“Chào… Chào anh.”
“Ờ, chào cô, cô là thân thích của An Triệt à?”
Bạch Vân Đóa lắc đầu: “Không… Không phải, tôi là mẹ của Hướng Bắc Bắc.” Người trước mắt dần dần há to miệng, cuối cùng biến thành một chữ O tròn: “Mẹ… mẹ?”
“Đúng… đúng vậy.”
Hồ Dương khiếp sợ, túm Hồ Diệu ở phía sau tru lên một đợt: “Diệu Diệu! Bắc Bắc có mẹ cơ đấy!!”
Hồ Diệu liếc xéo: “Nói nhảm gì đó, không có mẹ chẳng lẽ chui từ tảng đá ra chắc?”
“Cũng đúng… Nhưng mà cô tới đây làm gì? Tìm Thần Thần tái hợp hay là muốn đưa Bắc Bắc đi?” Hồ Dương chuyển vẻ mặt cợt nhả thành vẻ mặt hằm hè uy hiếp Bạch Vân Đóa: “Nè, cô gái, Thần Thần sẽ không giao Bắc Bắc cho cô! Tôi cũng sẽ không đồng ý!”
Hồ Diệu nhấc chân dẫm mặt giầy Hồ Dương, cắn răng nói: “Anh còn xen vào việc của người khác!”
Bạch Vân Đóa cúi đầu: “Anh hiểu lầm rồi, tôi… tôi đến thăm thôi, không nghĩ tới đưa nó về…”
Hồ Dương ôm chân nhảy: “Thật chứ?”
“Ừ.”
“Uầy, sao không nói sớm, tôi đi gọi Bắc Bắc cho!” Nói xong xoay người chạy lên lầu, cốc cốc vài cái vào cửa phòng Hướng Bắc Bắc, thằng bé mở rộng cửa thấy người tới là Hồ Dương, mắt đỏ lòm chẳng nói gì lao vào ôm chân Hồ Dương: “Chú mèo… sịt…”
Hồ Dương buồn bực, thằng bé này khóc gì chứ… Qươ tay ôm thằng bé vào lòng: “Bắc Bắc ngoan không khóc, mẹ cháu đến thăm đó!”
Hướng Bắc Bắc lắc đầu như lắc trống bỏi: “Không đúng… Cháu không có mẹ…”
Hồ Dương nhìn chằm chằm vào thằng bé đang nước mắt lưng tròng, lại quay đầu nhìn xuống Bạch Vân Đóa đang ngước mắt nhìn lên: “Bắc Bắc? Cháu làm sao vậy?”
Thằng bé bĩu môi trừng Bạch Vân Đóa: “Chú mèo vào đi, cháu không muốn gặp người phụ nữ xấu xa đó.”
Ngơ ngơ ôm thằng bé vào phòng, Hướng Bắc Bắc bò lên trên giường bắt đầu khóc hu hu, Hồ Dương lại càng hoảng: là điều gì khiến một thằng bé nghịch ngợm gây sự như vậy khóc thành thương tâm nhường này?
Hắn luống cuống tay chân ngồi xổm bên giường: “Bắc Bắc, rốt cục cháu làm sao thế, nói cho chú nghe đi, cháu khóc như vậy là xấu lắm đó.”
Nghe thấy thế, Hướng Bắc Bắc túm chăn trùm lên đầu: “Hu hu hu hu, như vậy là chú sẽ không nghe thấy nữa rồi…”
Hồ Dương nhìn thằng bé run rẩy thì đau lòng, nhưng hắn không biết nên nói gì với thằng bé, cũng không biết dỗ dành, hắn đứng dậy rồi mở cửa phòng, đi thẳng sang phòng bên cạnh.
Đạp vào cửa phòng mấy cái, An Triệt hắng giọng đứng bên trong cánh cửa: “Có việc?”
Hồ Dương phát điên: “Cái gì gọi là có việc? Các anh có chút trách nhiệm làm người lớn được không! Bắc Bắc khóc ghê lắm đây này! Cũng không tới nhìn xem!”
An Triệt cau mày, sao y lại quên Bắc Bắc… Hướng Thần lảo đảo đi tới, An Triệt nắm tay hắn: “Em cứ đi ngủ đi, anh qua xem.”
Hướng Thần lắc đầu: “Em đi.”
Đẩy cửa phòng thằng bé ra, trên giường có một cái bọc nhỏ, bên trong đó liên tục truyền ra tiếng nức nở thút thít của Hướng Bắc Bắc, Hướng Thần ngồi xổm xuống bên giường, vén chăn lên: “Bắc Bắc.”
Hướng Bắc Bắc sịt mũi quay đầu nhìn Hướng Thần, bò vài bước rồi chồm ôm cổ hắn, giọng trẻ con vốn non nớt nay đã bắt đầu khàn: “Ba ơi… Hu hu hu hu con là đứa trẻ không có mẹ sao…”
Hướng Thần vỗ vỗ lưng thằng bé: “Bắc Bắc có mẹ, chỉ là mẹ vẫn chưa tới thăm Bắc Bắc mà thôi, Bắc Bắc không phải do ba sinh, cũng không phải do bà nội nhặt được ở thùng rác, Bắc Bắc cũng giống như những bạn nhỏ khác, đều có mẹ cả.”
“Ba lừa con… Bà nội đã nói với con lâu rồi… Con có mẹ, mẹ con sinh ra con thì chạy theo người khác… Đó không phải người mẹ tốt… Mẹ chạy mất rồi sẽ không còn nữa, hu hu hu hu cho nên con là đứa trẻ không có mẹ…”
“Bắc Bắc…”
Hướng Bắc Bắc nắm ấp trên vai Hướng Thần, dùng tay lau nước mắt: “Con không sao… Không có mẹ cũng không sao, lúc ở nhà bà nội, bà nội nói ba phải đi học một thời gian nên không để ý tới con… Thế là con tự chơi… Mấy bạn nhỏ nhà bên ngày nào cũng cười con không ba không mẹ, nhưng con sẽ không khóc, con rõ ràng có… Ba con rất đẹp giai, chẳng có ba của ai đẹp giai như ba con cả… Nhưng, sịt, nhưng bọn họ vẫn cười con, nói con là con hoang, chắc chắn là đồ nhặt được, con khổ lắm ba ơi, con đi thùng rác tìm ba mẹ nhưng ba mẹ không có ở đó… Con làm bẩn hết cả quần áo, bà nội đầu tiên là mắng con sau đó ôm con khóc… Nói mẹ chạy mất… Mẹ con không cần ba với con nữa… Hu hu hu, đó là người phụ nữ xấu xa…”
Nghe tiếng thằng bé khóc, mũi Hướng Thần ê ẩm, nước mắt từ từ trào lên đảo quanh tròng mắt, hắn xoa người Hướng Bắc Bắc liên tục nói: “Ba không biết… Không biết Bắc Bắc chịu nhiều khổ như vậy, Bắc Bắc đừng buồn nữa được không nào?”
Thằng bé chậm rãi ngẩng đầu, giúp Hướng Thần lau những giọt nước mắt tuôn rơi: “Ba đừng khóc… Con không buồn nữa, từ khi chúng ta tới đây ở, không còn ai nói con nữa, các bạn lớp A còn có cả cô giáo Phương đều đối tốt với con, còn cả chú An nữa, chú ấy ngượng miệng không biết dỗ con, nhưng con vẫn thích chú ấy… Còn cả chú mèo và chú hồ ly… Bọn họ đều đối tốt với con… Nhưng ba ơi, người phụ nữ xấu xa kia tới đây làm gì… Có phải tới cướp con hay không, con không muốn đi đâu, sịt, ba ơi, ba ôm con đi, không thì con sẽ bị người ta cướp đi đó…”
Hướng Thần ôm thằng bé, lắc đầu: “Không đâu Bắc Bắc, có ba bảo vệ con rồi, còn cả chú An chú mèo và chú hồ ly, bọn họ đều sẽ bảo vệ con, Bắc Bắc sẽ không bị cướp đi đâu, ba sẽ luôn bên con.”
Thằng bé bíu vai Hướng Thần, gật đầu, sau đó yên tâm nhắm mắt lại, nó khóc đã lâu lắm rồi, rốt cục có thể yên tâm đi ngủ rồi… Nó sẽ không bị cướp đi, bởi vì có ba nó còn cả chú An…
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Hướng Thần che mắt tựa đầu ở trước ngực An Triệt, An Triệt vẫn đứng ở cửa nghe, sau đó ôm lấy Hướng Thần: “Đang ngủ à?”
“… Tôi vẫn không biết… Mỗi lần tôi về nhà, Bắc Bắc đều rất vui vẻ, tôi không biết gì cả…”
“Thần Thần…” Hồ Dương duỗi tay ra vỗ vai Hướng Thần, Hướng Thần quay đầu: “Cảm ơn cậu Hồ Dương… Cậu cậu làm gì?!”
Hồ Dương nước mắt nước mũi tùm lum, khóc còn ghê hơn cả Hướng Bắc Bắc: “Tôi… tôi buồn thay Bắc Bắc…”
Khóe miệng Hướng Thần co rút, quay đầu muốn xuống nhà, chỉ thấy Bạch Vân Đóa hơi giật mình đứng ở phía sau hắn, cô gái mắt đầy nước nhìn Hướng Thần, sau đó bất ngờ quỳ xuống, giọng vỡ vụn khiến người ta đau lòng: “Hướng Thần, em biết suy nghĩ của em rất ích kỷ… Nhưng coi như là một người mẹ, anh có thể hiểu nỗi lòng của tôi không? Tuy em thực sự không có tư cách, nhưng em vẫn muốn cầu anh… Cầu anh giúp Bắc Bắc tha thứ cho em…”