không được khi nhìn thấy hắn luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu, nếu tháo xuống mắt kính, hắn thật giống thiếu niên kia.

Kyosai nhìn bức họa nói: "Tổ tiên thầy, Kyosai Kiyomitsu là họa sĩ có tiếng thời ấy, tác phẩm của cụ không nhiều, hơn phân nửa đã phân tán các nơi. Chỉ có một bức tranh này, cụ luôn giữ ở bên người, thầy nghĩ thiếu nữ này nhất định có quan hệ mật thiết với cụ."

Ta đờ ra, lúc đó ta chỉ là thuận tay cứu người, không có ý khác. Ta cũng không nghĩ muốn lừa gạt họa sĩ thiếu niên thuần khiết Chiến quốc!

"Từ nhỏ thầy đã nhìn thấy bức tranh này, khi nhìn thấy em liền có cảm giác như đang nhìn thấy người trong bức tranh bước ra vậy. Vô luận là dung mạo hay là khí chất đều giống hệt như vậy, nhưng hoàn toàn không có khả năng này đúng không" Ánh mắt của Kyosai giống như có thể nhìn thấu ta vậy, ta sợ tới mức vội vàng xua tay, nói: "Đúng vậy đúng vậy, ta không có khả năng xuất hiện từ mấy trăm năm trước."

"Có lẽ tổ tiên của chúng ta có quen biết?" Kyosai nhẹ nâng khóe miệng, gương mặt tràn ngập mị hoặc.

Ta lui lại một bước, cuống quít gật đầu nói: "Có lẽ vậy, em hiện tại có thể đến lớp sao?"

Kyosai cười lên tiếng, nói: "Hiện tại đã là giữa trưa, muốn đi thì cũng phải chờ đến buổi chiều. Đến lúc đó, thầy sẽ mang em đến lớp, không nên lo lắng."

Gãi gãi đầu, nói: "Vậy sao, vậy cám ơn thầy."

"Em có muốn cùng ăn cơm trưa không?" Kyosai đột nhiên mở miệng hỏi, một hiệu trưởng muốn hẹn với học sinh cùng nhau ăn cơm trưa, hình như hơi quỷ dị.

Nhưng nàng vì vội vã đến, nên không mang theo cơm hộp.

"Ăn lẩu được không, không thể bỏ lỡ nguyên liệu nấu ăn mà em mang đến." Hắn rất tùy ý, dù là với bằng hữu cũng đối thoại như vậy.

"Được rồi!" Có người mời ăn thì là món gì cũng tốt, nhưng ăn lẩu ở đâu, không lẽ ở văn phòng hiệu trưởng?

Kyosai cầm lấy nguyên liệu, nói: "Đi theo ta." Hắn nói xong ấn một nút bên cạnh, hình như là nút của cửa thang máy, thì ra là có tầng năm. Nói cách khác, trừ bỏ từ lầu một đến lầu ba đều là văn phòng viên chức, cònhai tầng còn lại là không gian tư nhân của hiệu trưởng? Đây là trường học tư nhân, nên rất có khả năng này.

Theo hắn vào thang máy đến tầng năm, cửa mở ra ta liền thấy được một không gian tương đương thoải mái. Bên trong có sofa, tivi, phòng bếp, đồ giải trí đều đầy đủ!

"Đây là nhà thầy?" Vị hiệu trưởng này sẽ không phải ăn ở tại trường học đấy chứ?

"Không, chẳng qua từ trước đến nay thầy thích đồ ăn tự làm, nên an bày phòng này." Hắn bỏ đi áo khoác, thay tạp dề chậm rãi đi vào phòng bếp, nói: "Em nếu cảm thấy chán, có thể vào phòng bên cạnh, hi vọng em có thể thích."

Không nghĩ tới hiệu trưởng Kyosai thoạt nhìn cực có uy nghiêm lại là nam nhân tốt giỏi việc nhà... Ta thật sự không giúp được gì trong việc nấu ăn, ở nhà luôn luôn được cha mẹ sủng ái, đến thời kỳ Chiến quốc luôn luôn có yêu quái Hà chiếu cố ta, nấu ăn cái gì đều thành mây bay.

Đi đến phòng Kyosai nói, mở cửa ra, không khỏi chấn động.

Bên trong là gian phòng vẽ tranh, chung quanh là thế giới tràn ngập màu sắc. Ta không hiểu họi họa, nhưng lại cảm thấy bức tranh của hắn thật ấm áp, nhìn chúng ta thấy như có cỗ dòng nước ấm vây quanh vậy. Nhưng, bức tranh của hắn phần lớn là phong cảnh, mây chân trời và sông biển, đất và cây xanh. Nhân vật rất ít, chỉ có hai hoặc ba bức là có người. Một bức tranh vẽ trẻ em Châu Phi, một bức là tự họa.

Còn có một bức chưa vẽ xong, tò mò vén màn màu trắng lên xem, thì ra là vẽ lại bức tranh mà Kyosai Kiyomitsuta vẽ sai. Nhưng cảnh sắc của bức tranh đầy đủ , chỉ thiếu ngũ quan của người. Chưa vẽ xong, ta nghĩ như vậy.

"Không biết vì sao thầy bắt không được nét thần của nhân vật trong bức tranh, nên thầy nghĩ thầy vĩnh viễn cũng không đạt được thành tựu tổ tiên." Kyosai không biết khi nào đã đứng ở phía sau ta, hắn tựa ở cửa nói.

"Bức tranh rất đẹp!" Ta thừa nhận nếu đem hai bức tranh để cùng một chỗ, ta chắc chắn không thể nhận ra bức nào là của hắn, bức nào là của tổ tiên hắn.

"Thầy không rõ tổ tiên dùng tâm tình gì khi vẽ thiếu nữ, thầy đã nghĩ đủ loại quan hệ giữa bọn họ, dùng rất nhiều loại tâm tình đi bắt chước, đáng tiếc lại không có cách nào hoàn thành bức tranh này." Kyosai đi vào, khẽ chạm vào tác phẩm chưa hoàn thành của mình, trên mặt tựa hồ có mê mang.

Có thể nhìn ra hắn là người cực kỳ yêu thích vẽ tranh, trên người cũng có khí chất của người làm nghệ thuật. Ta vạn phần khâm phục, dù ta có học vẽ hơn một ngàn năm, loại khí chất này ta cũng luyện không ra, vì thế nói: "Tại sao muốn bắt chước tổ tiên, bản thân vẽ những bức tranh mình thích là tốt rồi. Thầy vẽ nhiều như vậy, chẳng lẽ đều là bắt chước người khác sao?"

"Không, chỉ có một bức này. Có thể nói nó đại biểu cho sự biến chuyển của tổ tiên trong hội họa, cũng là bức tuyệt vời nhất của cụ. Nhất là thiếu nữ này, thần thái này của nàng, thầy chưa từng thấy bất kỳ ai có được. Giống như thần thái này xuất hiện trên gương mặt nàng khi nàng đối mặt với những thời khắc tốt đẹp nhất trong đời, dù chỉ trong nháy mắt, nhưng làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ."

Mặt đỏ, nói: "Có... Có khoa trương thế sao?"

Kyosai nghiêm mặt nói: "Không phải khoa trương, là sự thật."

Khi hắn nghiêm mặt thật sự có chút lực áp bách, bất tự giác ta đem ánh mắt chuyển dời, nói: "Vậy sao, vậy thầy hãy cố gắng lên."

"Thực xin lỗi, lẩu đã chuẩn bị tốt , cùng đến ăn đi!" Kyosai có lẽ cảm thấy đã dọa đến ta, nên vội vàng ôn hòa nói.

"Thật nhanh a!" Đi ra ngoài, quả nhiên đã chuẩn bị tốt.

Kyosai thân sĩ kéo ghế dựa ra mời ta ngồi xuống, sau đó nói: "Là nguyên liệu nấu ăn của em rất tốt, lúc rửa, thầy thấy một chút vật chất hóa học cũng không có, hoàn toàn là nguyên liệu thiên nhiên, không biết người nhà của em lấy ở đâu , rất khó có được."

Chiến quốc mấy trăm năm trước, câu này nhất định không thể nói ra với ngươi. Ta vừa mới cầm lấy chiếc đũa, cửa thang máy liền mở ra , Kyosai Mina xuất hiện trước cửa. Nàng nhìn thấy ta, lắp bắp kinh hãi, sau đó cười nói: "A, anh trai mời Tiểu Đồng ăn lẩu lại không gọi ta." Nói xong đã chạy tới ngồi xuống, giành trước ăn một ngụm nói: "Ăn ngon."

Kyosai nhíu nhíu mày nói: "Em vẫn là lớp trên, như thế này quá thất lễ."

Ta cảm thấy buồn cười, không biết lúc nào quan hệ của bản thân và nàng tốt như vậy, trực tiếp gọi tên của ta. Nhưng ta rất thưởng thức tính cách của Mina, hoàn toàn không giống đại tiểu thư kiêu căng.

Mina ăn ăn, đột nhiên nhìn về phía ta nói: "Thật sự là càng nhìn càng giống... Hay em chính là người trong bức tranh kia?"

"Khụ khụ..." Ta lập tức nghẹn. Kyosai đưa ta một chén nước nói: "Mina."

"Thực xin lỗi thực xin lỗi, em không nên làm người mẫu mà anh chờ mong từ lâu bị thương." Mina vội vàng xua tay.

"Người... người mẫu..." Ta mạc danh kỳ diệu lặp lại.

"Thực xin lỗi, không nên nghe Mina nói bừa." Kyosai cười nói.

"Em mới không có nói bậy, ngày đó sau khi anh trai nhìn thấy em, trở về nhà liền mang bức họa của tổ tiên ra. Sau đó không có ngày nào đêm nào là không vẽ tranh, nhưng bức tranh vẫn không hoàn thành. Vì thế chị đề xuất, chờ em đến rồi liền làm người mẫu sống cho anh trai, nhất định có thể hoàn thành bức tranh." Mina vỗ vai ta nói.

Là thế này sao, nhưng ta này người mẫu thật đúng là lợi hại, hai lần làm cách nhau mấy trăm năm.

"Thầy không phủ nhận ý kiến nhờ Dịch đồng học, đương nhiên nếu có thể, sau khi tan học em có thể bỏ thời gian làm người mẫu cho thầy được không? Nếu em cảm thấy phiền toái, vậy coi như thầy chưa nói gì" Kyosai quả nhiên là người nghiêm cẩn, sau khi hắn đưa ra câu hỏi liền mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía ta, tựa hồ đang chờ ta trả lời.

Thật sự là không có thời gian, nhưng cự tuyệt sao? Mina đã bắt lấy tay của ta nói: "Làm ơn, đừng nhìn bộ dáng lạnh nhạt của anh trai, kỳ thực rất để ý bức tranh, nếu bức tranh không tốt, hắn sẽ luôn buồn bực." Mina nói cực kì nghiêm túc, mà Kyosai ho nhẹ một tiếng, cảm thấy em gái nói câu đó hình như quăng mất mặt mũi hiệu trưởng

Bản thân ta làm chuyện gì đều hơi lỗ mãng, nên siêu thích người nghiêm cẩn, vì thế gật gật đầu nói: "Được, em hi vọng là sẽ giúp được thầy ."

"Đa tạ em" Trên mặt Kyosai lộ ra vẻ vui mừng, thật sự khó gặp. Gương mặt vốn đã mị hoặc giờ lại thêm nụ cười vui mừng như vậy, lực sát thương tương đương 300% ! Ta không cẩn thận bị điện giật một chút, tim loạn đập.

Quyết định, về sau vẫn nên ít tiếp xúc với vị hiệu trưởng này, không tốt với trái tim!

Mina cũng cười nói: "Vậy cám ơn em đến dùng bữa"

"Mina, nguyên liệu nấu ăn là Dịch đồng học mang đến ."

"Vậy sao, thật sự rất ngon." Mina lấy đồ uống cho ta, nói: "Như vậy chị - hội trưởng hội học sinh hoan nghênh em gia nhập Trường học Ngân Hoa, cụng ly."

"Cụng ly" Ta rất ít có bằng hữu là nữ, bởi vì ở thế giới cũ luôn thích trốn đi đọc tiểu thuyết, không cùng ai nói chuyện với nhau. Đi đến thế giới này, không có thời gian đọc tiểu thuyết, luôn vì tính mạng mình mà dốc sức. Đến thời kỳ Chiến quốc, cả ngày sinh hoạt trong thế giới yêu quái, so với tiểu thuyết còn phấn khích vạn phần! Hiện tại Mina thân mật với ta, trong lòng cảm thấy thập phần cao hứng.

Ăn xong cơm, Mina kéo ta đi.

"Còn phải thu dọn đã..."

"Không cần, một mình anh trai vốn thích ôm lấy mọi việc . Chúng ta đi thôi, tạm biệt!" Mina phất phất tay, cứng rắn lôi kéo ta vào thang máy nói: "Chị đưa em đi đến lớp, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý, đó là một lớp khó nhằn, em ngoan ngoãn như vậy chỉ sợ bị khi dễ. Nhưng em không cần lo lắng, hết thảy có chị đây. Nếu quả có người khi dễ em, em đến tìm chị là được."

Ngoan ngoãn? Ta? Run rẩy khoé miệng, thật sự không hiểu, bản thân rõ ràng không phải ngoan ngoãn gì, nhưng vừa nhìn thấy Kyosai liền mạc danh kỳ diệu biến thành như vậy . Nhưng rất nhanh liền hiểu, lúc hiệu trưởng vào lớp kiểm tra, toàn bộ nữ nhân vốn được xưng là ma vương toàn bộ biến thành tiểu cừu, một đám thẹn thùng vô hạn nhìn đi nhìn lại hiệu trưởng đại nhân, nên ta lập tức hiểu , vị này có thể chất làm cho người ta an tĩnh lại.

Nhưng lớp này thật sự khiến ta thật không biết nói gì, về phần lý do vì sao Kyosai phân ta ở trong này, ta càng không rõ lắm. Năm thứ hai có bảy lớp, nếu tính về thành tích, lớp này là lớp bét nhất trong ban. Không riêng thế, còn có một vài học sinh thành tích không sai nhưng lại cực kỳ bất hảo cũng ở trong này. Vừa đi vào, ta liền hiểu ở đây xem như vô pháp học tập , bên này bắn đạn cát, bên kia học trang điểm, giáo viên cứ nói nói nói, hoàn toàn không xem phía dưới học sinh đang làm cái gì.

Đương nhiên, nơi này sẽ không nhảy ra ông bà nào đó đến nhắc nhở bọn họ, nên ta chỉ có thể chịu tạp âm bốn phía để nghe giảng bài.

Ở thế giới cũ của ta, ta đã tốt nghiệp đại học, nhưng trải qua gần trăm năm, ta đã trả lại hết cho thầy. Hơn nữa ngành học ở Nhật Bản khác với Trung Quốc, điểm ấy thật là làm cho người ta rối rắm.

Thật vất vả nhẫn nại xong, ta thật sự không có tinh lực đi làm người mẫu gì đó, vì thế cáo lỗi với Mina rồi chạy vội về nhà nghỉ ngơi. Nhẫn nại cũng cần thể lực phi thường cường đại, so với giết mười tên yêu quái còn mệt hơn.

Lúc trở về phát hiện Kagome đã trở lại, nhưng mặt rất đen, cực kỳ đen.

"Kagome, ngươi đã trở lại?" Ta đã lược đi chữ chị, sống đã gần một trăm năm, thực không muốn gọi một tiểu nha đầu là chị.

"Ừ!"

"Cãi nhau với Inuyasha ?" Ta trực tiếp nói đến trọng điểm, chỉ thấy con mèo trong tay Kagome đang liều mạng giãy giụa, thật vất vả mới chạy thoát

"Inuyasha là tên ngu ngốc!" Kagome nói lớn.

"Nguyên nhân?"

"Hắn hoài nghi tớ cùng yêu quái lang tộc, Inuyasha ngu ngốc!." Kagome thấy trong phòng không có người mới nói.

"Thì ra là như vậy, hắn đang ghen. Vậy cậu hẳn là cao hứng a, bởi vì hắn để ý cậu mới có thể như thế , tuy rằng này nhóm khuyển yêu đều rất cẩn thận, kỳ quái, khẩu thị tâm phi, mạc danh kỳ diệu..."

"Thật nhiều từ ngữ a..." Kagome kinh thán, sau đó đột nhiên nói: "Tớ còn chưa hỏi cậu, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với Sesshoumaru?"

"Quan hệ thì thật ra có, nhưng cậu nói ra chuyện đã xảy ra với Inuyasha trước đã, rồi tớ mới nói " Cảm thấy bản thân cần sửa sang lại một chút, nếu không thật không biết nói như thế nào.

Thì ra, nguyên tác đã tiến hành đến đọan gặp yêu lang tộc Kouga, bởi vì Kouga bảo vệ Kagome mới bị thương, mà Kouga lại trước mặt mọi người nói thích Kagome nên mỗ bán yêu ghen tị, hoài nghi Kagome và Kouga, cho nên Kagome mới phát giận cưỡi Kirara chạy trở về nhà.

Inuyasha dấm chua tất cả mọi người xem nguyên tác đều biết, nên ta an ủi Kagome nói: "Thỉnh nén bi thương, ai bảo chúng ta quen biết bộ tộc keo kiệt đó"

Sửa sang lại tốt lắm, ta liền kể chuyện của mình ra cho nàng nghe. Đương nhiên bỏ qua chuyện trao đổi linh hồn, ta đem hết thảy trách nhiệm giao cho kim cương long đáng chết kia, ai bảo nó lúc trước phạm sai lầm, nên lại sai một lần cũng thật bình thường.

"A! Cậu nói cậu là cô cô của Sesshoumaru?" Thanh âm cường đại lan khắp, ngay cả nhóm chim bên ngoài đang chuẩn bị trở về nhà nghỉ ngơi đều bị kinh bay tán loạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK