Cậu vừa thay áo xong liền quay qua hỏi nhóc
- Ngứa mắt chứ sao?
Nhóc lại trả lời theo kiểu ông chả quan tâm. Cậu cũng phải sợ con này. Cậu lên tiếng nhắc nhở
- Mày là con gái đấy, ăn nói dễ nghe chút không được à?
Nhóc sững người. Cái gì? Cậu ta biết nhóc là nữ á??
- Mày... Mày biết... biết tao là nữ?
- Ờ. Nghĩ sao có thể qua mắt được siêu thám tử tương lai này?
- ...
- Hầy hầy, cậu không thấy sao, cổ con trai và con gái khác nhau đấy
Nhóc nghe vậy thì thật sự rất đau lòng a! Hôm nay nhóc không mặc áo cao cổ như mọi lần nha!
- Tao xin mày giữ bí mật giùm tao với!
Nhóc ôm tay cậu, vẻ mặt như mèo con mắc lỗi bị phát hiện vậy. Cậu nhìn mà cũng động lòng, nói:
- Ô kê ô kê!
...
Nhóc vừa đi ở sân sau trường vừa dáo dác nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó, chả thèm để ý đằng trước nên đâm vào ai đó. Nhóc ngã ra, mông hun anh đất thân yêu cái chụt. Thế mà cái thằng hách dịch nào đó lại đứng trơ ra như cục đá.
- Ê thằng kia, đi đứng kiểu gì thế hả??
Nhóc ngẩng mặt lên chửi. Híc, cái thằng này, nó ăn cái quái gì mà cao thế không biết. Gã nhìn nó chằm chằm, không thốt lên lời. Người này, thật giống với người mà gã luôn tìm kiếm
Gã mặc kệ, ôm nhóc vào lòng, ôm thật chặt. Nhóc chả hiểu cái mô tê gì sất, chỉ biết giãy dụa để thoát ra. Dù là một sát thủ nhưng nhóc lại thiên về súng, không mấy khi trực tiếp đánh nhau vì Satan không cho phép nên sức khỏe của nhóc không phải dạng như Đại sư huynh chuyên dùng nắm đấm xử lí mọi việc kia. Và tất nhiên với gã thì cái sức “nhỏ” này sao có thể làm gã đau được cơ chứ?
- Khánh Phương, tôi đã tìm cậu suốt 4 năm nay, cậu biết không?
Gã lẩm bẩm. Nhóc ngạc nhiên vì tên này biết tên nhóc. Nhưng việc thoát thân là trên hết, nhóc liền kêu lên:
- Tên thần kinh kia, thả tôi ra mau! Ngạt thở ngạt thở
Gã vội vàng buông nhóc ra, nhìn chằm chằm vào mắt nhóc, nói:
- Cậu đã đi đâu suốt 4 năm nay?
Nhóc đơ. Hắn ta, hắn ta biết nhóc từ 4 năm trước ư? Ý khoan, nhìn hắn ta có vẻ quen quen ý nhỉ? Hừm, chả nhớ nổi. Những chuyện trong ký ức, nhóc đã sớm đem nó bỏ vào trong két, khóa lại và vứt chìa khóa xuống tận đáy biển rồi. Nhóc, tự cho rằng bản thân không đủ tư cách để chơi với họ, vì, nhóc chỉ là một sát thủ khát máu không hơn không kém.
Đợi mãi, gã vẫn chẳng thấy nhóc trả lời. Một lúc sau, nhóc lên tiếng, nhưng không phải nói với gã mà là...
- Alô, tôi gặp phải một tên trốn trại, cho một xe thương điên đến đây. Địa điểm là...
- Cậu...
Gã tức giận, giằng lấy điện thoại của nhóc thì phát hiện ra nhóc chỉ giả vờ gọi. Gã "nhẹ nhàng" nói:
- Cậu... thật sự không nhớ tôi là ai sao?
- Không phải là không nhớ...
Nhóc nói được một nửa thì thấy mắt gã sáng rực lên. Nhóc nhếch mép. He he, vui nè
- Mà là vốn dĩ tôi không quen cậu.
Nghe câu này của nhóc, mặt gã hiện rõ thất vọng. Nhóc nhân cơ hội, chạy vụt đi mất dạng
...
- Mày đi đâu thế?
Cậu lo lắng hỏi nhóc. Nhóc trả lời đàng hoàng
- Đi gặp bạn. Mẹ nó, bạn không gặp được lại gặp phải tên trốn trại
- Tên trốn trại?
Cậu nghi hoặc hỏi lại nhóc. Nhóc bực bội, không buồn trả lời cậu nữa, về chỗ ngồi
...
- Vũ Khánh Phương, lên phòng của hội trưởng hội học sinh!
Cô giáo dõng dạc thông báo. Nhóc nghi hoặc, chỉ tay vào mặt mình, hỏi lại:
- Em?
- Ừ. Hội trưởng hội học sinh gọi em đến!
Nhóc bực bội nhấc đít lên lết đến phòng của hội trưởng hội học sinh. Đến nơi, nhóc đạp mạnh cửa xông vào:
- Gọi tôi có... chuyện gì!?
Nhóc kinh hãi nhìn tên thần kinh hồi nãy nhóc gặp hồi nãy đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế xoay. Gã là hội trưởng hội học sinh!!! Nhóc kinh hãi. Hơ, không lẽ hắn ta gọi đến để trả thù đấy chứ?