Là một người đàn ông đã từ rất sớm cảm nhận đến việc tất cả những người phụ nữ xung quanh mình đều vì mình mà ăn mặc đẹp hơn, Mạch thiếu gia có chút không chấp nhận được mình chẳng có tí chỗ đứng nào trong mắt Trình Lục Lục hết. Rốt cuộc cho dù cô có kháng cự bao nhiêu, cho dù có là vì con trai thì cô vẫn phải chấp nhận hiện thực sống chung với hắn cả đời.
Bao nhiêu tức giận cùng khó chịu vô cớ dồn dập ập tới, hắn cứ thế đánh mất phong độ mà chạy đi giày vò Trình Lục Lục.
Không phải từng thích hắn sao? Cho dù một đêm kia có vượt qua khả năng tiếp thu của cô thì cũng không nên từ thích trở thành ám ảnh như vậy. Nhưng thế thì sao? Hắn cứ muốn đến gần cho bằng được!
Ấn chiếc đầm vào tay cô, hắn tàn bạo nói: “Mặc!”
“Tôi…”
“Cậu mà không tự thay thì tôi giúp cậu thay.”
“!”
Trình Lục Lục bàng hoàng vô thố giương mắt nhìn hắn. Bên trong có sự uất ức khi đứng trước sự vô lý của hắn. Nhưng Mạch Ngôn chính là không hề lùi bước, ác liệt như ma quỷ nhìn lại cô.
“…”
Trình Tiểu Ngôn đứng một bên quả thật muốn đỡ trán bất lực nhìn cảnh tượng diều hâu bắt nạt gà con này. Nó nhìn hai người đang giằng co ở trước cửa phòng thay đồ mà cạn cả lời.
Cuối cùng dưới dâm uy của Mạch ác ma, Trình Lục Lục vẫn tâm không cam tình không nguyện mặc vào bộ đồ mà Mạch Ngôn chọn cho.
Đó là một cái đầm, kiểu dáng có thể xem là bình thường. Đầm màu trắng, vạt váy suông xếp ly nhẹ nhàng rũ xuống chứ không phồng lên. Tay áo dài hơi phồng được túm hai lần ở cổ tay và khủy tay nhằm tạo kiểu. Đầm cổ thuyền hơi nhún nhẹ, viền màu xanh dương. Họa tiết bồ công anh dạng chìm.
Khi cô rụt rè bước ra khỏi phòng thay đồ, mặc dù trên mặt vẫn còn chiếc mắt kính quê mùa, nhưng xét về tổng thế, lúc này nó lại như phụ trợ cho dáng vẻ của cô bây giờ.
Trình Lục Lục hiện tại như nữ sinh mười tám nội tâm phong bế, nhút nhát, thiếu tự tin bỗng nhiên được khoác lên người chiếc váy công chúa khiến cô càng thêm cảm thấy bi thúc. Cô đứng không thẳng thớm mà còn khúm núp, dáng vẻ mất tự nhiên nhưng lại mạc danh kỳ diệu khiến cho người ta phải nhìn thẳng. Còn muốn bắt nạt cô nữa.
Mạch Ngôn không nói lời nào bước lại gần cô. Trình Lục Lục liền theo bản năng lùi lại, kết quả lại thành cô bị ép chặt lên ván cửa phòng thay đồ, sợ hãi hoảng hốt ngẩng đầu đi trông hắn.
Trong lòng Mạch Ngôn lại nghĩ, thì ra không chỉ có sự hoàn mỹ là khiến người ta muốn nhìn ngắm. Có vài thứ vẫn mang có mị lực của chính nó, chẳng hề thua kém bất cứ cái gì, chỉ là xem ta có chịu nhìn thẳng vào nó hay không thôi.
Tự nhiên trong ký ức không rõ ràng của hắn chợt hiện lên vài hình ảnh không được lành mạnh. Hắn nhớ lại dáng vẻ của Trình Lục Lục đêm bốn năm trước. Lúc đó hắn đã gần như không còn tỉnh táo bởi vì tác dung của thuốc, chỉ biết hướng thân thể bên cạnh dán lên. Trình Lục Lục lúc đó vừa bàng hoàng vừa kinh sợ không gì sánh kịp, có giãy giụa, nhưng làm gì sánh bằng sức lực của một người đàn ông đang trúng thuốc.
Một chút ký ức không trọn vẹn, rất nhanh đã hết, cũng chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Mạch Ngôn im lặng nghĩ, có thể khi đó Trình Lục Lục thích hắn thật nhưng không phải loại thích như cái kẻ ám toán hắn. Cô thích một cách ngây thơ như thể một ảo tưởng thuần khiết tuổi đầu đời. Sự cố lần đó hiện tại nhìn lại như là hắn cưỡng bức Trình Lục Lục. Đối với Trình Lục Lục, sự cố đó thay đổi cả cuộc đời vốn đã chẳng tốt lành gì của cô lại càng khiến cho tâm linh cô hỏng mất.
Ngẫm lại năm xưa cô là bị vạ lây, xem ra hắn mới là người có lỗi… Bảo sao mà cô nói mình không có sai…
“Bình thường mặc nhiều hơn những thứ này.”
Nghĩ như vậy, giọng hắn bất giác dịu xuống, nhưng ý tứ vẫn là không cho thương lượng.
Lỗi thì hắn chịu, nhưng người là của hắn rồi, đừng hòng hắn buông ra. Cứ cho như ban đầu hắn là vì Trình Tiểu Ngôn đi, thì đã chấp nhận rồi hắn sẽ nghiêm túc đi đối đãi. Hắn không cho phép Trình Lục Lục né tránh.
Trình Lục Lục đương nhiên không thể đồng ý với hắn. Nhưng trước khi cô kịp há miệng thì Mạch Ngôn đã cúi thấp đầu xuống, mang theo áp lực nhìn thẳng vào mắt cô uy hiếp: “Nếu cậu dám không mặc thì tôi sẽ mặc cho cậu.”
Biểu tình của Trình Lục Lục nháy mắt trở nên ngây dại, khó mà tin được.
Nhưng mà Mạch Ngôn nói xong thì đã tránh ra rồi.
Hắn giống như muốn chứng thực cho cô thấy hắn thật sự có ý này mà không ngừng dạo quanh cửa hàng, chọn một đống váy áo, liền thân cũng có, tách rời cũng có, mang đi tính tiền.
Trình Lục Lục chỉ biết bất lực đứng đó nhìn hắn mua, mặc cho hắn không bảo cô thử nữa cả người cô cũng không được thoải mái.