• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha." Luyện Nghê Thường cười lạnh một tiếng, thấy cặp mắt kia không ngừng dòm mình, ánh mắt đầy chán ghét, hắn coi mình là gì, còn dám nhìn mình vô lại như vậy.

Thấy người đẹp, bị sắc hút mất hồn hắn cũng không còn nhớ đến chuyện đi bắt người đánh mình, ngược lại thầm vui vẻ, nếu không cẩn thận nhìn xem một nữ tử đẹp như vậy há chẳng phải đã bị mình bỏ lỡ rồi sao?

Vốn chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút, nhưng tâm tình Nghê Thường lúc này lại hỏng hết, tên này thật to gan, còn dám như vậy với mình nếu cứ vậy bỏ qua cho hắn thì thật phải xin lỗi danh hiệu của mình trên giang hồ.

"Ngươi là thứ gì?" Nghê Thường không chút khách khí nói.

"Mỹ nhân, sao lại nóng giận a, tính tình không tốt là nam nhân không thích đâu." Điền Bá Quang đưa ngón tay quơ quơ trên mặt, nụ cười tiện kia cũng như nói ta vì ngươi cũng thấy tốt, ngươi sao lại u mê không tỉnh a.


"Nữ nhân mà, luôn thích yếu đuối cho nam nhân thích, bất quá cũng không sao, tiểu sinh ngược lại cũng không để ý." nhìn nụ cười như khinh thường, bị □□ làm mờ mắt hắn chuẩn bị động thủ, lúc đầu là tình thú giờ là vì mặt mũi. "Ngươi biết ta là ai?"

Móng vuốt Điền Bá Quang chỉ cách vai Nghê Thường một hai thước, lại kinh ngạc vì không đến gần được, dường như quanh nàng có lực lượng vô hình cản lại, cho dù Điền Bá Quang dùng hết sức nhưng cũng không vào được phần nửa nào.

"Tên háo sắc không biết sống chết, không lẽ không đúng sao?" không để ý đến kẻ bình thường ngu dốt kia, Nghê Thường nhàn nhã dùng đũa châm rượu trên bàn viết chữ.

"Ngươi chỉ nói đúng một nửa, ta thật đúng là đồ háo sắc." sắc mặt Điền Bá Quang thay đổi, "Chẳng qua không sợ sống chết chỉ muốn đổi một người, tại sao lại không cho bổn đại gia đến ngươi." có câu nói thua người không thua trận, huống chi tự tin như Điền Bá Quang chỉ cho vừa rồi đều là ảo giác, mình thấy qua không ít cao thủ, cũng tin là Ngũ Nhạc chưởng môn cũng không làm gì được mình, huống chi người trẻ tuổi này, không phải ai cũng có thể gặp được kỳ ngộ như vậy.


"Không cần, ngươi nên lo cho cái mạng nhỏ của mình đi." Nghê Thường lạnh lùng, Điền Bá Quang phản ứng không kịp. đầu gối bị thương nghiêm trọng, cả người quỳ trước Nghê Thường. Sau tiếng hét thảm tay Điền Bá Quang bị đũa đóng trên bàn.

"Cái tay này coi như là dạy dỗ ngươi một chút, nếu lần sau còn để ta nghe được mấy lời không sạch sẽ này, ta nghĩ tay chân ngươi cũng không nên cần nữa." Nhìn thấy hôm nay là ngày vui tân nương còn ở trong kia, liền tha cho hắn một mạng.

Đến cả động tác của đối phương Điền Bá Quang cũng không kịp nhìn, cũng không có sức phản kháng, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ, người cách mình không quá ba bước, lại giữ được mạng mình. Kia chỉ là đũa bình thường nhưng lại có thể đâm lủng xương của mình, rồi nhanh chóng vỡ vụn ra chung quanh. Hắn cho đến giờ cũng chưa từng thấy đau như vậy, hắn cảm nhận được bàn tay mình cũng sắp nát tan hết rồi.


Nữ nhân này đúng là ác độc, trong lòng sợ hãi Điền Bá Quang đứng dậy, mặc dù trong lòng đang chửi thầm người này, nhưng ngoài miệng vẫn ráng nuốt xuống: "Ai yo~ không ngờ võ công không tệ, ta còn tưởng mình nhìn lầm, cho hỏi danh hiệu các hạ?"

Tuy người trước mặt không sợ nhưng Nghê Thường còn phải đi tiếp, không muốn sinh chuyện nếu tự mình đến phương bắc, thì sẽ có nhiều người biết được mục đích của mình, đến lúc đó thật không ổn. Vung tay lên đem nội lực phòng bị Điền Bá Quang đánh vài cái lảo đảo đứng vững người.

"Ngươi không xứng." nhiều năm ngược xuôi khiến Nghê Thường cũng mãn nguyện rồi, có lẽ chính nàng cũng không phát hiện, các nói chuyện của nàng cũng dần giống như là sư phụ mình.

Cho dù trước mặt nói chuyện với người đang bất mãn mình, nhưng hắn cũng không dám nói gì, chỉ để lại hai câu, liền bỏ chạy khinh công không tệ, Nghê Thường cũng không kịp ngăn lại.
"Tân lang đã chạy." Nghê Thường nghĩ đến người chạy mất kia, có chút không tự nhiên nhưng nàng cũng nên có trách nhiệm với tân nương, dù sao cũng do mình, quấy rối chuyện thành thân của nàng còn làm cho tân lang bỏ chạy.

"Cái gì." một người không hề tục tiễu nhưng vang lên âm thanh của nam nhi đầy anh khí sau khăn che khiến Nghê Thường giật mình.

Trong lúc Nghê Thường còn kinh hoảng thì người kia thô lỗ tháo khăn che xuống là khuôn mặt anh tuấn, nếu không phải người này giả tân nương thì cũng coi như tuấn tú lịch sự, nhưng lúc này nhìn thấy thật kỳ dị.

"Hắn chạy." Nghê Thường lúng túng không biết nói sao cũng không thể nói là để tân lang chạy mất, hai người cũng thật biết phá vỡ thế tục lớn như vậy, có dũng khí ở đây làm một cái yến vui vẻ như vậy, nhưng vì mình không ưa tên nam nhân trêu đùa phụ nữ đàng hoàng kia mà đánh đến bỏ chạy rồi.
"Hắn chạy!" Lệnh Hồ Xung còn nghĩ là mình sẽ phải ác đấu với Điền Bá Quang, không ngờ hắn lại chạy mất, khiến mình còn chịu thiệt chuẩn bị kiếm.

Nghê Thường cũng không dám nhìn người trước mặt nàng, nàng không muốn để người kia thất vọng nhìn mình ánh mắt chỉ trích, đây coi như là vừa phá hủy một nhân duyên sao? "Đây là 10 lượng bạc, ngươi cầm làm lộ phí đi!" ngươi có thể đi tìm hắn, Nghê Thường để lại tiền, liền đi chỉ là thân ảnh mơ hồ đã chạy mất dạng rồi.

Lệnh Hồ Xung không hiểu cầm túi tiền, cũng không thấy người đến, "Người này thật kỳ lạ, bất quá cũng là vì giang hồ khuếch trương chính nghĩa, ta là chính đạo phi phúc a!"

Đông Phương so với Nghê Thường chậm một chút, kết quả khi nàng vừa đến gần thôn nhỏ gần Hành Dương thì trời cũng đã tối, đang tính tìm một khách điếm, nhưng lại nhìn thấy dưới đất bừa bãi, trong thôn này xảy ra chuyện gì? Lúc này liền có một nam nhân mặc giá y của nữ nhân tay cầm trường kiếm từ bên trong đi ra nhe răng trợn mắt.
Hoàn cảnh kỳ quái khiến Đông Phương cảnh giác, nhất định là có chuyện rồi. Cho dù chuyến đi này nàng luôn yên tĩnh, nhưng tính đa nghi luôn nhắc nàng phải luôn giữ vững lòng phòng bị, không thể vì chuyện này mà thả lỏng.

"Tại hạ Lệnh Hồ Xung của Hoa Sơn, xin hỏi huynh đài vừa xảy ra chuyện gì?" khó khăn lám mới thấy người, Lệnh Hồ Xung tự giới thiệu, Đông Phương liền vọt đến chỗ hắn.

Thân pháp thật quỷ dị, bất quá cũng rất đẹp. Bị võ công Đông Phương làm khiếp sợ Lệnh Hồ Xung thở dài nói.

Đông Phương quan sát người này, nghe nói là đại đệ tử của chưởng môn Hoa Sơn không màng thế tục, luôn giúp người khác, là thiếu hiệp nổi danh trong võ lâm, không ngờ nghe danh không bằng gặp mặt, thì ra bộ dạng là vậy.

Không ngờ muốn trợ giúp thì Điền Bá Quang lại bị Luyện Nghê Thường hù chạy, hắn còn chưa kịp đối với Đông Phương triển lộ chính nghĩa, thì Đông Phương đã cảm thấy người này chả khác gì người điên.
Đông Phương nhìn mặt hắn trét đầy phấn ánh mắt khinh thị cùng giễu cợt: "Đã xảy ra chuyện gì ta không biết, chỉ là ngươi nên thay bộ trang phục này đi." nếu đại đệ tử mỗi môn phái đều bộ dạng không ra hồn như vậy thì mình cũng không cần để tâm đến những người như vậy làm gì. Chỉ đợi mấy người kia qua đời môn phái không ai coi cũng tự suy bại mà thôi.

Cả ngày ở trên núi cũng một đám lão đại Lệnh Hồ Xung ở bên cạnh cũng chả hiểu gì nhiều, nhìn thấy mặt Đông Phương ngoại trừ tiểu sư muội cho đến giờ thì chưa từng thấy qua mỹ nữ khác. Chỉ vị huynh đài này tuy thân là nam nhi, ngược lại so với tiểu sư muội còn mỹ hơn vài phần.

"Nếu không còn chuyện, xin cho qua." bị Lệnh Hồ Xung chặn đường, Đông Phương có chút bất mãn.

Thật lạnh lùng. Lệnh Hồ Xung ngại ngùng nhường đường, nhìn người này không nhanh không chậm rời đi. "Người bây giờ thật đúng kỳ quái."
===///===

Tác giả có lời muốn nói

Hôm nay cũng bạn học đi xem phim ở rạp, bị che hết mặt đầy máu, ha ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK