Mọi người ra chợ mua chút đồ rồi lập tức lên đường.
Sau khi đóng cửa xe, Cố Diệc Minh nghiêng người qua thắt dây an toàn cho Dư Bắc.
Dư Bắc phát hiện anh càng ngày càng dính chặt lấy cậu.
Trước kia tuy Cố Diệc Minh đối xử tốt với cậu nhưng chẳng thân mật đến mức này, càng không có kiểu ngày nào cũng cợt nhả.
Cậu không diễn tả được thứ cảm giác ấy bằng lời.
Tóm lại là thấy anh thay đổi rồi.
Lẽ nào Cố Diệc Minh thật sự trở nên phụ thuộc vào đôi bàn tay của mình.
Hừ, kém cỏi.
Mới vậy thôi mà anh ấy đã điên đảo thần hồn, không kiềm chế nổi bản thân hả?
Vẫn còn thứ hay ho khác, Cố Diệc Minh chưa hề được nếm mùi đâu.
Dư Bắc nhìn cảnh vật đang thay đổi ở bên ngoài, những dãy núi trùng trùng điệp điệp đã thế chỗ cho sa mạc Gobi, không gian xung quanh rộng lớn, mênh ʍôиɠ, bao la.
“Cố Diệc Minh, nghe nói thảo nguyên chúng ta tới đẹp lắm à?”
Cố Diệc Minh điều khiển vô lăng, đáp: “Thảo nguyên ở khu Ili, mà mùa đông rồi còn thảo nguyên chắc? Chỉ mong đường mình đi vào núi không bị tuyết phủ kín thôi.”
“Vậy thì tiếc quá.” Dư Bắc thở dài. “Em đang hi vọng có thể chiếm lấy một thảo nguyên xanh rì đây.”
Cố Diệc Minh am hiểu thật đấy, địa lý cũng giỏi, Dư Bắc than thở.
Chẳng như mình, không được cái nết gì, ngoài chuyện còn trinh.
Hồi đi học, môn duy nhất mình đạt điểm tối đa chính là giáo ɖu͙ƈ giới tính.
Dư Bắc mở điện thoại lên. Không vào xem thì không biết, nhìn một cái bèn hết hồn, lượng fan trêи weibo cậu đã vượt mốc ba triệu!
Cậu tiện tay thêm fan CP vào nhóm.
Đảm nhận trọng trách đầu tàu, cậu cần phải đẩy thuyền.
Dư Bắc đã nghĩ ra khẩu hiệu rồi.
Tháp Tokyo Cố Diệc Minh, trai xinh Dư Tiểu Bắc.
Trong phần bình luận, ngoài fan mới thì có cả đám thuỷ quân. Đúng lúc Dư Bắc đang rảnh, đổi tài khoản để chửi vài đứa anti là chuyện quá đơn giản.
Dư Bắc bỗng thấy thông cảm cho Cố Diệc Minh.
Bảo sao hồi trước anh ấy cứ biệt tăm biệt tích, thỉnh thoảng mới về nhà một lần.
Chắc chắn do bận lập tài khoản phụ đi chửi nhau.
Tưởng tượng cảnh Cố Diệc Minh mặt lạnh lùng, tay múa phím, tức đến mức đập bàn, Dư Bắc kɧօáϊ chí lắm.
Cậu ngoảnh sang nhìn Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh như có giác quan thứ sáu, khẽ liếc cậu.
“Ế? Anh Tiểu Bắc.” Tiêu Thành rướn người lên ghế trước hỏi: “Sao trêи tai anh cũng có vết vậy? Hôm qua em không thấy. Hehe…”
Thằng nhãi này.
Sao cứ thích hỏi nhiều thế nhỉ? Muốn ra vẻ ta đây tinh mắt hả?
Trêи người có cái gì thay đổi là chẳng giấu được cậu ta.
Làm pháp y cho rồi, đừng làm nghệ sĩ nữa.
“Bị chó cắn đấy.”
Dư Bắc bực dọc, trả lời qua quýt.
Tiêu Thành rất thật thà, cười ngốc nghếch nói: “À à, anh và tổng giám đốc Cố đều thích nuôi động vật ạ? Có cả lợn và chó. Trước kia em cũng từng nuôi con lợn cảnh, về sau mới biết bị người bán lừa, lúc lớn nó nặng hơn một tạ…”
Nam thần lạnh lùng Cố Diệc Minh bỗng lên tiếng: “Rồi sau này nó thế nào?”
Tiêu Thành buồn bã đáp: “Tại em cho ăn lắm quá, Hương Hương càng ngày càng béo, đi vệ sinh cũng nhiều. Nhà em không chứa nổi nữa, đành gửi về quê cho bà nội. Tới Tết, bà bảo Hương Hương ăn nhiều, chẳng nuôi được, phải thịt thôi… Ba mươi Tết em ngước nhìn đống thịt và xúc xích hun khói treo trêи nóc nhà, khóc tu tu cả đêm.”
“Hahahahaha…”
Dư Bắc đang cười thì im bặt.
Cố Diệc Minh có ý gì nhể?
Trêи xe, vợ chồng Thành Đạo Quốc là nghệ sĩ lớn tuổi, còn Cố Diệc Minh và Dư Bắc đến để du lịch, không làm đúng kế hoạch nên chỉ có mỗi Tiêu Thành chịu trách nhiệm bô lô ba la theo kịch bản.
“Tổng giám đốc Cố, em thấy dạo gần đây trêи mạng mọi người bàn tán không hay về anh, sao anh không đáp trả?”
Tiêu Thành nói xong bèn lủi về đằng sau. Câu này chắc chắn do chương trình muốn tạo drama, kêu cậu ta hỏi.
Dư Bắc đang buồn bực vì chuyện đó, giành trả lời thay Cố Diệc Minh.
“Nghiệp quật, rồi nghiệp quật hết cho xem!”
Trong phần bình luận vốn bị thuỷ quân tấn công, đột nhiên xuất hiện một đống “Hahaha”.
“Hahahaha! Nghiệp quật!”
“Hahaha, cẻm ơn, cừi ẻ!”
“Tiểu Bắc đáng yêu quá.”
“Lập team trộm Tiểu Bắc, ai đi hem?”
“+1”, “+2”, “+10086”,…
“Tổng giám đốc Cố, hỏi hộ em xem Út Cưng thích loại thuốc mê nào.”
“Người qua đường bày tỏ tuy không rõ tại sao tự dưng có nhiều người chửi Cố Diệc Minh thế, nhưng hai cậu này thú vị vãi!”
“Cảm giác rất tốt.”
“Làm màu thôi.”
“Mày nhìn Cố Diệc Minh và Tiểu Bắc đi, còn chẳng buồn trang điểm mà cần làm màu?”
“Có kiểu trang điểm tự nhiên mà mày không biết à?”
“Cười, nhìn bên xe kia cạnh khoé nhau kìa, xe Cố Diệc Minh quá yên bình luôn.”
“Cố Diệc Minh thật sự là loại đểu cáng hả?”
“Trêи show anh ta và Chương Tử Oánh chẳng nói với nhau câu nào, nhìn gượng gạo lắm.”
“Anti toàn chửi Cố Diệc Minh bội bạc nọ kia, toà án vẫn chưa ra phán quyết nhé.”
“Chia tay, trở mặt không nhận người ta rồi còn kiện, đểu vl chứ gì nữa.”
…
Đúng mười hai giờ, cả đoàn đặt chân tới ngôi làng ở Kanas.
Dư Bắc vừa xuống xe đã thấy một dãy nhà gỗ của người dân bản địa được xây dọc theo bờ sông, phía xa là dãy núi hùng vĩ. Năm nay tuyết vẫn chưa rơi, song đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, không hề tan.
Đạo diễn rút cục cũng xuất hiện để giao nhiệm vụ, nhiệm vụ đầu tiên là chia nhà.
“Chúng tôi đã chuẩn bị năm căn nhà, ảnh đang nằm trong tay tôi đây.” Đạo diễn cho mọi người xem ảnh, nói tiếp: “Chúng ta sẽ chơi một trò, đội thắng được ưu tiên lựa chọn.”
Tiêu Thành Chu Kiêu hưởng ứng, nóng lòng muốn thử ngay.
“Bắn cung là một kỹ năng cần thiết của người dân các dân tộc vùng biên giới. Mỗi thành viên có năm mũi tên tương ứng với năm cơ hội, tổng điểm của các đội sẽ quyết định thứ hạng cuối cùng.”
Các đội đều đã sẵn sàng, đứng đối diện bia.
Dư Bắc lên trước.
“Em bắn được không?” Cố Diệc Minh hỏi cậu.
“Tay nghề em thế nào mà anh còn không biết à?” Dư Bắc cười khẩy đầy tự tin: “Em từng giành huy chương đồng bắn cung đấy, không nói điêu.”
Cậu kéo cung, bắn cái vèo.
Mũi tên cắm vào mép bia, 1 điểm.
“Ok, sai sót tí.”
Mũi tên thứ hai, 2 điểm.
“Trời lạnh quá, em bị cóng tay, vận động làm ấm cơ thể cái đã.”
Mũi tên thứ ba, trượt.
Dư Bắc toát mồ hôi.
Chẳng còn mặt mũi đâu để giải thích rằng cuộc thi bắn cung cậu tham gia là giải nghiệp dư dành cho thiếu nhi.
Mũi tên thứ tư, 7 điểm.
“Há! Em bảo rồi mà. Lâu không luyện tập nên lụt nghề thôi. Nhìn đây, có cảm giác rồi đấy.”
Mũi tên thứ năm, 3 điểm.
“Nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ của tuyển thủ từng đạt huy chương đồng, điểm đội ta đang thấp lẹt đẹt.”
Cố Diệc Minh tàn nhẫn chế giễu cậu.
Dư Bắc liếc điểm các đội khác. Dù họ là người mới tiếp xúc với bộ môn bắn cung, nhưng mỗi mũi tên của họ đều mang về từ 4 đến 6 điểm, ngoại trừ đội Chương Tử Oánh bị trượt hai lần.
Dư Bắc không phục: “Đạo diễn! Cái cung này có vấn đề, tôi xin chương trình sửa lại!”
Cố Diệc Minh đoạt lấy cung tên, lầm bầm: “Chẳng được tích sự gì, ăn là giỏi…”
Dư Bắc điên tiết, gào: “Ờ! Anh giỏi thì làm đi! Nếu cùi bắp hơn em, đêm nay anh ngủ đất!”
Lúc này Cố Diệc Minh đã giương cung, chớp mắt một cái, mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm.
Dư Bắc ngơ ngác rồi hét lên đầy kinh ngạc: “Đệt! Cố Diệc Minh, anh hàng khủng thế!”