Mùa đông, trời trắng tuyết, đã đến giữa năm.
Hôm nay, Chu Noãn sẽ về nhà họ Chu chúc Tết với Chu Diệc Mạch.
Vẫn đang nhắm mắt, Chu Noãn quờ tay sang bên cạnh thì thấy người đã đi đâu mất, chỉ còn hơi ấm lưu lại. Cô dụi mắt, mò lấy di động trên tủ đầu giường. Đã không còn sớm nữa.
Cô chống tay ngồi dậy, khoác áo khoác vào rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đứng trước gương, cô ngơ ngác đánh răng, hôm nay phải về nhà họ Chu rồi.
Cô đưa tay ôm ngực, lo lắng không biết ba mẹ và ông bà nội Chu Diệc Mạch có thích cô hay không?
Chu Noãn vực lại tinh thần. Rửa mặt xong, cô nghiêng đầu để lộ dấu vết hôm qua Chu Diệc Mạch để lại. Những dấu hôn trên người thì còn mặc quần áo để che được, nhưng ở trên cổ thì thấy rất rõ ràng...
Chu Noãn cắn môi, phải đeo khăn quàng cổ tránh lộ tẩy.
Vẫn nên mặc áo cao cổ vậy, đi gặp người lớn thì ăn mặc kín đáo sẽ ổn hơn.
Tiếng của Chu Diệc Mạch từ phía sau truyền đến: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Qua gương, Chu Noãn nhìn thấy Chu Diệc Mạch đút tay vào túi quần, vui vẻ nhìn mình.
Chu Noãn xoay người, chỉ vào những vết hồng trên cổ mình.
Chu Diệc Mạch cười khẽ, anh đặt tay lên cổ cô che đi những dấu vết ấy, hứ, làm như để lâu thì nó tự mất đi ấy.
Ai ngờ sau đó Chu Diệc Mạch dời ngón tay, cúi người, môi hôn lên cổ cô.
Chu Diệc Mạch thành thật nói: "Chịu, không mờ đi được."
Chu Noãn ai oán nhìn anh như muốn nói: Rõ ràng tối qua đã bảo anh nhẹ thôi...
Chu Diệc Mạch nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Chu Noãn, nụ cười càng vui vẻ hơn: "Được rồi, em mau thay quần áo đi, sắp xuất phát rồi."
Chu Noãn trừng mắt nhìn anh, chạy nhanh đi thay quần áo, phòng khi Chu Diệc Mạch rảnh quá lại đòi "ôn chuyện".
Cuối cùng, Chu Noãn mặc một cái áo len cao cổ có màu đỏ sậm, bên ngoài khoác thêm áo khoác măng tô màu đen. Da cô vốn trắng, mặc màu đỏ lên lại thêm phần quyến rũ.
Chu Diệc Mạch nhíu mày.
Chu Noãn hỏi: "Đẹp không anh?"
Chu Diệc Mạch gật đầu: "Đẹp lắm."
Chu Noãn cười.
Lần này về nhà, Chu Diệc Mạch đưa theo cả Tuế Tuế. Vì mấy hôm nay Tết nhất nên dì Lý đã về nhà họ Chu giúp bà Chu sửa soạn cho lễ mừng năm mới.
Chu Noãn ngồi chỗ ghế phụ, ánh mắt mông lung, ngón tay xoắn vào nhau.
Chu Diệc Mạch liếc nhìn cô, cuối cùng nhịn không được nói: "Em không cần lo lắng."
Chu Noãn ngượng ngùng hỏi: "Rõ ràng thế sao?". Cô vẫn sợ người nhà anh sẽ không thích mình.
Chu Diệc Mạch cười nói: "Hơi hơi."
Chu Noãn hít một hơi thật sâu, tự động viên mình: "Được rồi, không lo lắng nữa."
"Thật sao?"
Chu Noãn bất đắc dĩ nói: "Giả đấy..."
"Không sao, có anh ở đây."
Chỉ là sáu chữ vô cùng đơn giản nhưng đã đủ khiến cho tâm trạng vốn đang vô cùng lo lắng của Chu Noãn thả lỏng hơn rất nhiều.
Khóe môi cô cong lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây cũng là lần đầu tiên Tuế Tuế đến nhà họ Chu. Đứng bên ngoài căn nhà rộng lớn, cô bé có chút do dự nắm chặt tay Chu Noãn, Chu Noãn cũng lo lắng nắm lấy tay Chu Diệc Mạch.
Cả nhà ba người tay lớn nắm tay nhỏ, Chu Diệc Mạch nghiêng mặt sang một bên nói với hai người: "Vào đi thôi."
Chu Noãn gật đầu.
Chu Diệc Mạch đi đến cạnh Chu Noãn, khom lưng ôm Tuế Tuế lên.
Ba người đi tới trước cửa ấn chuông, dì Lý chạy ra mở cửa cho họ.
Dì Lý chào: "Tới rồi à, mau vào đi."
Dì Lý gọi với vào bên trong: "Diệc Mạch về rồi!"
Chu Noãn theo Chu Diệc Mạch bước vào nhà họ Chu. Cô có phần căng thẳng nhìn xung quanh, toàn bộ phòng khách đều được trang trí bằng đồ phục cổ, xa ho mà khiêm tốn. Trên có chiếc đèn chùm thuỷ tinh tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, dưới có bộ trà cụ bằng sứ men xanh tinh xảo.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Noãn Noãn!"
Trên ghế sô pha có một người đang ngồi vẫy tay với cô, là Chu Hinh.
Chu Noãn nở nụ cười, đi tới ngoan ngoãn gọi: "Chị."
Chu Hinh kéo cô ngồi xuống hỏi:'Bên ngoài lạnh lắm đúng không, đông chết người cũng được nữa."
Chu Mạch dịu dàng nói: "Cũng hơi lạnh."
Một bà lão đầu tóc trắng phơ, thần thái sáng láng mặc tạp dề đi từ phòng bếp ra, trên tay dính đầy bột, thương yêu nhìn Chu Diệc Mạch.
Chu Diệc Mạch cười gọi: "Bà nội Chu."
Bà lão ừ một tiếng rồi nhìn về phía đứa bé đang được Chu Diệc Mạch ôm trong tay hỏi: "Đây là Tuế Tuế đúng không?"
Chu Diệc Mạch gật đầu.
Tuế Tuế chỉ có thể sử dụng thủ ngữ hỏi thăm bà.
Bà nội Chu cười hiền lành, bà biết đứa bé này không thể nói được. Khuôn mặt của cô bé rất trong sáng, xinh đẹp, đáng tiếc.
Bà nội Chu hỏi: "Vợ con đâu rồi?"
Chu Diệc Mạch tránh sang bên cạnh để bà có thể nhìn thấy sô pha.
Chu Noãn cũng đang nhìn sang bên này, bà nội Chu nhìn chằm chằm Chu Noãn, híp mắt, sau đó vẫy bàn tay đầy bột mì với cô.
Chu Noãn nhìn về phía Chu Diệc Mạch, anh gật đầu.
Chu Hinh cũng đẩy cô một cái: "Đi đi."
Chu Noãn bước từng bước nhỏ đến trước mặt bà lão. Bà đợi cô đến gần, miệng cười nhưng có thể thấy đôi tay run lên.
Bà muốn cầm tay Chu Noãn nhưng tay đang đầy bột mỳ, không thể làm gì được. Bà có chút kích động, hỏi: "Con à, tên con là gì?"
Bà bắt đầu lẩm bẩm rất đáng yêu: "À, đúng rồi đúng rồi, Diệc Mạch có nhắc đến, là Chu Noãn đúng không."
Chu Noãn mềm giọng đáp: "Vâng ạ, bà nội Chu."
Bà nội Chu lại nhìn chằm chằm Chu Noãn một lúc: "Chu Noãn à..."
Chu Noãn bị nhìn đến ngại.
Quách Uyển Nghi chậm rãi đi xuống lầu: "Diệc Mạch, con về rồi à."
Chu Diệc Mạch kêu: "Mẹ."
Chu Noãn sửng sốt, cô chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ có khuôn mặt dịu dàng, khí chất tao nhã, thành thục ý nhị kia. Hóa ra đây là mẹ của Diệc Mạch sao.
Tầm mắt của Quách Uyển Nghi chuyển từ Chu Diệc Mạch đến Tuế Tuế đang được ôm trong lòng, cuối cùng rơi lên người Chu Noãn.
Bước chân của Quách Uyển Nghi dừng lại, bà ngây người.
Đây là lần đầu tiên Quách Uyển Nghi nhìn thấy Chu Noãn, hai người chỉ cách nhau một khoảng. Tim Quách Uyển Nghi run lên, khuôn mặt này của Chu Noãn rất giống một người quen cũ. Đôi mắt hạnh kia, từng cái giơ tay nhấc chân kia rất giống với người trong trí nhớ của bà. Môi bà run lên, suýt nữa thì gọi cái tên trong lòng.
Chu Noãn hoảng sợ gọi: "Mẹ... Mẹ."
Quách Uyển Nghi lặng thinh không trả lời.
Mọi người ở đây có phần xấu hổ, bà nội Chu chạy đến nói: "Uyển Nghi, con bé đang gọi con đấy."
Quách Uyển Nghi sực tỉnh: "À..."
Quách Uyển Nghi nhìn Chu Noãn gật đầu.
Chu Noãn có thể cảm nhận được, đó là sự xa cách.
Bà Chu gọi Quách Uyển Nghi: "Uyển Nghi, con tới phòng bếp ta với." Quách Uyển Nghi gật đầu.
Chu Noãn thử nói: "Bà ơi, bà có cần cháu giúp gì không?"
Bà Chu hiền lành cười với Chu Noãn nói: "Không có việc gì, con cứ ngồi đi, cũng gần xong rồi."
Lúc Quách Uyển Nghi đi ngang người Chu Noãn, bà trộm nhìn cô một cái rồi mới vào phòng bếp.
Chu Diệc Mạch cũng để ý tới hành động nhỏ này của mẹ mình, lại nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của mẹ, anh khẽ cau mày.
Chu Noãn ngồi trên ghế sô pha, Tuế Tuế đang cùng Chu Hinh chơi rất vui vẻ.
Chu Hinh vẫn ngồi chơi đoán số với Tuế Tuế, cô nhẹ nhàng nói: "Noãn Noãn, đừng quá để ý, mẹ chỉ là có chút... giật mình khi nhìn thấy em."
Chu Noãn nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười.
Đúng vậy, làm gì có chuyện bà sẽ lập tức chấp nhận một đứa dâu là cô chứ.
Chu Noãn đáp: "Vâng."
Chu Hinh lặng lẽ liếc mắt nhìn cô, xem ra an ủi có tác dụng. Chu Hinh nhớ lại vẻ mặt mẹ mình lúc ở trên cầu thang, hình như có gì lạ.
Cửa lớn bị mở ra khiến một cơn gió lạnh thổi vào, Chu Noãn quay lại nhìn.
Chu Hinh nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Noãn Noãn, là bà nội."
Chu Noãn gật đầu, đứng dậy đón bà. Bà lão nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi tiến về phía mình, có chút giật mình.
Bà nội tháo khăn quàng cổ xuống, sau đó lại cởi áo khoác. Từ ngoài cửa lại có một người đàn ông trung niên đi vào, khi nhìn thấy Chu Noãn cũng giật mình.
Chú Trần giới thiệu: "Dì Vương, đây là vợ của Diệc Mạch, Chu Noãn."
Bà nội cười, tiến lên nắm tay Chu Noãn: "Noãn Noãn đấy à."
Chu Noãn thở phào nở nụ cười, cô nhẹ nhàng nói: "Con chào bà nội."
Sau đó, cô lại nhìn về phía người đàn ông kia, chào hỏi: "Con chào chú Trần."
Trần Tuyền sửng sốt, không ngờ Chu Noãn vẫn nhận ra ông. Ông bật cười đáp lại: "Xin chào, xin chào."
Bà nội nhìn về phía sô pha, không thấy ông nội đâu bèn hỏi: "Ông đi đâu rồi?"
Chu Hinh nói: "Ông nội đang đánh cờ với ba trong phòng sách, Diệc Mạch cũng vừa mới đi vào."
"Lão già này, chơi cờ gì mà chơi cờ."
Bà nội oán giận, nắm tay Chu Noãn đi tới sô pha.
Trần Tuyền bước vào phòng sách thì thấy Chu Diệc Mạch đang tập trung nhìn lão gia và Chu Gia Danh đánh cờ tướng, hai người đánh rất nghiêm túc, Chu Diệc Mạch chỉ biết ngồi nhìn.
Cục diện ván cờ lâm vào bế tắc, hai tay ông lão chống quải trượng, suy tư, nói giọng già nua: "Cháu mang người về đây rồi?"
Lời này hiển nhiên đang hỏi Chu Diệc Mạch.
"Vâng, thưa ông nội."
Vừa rồi, khi cả nhà Chu Diệc Mạch bước vào dì Lý đã cao giọng thông báo, ông không muốn biết cũng không được. Chỉ là lúc đó đang đánh cờ cùng Chu Gia Danh, đang lúc hăng hái, cũng chẳng muốn đi xuống.
Hiện tại ván cờ đã phân thắng bại, tâm tư của ông cũng không còn đặt trên bàn cờ nữa.
Ông lão tiếp tục hỏi: "Đứa bé cũng tới?"
Chu Diệc Mạch trả lời: "Vâng ạ."
Ông chống quải trượng đứng lên, khoát tay nói: "Được rồi, ta thua rồi, đi ra ngoài đi."
Chú Trần chạy tới đỡ ông đi ra ngoài. Chu Diệc Mạch nhìn thoáng qua Chu Gia Danh muốn hỏi chuyện gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể mở miệng.
Anh nói: "Ba, đi thôi."
Chu Gia Danh sửa sang lại quần áo, gật đầu.
Chu Noãn nghe thấy tiếng quải tượng va vào mặt sàn truyền đến từ phòng phía đông, cô quay lại nhìn theo thì thấy Trần thúc đang đỡ một ông lão lưng còng đi ra.
Chu Noãn nghĩ kia chắc là ông nội của Chu Diệc Mạch rồi.
Đi đằng sau ông lão đúng là Chu Diệc Mạch, phía sau còn có một người đàn ông trung niên mặc bộ vest, khí thế hiên ngang, thành thục lão luyện.
Bố của Chu Diệc Mạch. Chu Noãn thầm nghĩ.
Bà nội có chút kích động gọi người đến chậm: "Ông già! Mau tới! Vợ Diệc Mạch này!"
Ông lão liếc nhìn Chu Noãn một cái rồi ngồi xuống sô pha.
Chu Noãn đứng dậy, cung kính gọi: "Ông nội."
Ông thản nhiên đáp: "Ừ."
Bà nội thấy ông có lệ như vậy, sầm mặt xuống: "Lão già thối."
Ông nội hạ giọng xuống: "Hử?"
Bà nội không thèm nói chuyện với ông: "Không có gì."
Chu Noãn chào người đàn ông đứng cạnh Chu Diệc Mạch: "Ba."
Chu Gia Danh cười: "Chào con, Noãn Noãn."
Chu Noãn cười khẽ, Chu Diệc Mạch đi đến bên cạnh ôm lấy cô, vỗ lên vai.
Chu Hinh lén lút giơ ngón tay cái với Chu Gia Danh, vẫn là ba nể mặt nhất.
Từ phòng bếp, dì Lý đi ra gọi: "Ăn sủi cảo thôi!"
Danh Sách Chương: