- Không sao, có anh đây. Đừng buồn nữa. Sau này chúng ta sẽ lại có những đứa con của chúng ta.
- -----
1 năm sau.
Ngày này năm trước bà ấy ra đi. Khôi đưa tôi đến viếng mộ bà ấy. Anh ấy thận trọng từng chút một. Nhặt cỏ, chưng hoa, sau đó thắp một nén nhang đưa tôi. Tôi đón lấy sau đó cắm lên.
- Mọi chuyện đều là quyết định của em. Tha thứ hay không, anh đều đồng ý.
- Em...
- Anh biết em rất khó chấp nhận sự thật. Lúc đầu anh cũng vậy nhưng anh nghĩ nếu cứ mang thù hận trong lòng chỉ tự dằn dặt bản thân mình thôi. Vả lại anh muốn em sống một cuộc sống bình yên, không âu lo và phải thật hạnh phúc.
- Em hiểu rồi. Mọi chuyện kết thúc tại đây.
Tôi đứng nhìn bà ấy rồi nở nụ cười.
" Mọi chuyện chấm dứt rồi. Khôi anh ấy lo cho tôi rất tốt. Mọi người ai cũng hạnh phúc cả. Ba, ông ấy rất khỏe mạnh. Tôi sẽ chăm sóc cho ông ấy thật tốt, bà yên tâm. Tháng sau, tôi với Khôi sẽ qua Pháp định cư với mẹ Mayta rồi nhưng tôi hứa hằng năm tôi sẽ về thăm bà."
Trên xe, xuyên qua cánh cửa tôi nhìn ngôi mộ khuất dần, khuất dần theo bóng cây.
" Mẹ ơi!"
- ------
- Mẹ ơi, ba đâu rồi?
- Ba con đang chuẩn bị xe.
- Mình về thăm ngoại hả mẹ? Sao ông ngoại không ở chung với bà ngoại hả mẹ? Còn cậu Duy nữa, sao cậu không có vợ vậy mẹ? Cậu bị ế hả mẹ?
Tôi bẹo má Thủy Tiên, con gái của tôi và Khôi. Con bé lớn lên nhưng gương mặt rất giống tôi, gương mặt của Gia Hân. Sau khi sinh bé gia đình chúng tôi lại phải chuyển về Việt Nam sống vì công việc ở đây rất nhiều. Quan trọng là mẹ Mayta và mẹ chồng tôi muốn sau khi già sẽ ở Việt Nam. Duy không lập gia đình, anh ấy trồng một trang trại hoa và kinh doanh nó. Ba tôi thì đi du lịch thường xuyên, khi đi sẽ mang theo ảnh của mẹ Uyên.
Con bé còn quá nhỏ tôi không thể giải thích hết mọi chuyện cho nó hiểu nên đành cưới khẩy, gõ đầu nó một cái.
- Con hỏi nhiều quá. Ăn nhiều vào cho mau lớn rồi mẹ kể con nghe.
- Mẹ hứa rồi nhé.
Tôi gật đầu đồng ý nhưng nó vẫn không tin bắt tôi phải móc ngéo mới chịu để tôi yên.
- Đi thôi, anh Nam đang đợi con bên nhà ngoại kìa.
Nam là con của vợ chồng chị Kate, thằng bé lớn hơn con tôi 3 phút nhưng vẫn bắt nó phải gọi là anh. 2 bên gia đình còn đính ước cho chúng để sau này làm sui gia. Không biết với tính cách 2 đứa như vậy, lớn lên sẽ thành ra như thế nào đây. Con bé thì năng động, hoạt bát nhưng rất bướng bỉnh. Còn thằng bé thì trầm tính, lạnh lùng nhưng rất ấm áp. Đôi khi chúng tôi nói vui rằng: có lẽ bác sĩ đã tráo hai đứa bé rồi.