• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bùi Vũ Hàm…”

Khỉ nhìn vào chữ trên sách, khuôn mặt xỉnh đẹp của Tiêu Lỉnh Lỉnh lập tức đỏ bừng, nàng ném cuốn sách trong tay đỉ, sau đó nhấc chiếc ghế bên cạnh lên.

‘Ta se đánh chết đệ, tên khốn này!”

Buổi tối hôm nay, hoàng tử điện hạ trải qua một đêm khó quên.

Cuối cùng, ông chủ và tiểu nhị nghe thấy có tiếng động nên đã đến kiểm tra mới ngăn chặn được hành động tàn bạo của Nữ đế bệ hạ, nhân tiện nhìn thấy cặp mông bóng loáng của Hoàng tử điện hạ.

Hai ngày liên tiếp, không chỉ có hoàng tử điện hạ tìm mọi cách trốn tránh tỷ tỷ của mình, Triệu Tĩnh cũng nhốt mình trong huyện nha không dám bước chân ra khỏi cửa nửa bước, ngay cả Dì Hồng Viện, hắn cũng không đi.

Thực sự hắn đã bị đánh tới sợ rồi!

Nhưng chuyện gì phải đến thì cũng sẽ đến, cho đến giờ hẹn của ngày thứ ba, Tiêu Linh Linh với vẻ mặt ủ rũ dẫn theo đệ đệ và Lục Uyên đến Huyện nha tìm Triệu Tĩnh lấy đồ.

Cố giữ tinh thần bĩnh tĩnh như thể chưa

từng có chuyện gì xảy ra, Triệu Tĩnh tiếp đãi ba vị khách, sau khi nhận được tin tức của Mặt Rỗ và Lưu Hổ, hắn mới đứng dậy mỉm cười nói: “Tiêu tiểu thư, đồ đã chuấn bị xong fôỉ, bây giờ chúng ta đỉ lấy hàng?”

“Ừ!”, Tiêu Lỉnh Linh lạnh lùng trả lời.

Triệu Tĩnh đi trước dẫn đường, vừa đến nơi quan trọng của công xưởng đã thấy ba mươi chiếc xe ngựa đang xếp thẳng hàng, trong đó có mười chiếc chứa hàng hóa được bọc bằng giấy dầu.

Tiêu Lỉnh Linh kỉnh ngạc mở miệng: “Nhiều như vậy sao?”

Trương Long bên cạnh nói: “Chứ gì nữa, mấy ngày nay lão gia đã yêu cầu chúng ta mua hết vật liệu ở các huyện xung quanh, phải dùng đến hơn hai vạn lượng bạc, một chiếc xe ngựa một trăm cân, vừa đủ một nghìn cân.”

“Một nghìn cân, nhưng ở đây có 30 chiếc xe ngựa!”, Tiêu Linh Linh sửng sốt.

Triệu Tĩnh bình tĩnh nói: “Ngoài ra còn có hai mươi chiếc chở ngũ cốc, mỗi xe chở hai trăm cân gạo, đậu nành và lúa mì, mỗi loại năm mươi cân, tổng cộng là sáu nghìn cân. Tiêu tiểu thư có mối quan hệ nên số ngũ cốc này chính là tấm lòng thành nhỏ bé của huyện Nguyên

Giang, Tiêu tiểu thư, xin hãy cử người đến Giang Châu để giao cho nạn dân!1′

“Nếu như giao cho quan viên, bổn quan thực sự không yên tâm!”

Triệu Tĩnh cười một tiếng, nhìn ba người đang trợn mắt há mồm rồi nói: “Còn một điều nữa, Tiêu tiểu thư phải nhớ rằng loại thuốc nổ đen này có lực sát thương cực lớn, khi sử dụng phải giữ khoảng cách an toàn, ngoài ra không được để nó bị ẩm, bằng không sẽ không có hiệu quả.”

” Tiêu tiểu thư tốt nhất nên tìm quan viên của Công Bộ để lập kế hoạch sắp xếp, điểm thứ ba đó là điều mà chúng ta giao ước. Nếu như chuyện thành công thì không liên quan đến bổn quan và huyện Nguyên Giang, tất cả đều là công lao của Tiêu tiều thư’.

Thấy Triệu Tĩnh nói liên tục, trong mắt Nữ đế bệ hạ có chút mê mang.

Triệu Tĩnh lúc này đã khác hoàn toàn so với hình tượng cẩu quan mấy ngày trước đó, vô cùng chu đáo về mọi mặt.

Nàng không nhịn được nói: “Ngươi thật sự không cần chút công lao nào sao?”

Triệu Tĩnh mỉm cười gật đầu: “Đều là vì

thiên hạ chúng sinh, cái gì công lao hay không công lao, không quan trọng!”

Tiêu Huyền Sách và Lục Uyên nghe vậy thì không khỏi khâm phục, quả thực là một vị quan tốt vì dân vì nước!

Nếu như quan viên trên đời này đều giống như Triệu lão gia, Càn Quốc có thể không cường thịnh được sao?

“Được rồi, hàng đều đã ở đây, những người làm công này sẽ đỉ cùng ngươi giúp đỡ dỡ hàng. Tiêu tiểu thư, nhanh chóng lên đường đỉ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK