“Vị khách kia tặng hoa cho bạn gái xong liền cãi nhau một chặp, tôi phải can mãi hai người bọn họ mới chịu thôi.” Ác ma đại nhân nói dối không chớp mắt, tuy vậy lại rất biết điều mà dựng xe vào một góc, chạy tới giúp Liêu Thần dọn hàng.
Dọn dẹp đóng cửa xong xuôi, Liêu Thần cùng ác ma đại nhân thong thả cuốc bộ về nhà trọ. Từ cửa hàng về đến nhà trọ cũng khá gần, chỉ cách mấy phút đi bộ là tới, phòng ở cũng lụp xụp cũ nát, được cái giá cả phải chăng nếu không muốn nói là rẻ bèo. Còn nhớ khi bọn họ vừa dọn tới, mấy thím ở quanh đó thường làm mặt thần thần bí bí mà rỉ tai bọn họ, nào là nói căn phòng đó có nhiều thứ ‘không sạch sẽ’, người nào thuê cũng bị ‘nó’ quấy phá, vậy nên giá thuê mới rẻ như vậy. Nhưng khi bọn ác ma đại nhân thắc mắc rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mấy thím kia lại nhất định không chịu nói, bộ dáng như đang kiêng kị đủ điều.
Đến khi Liêu Thần cùng ác ma đại nhân dọn vào ở được vài ngày, ngoại trừ việc trong nhà thỉnh thoảng có cảm giác ớn lạnh thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Thế là hai người yên tâm ở lại, còn có cảm giác giống như vừa vớ được một món hời.
Nói đi nói lại, đương nhiên không thể trông mong gì nhiều vào điều kiện sinh hoạt ở khu nhà trọ rẻ tiền như thế này được. Cả khu nhà được xây theo kiến trúc nhà ngang cũ kỹ, mỗi tầng chỉ có một toilet dùng chung, bếp ăn cũng là bếp tập thể. Cuộc sống chung đụng như vậy, nhiều khi có chuyện cần ‘giải quyết’ gấp, chỉ còn cách chạy ra WC công cộng mà thôi.
Sống trong cảnh khốn khó như vậy, Liêu Thần đành phải vỗ vai dỗ dành ác ma đại nhân, nói một ngày nào đó y nhất định sẽ kiếm ra tiền mua một căn nhà riêng đầy đủ tiện nghi, nhưng nói là nói vậy, thật ra số tiền một trăm vạn kia y đã đổ hết vào cửa hàng hoa để làm vốn rồi, hơn nữa còn phải lo học phí cho Liêu Xuyến Xuyến, vậy nên bọn họ hiện giờ trong tay cũng chẳng có nổi đến vài ngàn.
Bởi vậy, cả hai dắt díu nhau trở về nhà trọ chuẩn bị cơm tối. Thật ra cơm tối cũng chỉ có vài món rau dưa đơn giản do ác ma đại nhân tiện đường về ghé vào chợ mua rồi đem tới nhà bếp nấu. Cũng may ở tầng trệt không nhiều hàng xóm cho lắm, bằng không chỉ có một căn bếp ăn nhỏ xíu như vậy mà từng đấy nhà dùng chung, dễ còn phải xếp một hàng dài chờ đến lượt vào nấu ăn.
Đang lúc Quân Tư Vũ hết sức chăm chú băm băm chặt chặt, một người hàng xóm bước vào.Cũng là dân lao động thuê trọ ở đây, nhưng khu này lại quen gọi ông ta là thạc sĩ Lưu. Ngày nào ông ta cũng mang bộ dạng lếch thếch quần đùi dép lê bước vào bếp, rồi lại lờ đờ xách nước từ trong bếp ra hành lang đánh răng ——- Ông ta xung phong nhận chân gác đêm cho nhà trọ, ngày ngủ đêm thức là chuyện bình thường, lâu dần thành ra vẻ mặt lúc nào cũng như kẻ đói ngủ.
Thạc sĩ Lưu nhìn thấy ác ma đại nhân liền bước tới vỗ vai hắn coi như chào hỏi, sau đó ra ngoài hành lang ngồi chồm hỗm đánh răng. Đang đánh được một nửa, chợt như nhớ ra điều gì đó, ông ta ngẩng đầu lên hỏi Quân Tư Vũ, “Ê, Tiểu Quân, các cậu thuê phòng ở đây đã từng nghe tin đồn về phòng số 513 chưa?”
“Chưa a.” Quân Tư Vũ lắc đầu. Hiện tại hắn cùng Liêu Thần đang rất yên ổn ở trong phòng 513 đó. Lúc trước đi xem nhà, thấy phòng này giá thuê còn rẻ hơn mấy phòng khác gần một nửa tiền, Liêu Thần khảo giá xong liền hớn hở cho dọn đến luôn.
“Tôi chuyển đến đây sớm hơn các cậu một chút, nhưng là nghe thấy vài tin hay ho lắm a.” Thạc sĩ Lưu bày ra vẻ mặt bí hiểm, “Người ta đồn trong phòng 513 trước kia có án mạng đó.”
“Sao lại thế được? Tôi đâu có nghe nói gì?” Quân Tư Vũ nhất quyết không tin.
“Hứ, cậu không tin cũng được. Hơn nữa người ở khu này rất kiêng kị mấy vấn đề đó, vậy nên không ai nói cho cậu nghe cũng đúng. Chẳng qua là lúc tôi đi làm nghe người ta đồn đại xôn xao lên mới biết. Tiểu Quân à, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên mua một ít bùa về dán trong nhà để trừ quỷ tránh tà này nọ, bằng không ở đó cũng bất an lắm a.” Thạc sĩ Lưu tử tế dặn dò.
“Ờ, được rồi.” Quân Tư Vũ nấu xong đồ ăn, quay sang thì thấy nồi cơm cũng đã chín, hắn bèn rửa tay rồi quay về phòng gọi Liêu Thần xuống bê cơm lên ăn.
Liêu Thần cùng ác ma đại nhân bưng đồ ăn về phòng, sau đó y kín đáo khóa trái cửa lại, từ trong túi móc ra 50 đồng đưa cho ác ma đại nhân, nói là tiền công bán hoa hôm nay.
Ác ma đại nhân cầm tiền, cất vào túi áo, sau đó ngẩng đầu hỏi Liêu Thần, “Liêu tổng, chừng nào mình mua máy tính?”
“Chờ bán hàng lãi thêm một chút nữa đã.” Liêu Thần ngồi trước bàn ăn, im lặng ăn cơm. Phòng trọ của hai người rất nhỏ, vậy nên lúc ăn cơm chỉ còn cách kê bàn ăn lên giường, ngồi khoanh chân mà ăn. Không chỉ chật chội mà còn không có nổi một phương tiện giải trí nào ngoài cái TV 20 inches vừa cũ vừa nhiễu do chủ nhà để lại, mỗi lần xem phim là một lần đau tay vì hai người phải thay nhau đập một hồi nó mới lên hình.
Ăn cơm xong, ác ma đại nhân nhàm chán nằm lăn lộn trên giường đọc báo, còn Liêu Thần đang lúi húi rửa bát dưới bếp. Phòng trọ ở đây không lớn, chỉ đủ kê một giường ngủ, vậy nên Liêu Thần đương nhiên giành quyền chiếm dụng cái giường duy nhất, đẩy ác ma đại nhân xuống đất trải chiếu nằm. Tường phòng vừa mỏng vừa mốc, chỉ được bả qua loa bằng một lớp vôi vữa, cửa sổ ở đây cũng là kiểu cửa ô vuông cũ kĩ, chỉ cần bên ngoài có gió thôi sẽ phát ra thứ âm thanh kẽo kẹt đáng sợ. Mấy ngày hôm nay, mỗi lần đi bán hàng về được bao nhiêu tiền, Liêu Thần đều đem cất trong một chiếc hòm sắt có khóa, cẩn thận giấu kĩ dưới gầm giường, không những thế, y còn úp một cái chậu gỗ lên để tránh bị bọn trộm phát hiện. Còn ác ma đại nhân lại chọn cách giấu tiền riêng trong bít tất cũ rồi nhét xuống dưới gối. Giờ thì hắn há mỏ cầu cho trời mau sáng để còn vác đống tiền kia đi mua máy tính về lên mạng chơi, có tiền mà không được tiêu, cứ phải tiết kiệm hoài thật là chán.
Liêu Thần bê mâm bát xuống bếp, lúc này cả khu bếp chỉ có một mình y. Ngoài hành lang tối đen như mực, ba bóng đèn điện thì hỏng mất hai, còn có một bóng huỳnh quang sáng chập chờn như sắp hỏng. Bởi vì cả dãy hành lang rất yên tĩnh, vậy nên khi Liêu Thần rửa bát, thanh âm có vẻ lớn hơn mọi khi, tiếng nước chảy ào ào từ đằng xa còn nghe thấy được.
Rửa bát xong, Liêu Thần vẫn chưa thể lên nhà ngồi nghỉ ngơi nhàn nhã như ác ma đại nhân vì hôm nay đến phiên y giặt quần áo. Đống quần áo mấy ngày dồn lại, thêm đồ của Quân Tư Vũ vừa thay ra là đủ xếp đầy một chậu giặt. Liêu Thần giặt quần áo rất cẩn thật, trước khi giặt thường đem đồ trong túi quần túi áo lấy ra hết một lượt, đến khi lộn tới lộn lui túi áo của ác ma đại nhân, quả nhiên không ngoài sở liệu, thằng cha này trong túi áo lúc nào cũng chứa đủ mọi thứ trên đời —— tiền xu lẻ, hóa đơn của khách, bút bi, chìa khóa, hôm nay còn có thêm một tấm danh thiếp màu sắc bắt mắt. Tấm danh thiếp này vốn là của tên khách say kia trong lúc móc tiền đưa cho ác ma đại nhân đã kẹp lẫn vào, ác ma đại nhân cũng thản nhiên nhận tiền của người ta, tiền thì cất riêng vào ví, còn danh thiếp thì nhét bừa vào túi áo rồi quên bẵng đi.
Nhưng là, chính vì tấm danh thiếp nhỏ bé này mà Liêu Thần trong lòng nảy lên cảm giác hoài nghi sâu sắc với ác ma đại nhân ——– Đây là tấm danh thiếp nhà hàng ‘Mộng Tuyền’ in ra để phát cho khách, chất giấy dày dặn mát lạnh, mặt thiếp phun màu vàng kim cùng với những hoa văn được in ấn tinh xảo, thậm chí còn được tẩm một mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ kết luận tấm danh thiếp này đến từ một nơi rất cao cấp, mà điều Quân Tư Vũ không thể tưởng tượng ra được chính là Liêu Thần lại biết rõ ‘Mộng Tuyền’ là nơi như thế nào!
Năm đó, lúc Liêu Thần còn bị Đằng Nguyên nhốt giữ, y đã từng nghe gã nói đến một nơi được mệnh danh là ‘thánh địa’ của dân gay, vì vậy mà biết được nơi này chính là nhà hàng có tiếng ở vùng Đông Á!
Mà tấm danh thiếp này lại nằm trong túi áo Quân Tư Vũ, thật sự đã làm cho Liêu Thần giật mình không nhỏ. Hiện tại, nếu nói về khả năng kinh tế của Quân Tư Vũ thì y là người rõ hơn ai hết, khẳng định hắn sẽ không đời nào đủ tiền để mà tới ‘Mộng Tuyền’ ăn chơi đàng ***. Nhưng xét về bản tính tham tiền của hắn mà nói thì … … Liêu Thần kinh hoảng che miệng lại, trong đầu hiện lên đáp án khiến cho y ghê tởm!
Quân Tư Vũ này nói không chừng … … không phải là tới đó làm trai bao chứ!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Liêu Thần bỗng trở nên trắng bệch. Y đứng dậy, vứt lại đống quần áo đang giặt dở dang, nện bước quay về phòng ——– Y không thể nào chịu được khi thấy cấp dưới của mình có liên quan đến mấy nơi như vậy! Đặc biệt khi người đó là … Quân Tư Vũ!
Nghĩ tới cảnh Quân Tư Vũ trước giờ vẫn chung sống dưới một mái nhà với mình nay lại tìm tới quán ‘Mộng Tuyền’, Liêu Thần chợt dấy cảm giác cực kỳ không thoải mái, giống như vừa bị người ta phản bội, khó chịu đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn. Y cần một lời giải thích của Quân Tư Vũ ngay.bây.giờ!
Nắm chặt tấm danh thiếp trong tay, y bước nhanh vào phòng, lên giọng chất vấn kẻ vẫn đang nhàn nhã nằm dài trên giường.
“Quân Tư Vũ! Hôm nay anh về nhà muộn như vậy, có phải là …… có phải là ……” Thấy mặt mũi y đỏ bừng, lắp bắp nói không ra câu, Quân Tư Vũ ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê ra làm sao.
“Làm sao vậy?” Quân Tư Vũ gập tờ báo lại, ngẩng đầu lên hỏi.
“Có phải anh đã tới ‘Mộng Tuyền’ hay không?” Liêu Thần thẳng tay ném tấm danh thiếp vào mặt hắn.
Quân Tư Vũ cầm tấm danh thiếp lên xem xét, trong lòng lập tức minh bạch hơn phân nửa, hắn chống tay ngồi dậy nói, “Đúng là tôi có tới trước cửa quán này a.”
“Anh vào trong đó làm gì! Không lẽ anh cần tiền tới mức đó sao? Chỉ vì vài đồng tiền dơ bẩn đó mà anh chấp nhận bán mình? Tôi nhìn lầm con người anh rồi! Không ngờ anh lại là kẻ thiếu tự trọng như vậy!” Liêu Thần càng nói càng lớn tiếng, tâm tình cũng kích động hơn hồi nãy.
“Gì? Đến trước cửa quán này bán hoa cũng không được sao?” Ác ma đại nhân giả bộ ngây thơ hỏi lại.
“Bán hoa?” Liêu Thần bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
“Ừ, thật ra vị khách đặt mua bó hoa hôm nay bỗng dưng quay sang cãi nhau với bạn gái, sau đó giận dữ ném bó hoa đi. Tôi nhìn thấy tiếc quá nên nhặt về, đi đến trước cửa nhà hàng này thì thấy có rất nhiều khách ra vào, vậy nên tôi đứng đó bán hoa cho người ta. Tấm danh thiếp này là của khách làm rơi, tôi chỉ nhặt lên xem thôi.” Quân Tư Vũ giải thích.
“Tôi không tin! Anh nhặt gì không nhặt lại đi nhặt mấy thứ này!” Liêu Thần gặng hỏi.
“Tại trông thấy đẹp đẹp, tôi tưởng là phiếu trúng thưởng hay phiếu mua hàng miễn phí gì đó.” Ác ma đại nhân triệt để làm ra bộ mặt ‘nhặt được của rơi, tạm thời đút túi’.
Liêu Thần ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt cũng dần bình phục lại, “Hừ, tôi tạm thời tin anh lần này. Nói như vậy là hôm nay anh gạt tôi, đem hoa đi bán lấy tiền riêng cho mình? Mau đưa tiền bán hoa ra đây!”
“Được rồi, chủ quán gì đâu keo kiệt tới nỗi một đồng cũng không thoát được.” Ác ma đại nhân lấy túi tiền ở dưới gối, móc ra hơn mười đồng đưa cho Liêu Thần.
Liêu Thần thở phào, cầm tiền ác ma đại nhân đưa cho, nhưng có một điều y không thể ngờ được, đó là tiền riêng của ác ma đại nhân còn nhiều hơn cả y tưởng tượng a!
Hết chương 40