• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên này đám Khương Tri Ngôn chơi vui vẻ vô cùng, còn Úc Nam Diễn thì từ hôm ra khỏi bổn trạch Úc gia ngày đó liền mang theo một hơi thở túc sát.

Lão gia tử lớn tuổi, tâm địa cũng mềm, nhưng Úc Nam Diễn sẽ không.

Trong mắt anh, thân thích chỉ là một danh từ, mặc kệ có quan hệ huyết thống không, dám duỗi vuốt dài như vậy, vậy thì cả người lẫn tay đều băm, hiển nhiên cô út Úc thường thường làm động tác nhỏ đã làm Úc Nam Diễn mất kiên nhẫn.

Điều duy nhất anh cần hơi bận tâm chút chính là Úc lão gia tử không thể chịu kích thích quá lớn một lần, có điều có một số việc nên cắt phải cắt, chứ không sẽ phải rối.

Ngần ấy năm Úc lão gia tử đi tới trong mưa mưa gió gió, năng lực tiếp thu không kém vậy.

Chẳng sợ không biết cụ thể Úc Minh Na đã làm chuyện gì mà làm Úc Nam Diễn cố ý tới để “nhắc nhở” ông trước vài câu, Úc lão gia tử vẫn là chuẩn bị tâm lý cho tốt, thật ra thì ông cũng đã ẩn ẩn nhìn ra.

Úc Minh Na, hận ông.

Vào hôm sau khi đám Khương Tri Ngôn xuất ngoại, bên Úc Nam Diễn cũng chờ được một người trong dự kiến.

“Úc tổng, Úc Minh Na nữ sĩ ở dưới lầu, muốn gặp anh.”

Triệu Đào nhận được tin xong liền nhìn về phía Úc Nam Diễn, Nam Hằng ra vào nghiêm khắc, nhưng cô út Úc tốt xấu cũng có 1% cổ phần Nam Hằng, cho nên ra vào Nam Hằng vẫn là không thành vấn đề.

Nhưng nếu muốn gặp Úc Nam Diễn, dù có là bà ta cũng phải qua thông báo, nếu không căn bản không lên được tầng cao nhất.

“Để bà ta đi lên.”

Úc Nam Diễn thả bút trong tay xuống, sớm hơn 1 ngày so với thời gian anh dự phán, xem ra Úc Minh Na là thật sự nóng nảy rồi.

Lúc Úc Minh Na vào văn phòng là mang theo tức giận, dù có lớp trang điểm tinh xảo cũng không che lấp được tiều tụy nơi đáy mắt bà ta, mấy ngày nay bà ta cũng không dễ chịu.

“Úc Nam Diễn, mày cũng thật tàn nhẫn!”

Vừa tiến vào, không có bất kỳ hàn huyên hay khách sáo gì, lời nói mang theo hận ý cứ vậy mà buột miệng thốt ra, hiển nhiên chuyện xảy ra mấy hôm này đã làm Úc Minh Na vừa thấy đầu sỏ gây tội liền có chút không khống chế được chính mình.

Nếu không phải biết mình đánh không lại Úc Nam Diễn, bà ta kiểu gì cũng phải tiến lên cào anh mấy phát mới được!

“Cảm ơn, so ra kém cô.”

Giờ phút này Úc Nam Diễn rõ ràng đang ngồi, tầm mắt cần phải ngước nhìn Úc Minh Na, nhưng tư thái anh lại làm Úc Minh Na có một loại ảo giác như mình bị nhìn xuống vậy.

Sự kiêu ngạo đáng chết này!

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà mày có thể sống kiêu ngạo như vậy!

Nhưng đối mặt với đôi mắt lạnh nhạt không mang theo bất kỳ cảm xúc gì của Úc Nam Diễn, lửa giận của Úc Minh Na vẫn là như lửa gặp nước đá, nháy mắt chỉ còn tro tàn.

“Mày muốn làm gì?”

Giọng bà ta cũng khô quắt xuống, tựa hồ mang theo vô tận oán hận lại không dám phát tiết ra.

Khương Tri Ngôn đã từng cảm thấy dưới đáy mắt cô út Úc có một cỗ điên cuồng, một cỗ điên cuồng tùy thời có thể đồng quy vu tận với người khác, cô cảm thấy vậy cũng không sai.

Nhưng mà cô út Úc cũng không ngốc, lúc này đừng nói “Đồng quy vu tận”, bị thương sẽ chỉ là bà ta.

Úc gia, còn có Úc Nam Diễn nữa, căn bản là sẽ chẳng sao cả.

Bà ta còn không muốn từ bỏ nhanh đến vậy, rõ ràng cái gì cũng chưa kịp làm.

Vậy yếu thế trước đi.

Cách ngôn nói rất đúng, giữ được rừng xanh sợ gì không củi đốt.

Là bà ta coi thường Úc Nam Diễn, nhất định phải hấp thu lần giáo huấn này, tiếp theo……

“Triệu Đào.”

Úc Nam Diễn không lộ ra nửa phần cảm xúc gì khác với cô út Úc đang như vầy, chỉ là trực tiếp gọi tên Triệu Đào.

Mà Triệu Đào ở một bên cũng ngầm hiểu mà lấy ra tư liệu và chứng cứ đã sớm chuẩn bị tới trước mặt cô út Úc.

Một chồng tư liệu dày cỡ chừng 1 lóng tay này ghi lại một ít động tác nhỏ mà Úc Minh Na đã làm trong mấy năm nay với Nam Hằng và Úc gia.

Bao gồm âm thầm xúi giục và cũng tìm người bày bẫy dẫn Úc nhị gia đi cho vay nặng lãi.

Đúng vậy, vụ Úc nhị gia bị phơi vay nặng lãi lúc ăn tết cũng không phải “trùng hợp”, sau lưng vụ này cô út Úc ra sức không ít đâu.

Lúc ấy Úc Nam Diễn đã có điều phát hiện, nhưng vì chứng cứ còn chưa đủ xác thực nên không rút dây động rừng. Lại nói, anh cũng muốn Úc nhị gia nhớ cho kỹ lần giáo huấn này.

Dù cho là có người cố ý đặt bẫy, nếu Úc nhị gia có chút đầu óc hoặc là không tham lam đến vậy thì cũng sẽ không rớt vào cái hố này, xét đến cùng vẫn là cô út Úc quá hiểu Úc nhị gia, nên kế hoạch đó mới có thể triển khai thuận lợi như thế.

“Mày, khi nào……”

Một chồng tư liệu này vừa thấy là biết phải hao phí không ít thời gian để thu thập, căn bản không có khả năng là gần đây mới phát hiện, chỉ sợ Úc Nam Diễn sớm đã hoài nghi bà ta lại án binh bất động, chỉ chờ bà ta tự chịu diệt vong!

“Úc Minh Na, bà coi thường tôi, cũng đánh giá cao chính mình.”

Lúc này Úc Nam Diễn rốt cuộc đứng dậy, đi tới trước mặt cô út Úc, đảo qua chồng tư liệu kia, làm như vô ý mà tùy tiện lấy một tờ ra.

“Chu Chí Vĩ, Triệu Hiểu Đông, Ngô Viêm……”

“Có thể thu mua nhiều người như vậy, có phải cảm thấy rất kiêu ngạo không?”

Úc Nam Diễn tùy ý đọc vài cái tên trên danh sách này, trên thực tế còn có gần mười người cũng chưa đọc ra.

Những người này đều là lớp quản lý trung cao cấp của Nam Hằng, có trưởng phòng cũng có giám đốc, thậm chí còn có một hai cổ đông nhỏ, đều hoặc là đạt thành giao dịch với Úc Minh Na, giúp bà ta chơi xấu ở Nam Hằng, hoặc chính là có nhược điểm nơi tay Úc Minh Na, không thể không làm việc cho bà ta.

Như Chu Chí Vĩ, hắn ta chính là ăn hoa hồng bị Úc Minh Na phát hiện, theo đó trong uy hiếp lại đi kèm lợi dụ, làm Chu Chí Vĩ nghĩ ra một chủ ý ác độc như thế.

Hắn ta biết tính tình vợ mình, chị Vương đó, thoáng kích một cái liền dễ xúc động, càng thích chơi trò xiếc “một khóc hai nháo ba thắt cổ” kia.

Quả nhiên, Chu Chí Vĩ chỉ là thoáng dẫn đường, chị Vương liền ầm ĩ muốn đi nhảy lầu vào ngày khởi công của Nam Hằng sau năm mới, căn bản sẽ không nghĩ đến vào ngày như vậy có bao nhiêu truyền thông chú ý tới Nam Hằng.

Một khi chuyện này bị phơi ra, mặc kệ có phải nguyên nhân từ chính chị Vương không, mọi người đều sẽ nghĩ chắc chắn là Nam Hằng ép bức công nhân thành ra như thế, giá cổ phiếu Nam Hằng té ngã còn xem như chuyện nhỏ, chỉ sợ trong mắt dân chúng bình thường sẽ liền bị gán cho cái tên tuổi “nhà tư bản máu lạnh”.

Thứ vô hình như danh tiếng này lập lên rất khó, muốn hủy lại đơn giản hơn không ít.

May mà lúc ấy Úc Nam Diễn xử lý kịp thời, phong tỏa tin tức nhanh, chuyện này mới không gây ảnh hưởng gì lớn.

Nhưng mà!

“Ngu xuẩn đến độ hợp tác với vị kia của Chư gia, bà cũng thật là, a.”

Cái từ hình dung không hay kia Úc Nam Diễn không có nói ra, chẳng qua chỉ một tiếng cười lạnh đơn giản lại cũng biểu đạt tất cả.

Giờ phút này Úc Minh Na mới rốt cuộc nhịn không được mà nắm chặt tay, “Mày biết cái gì!”

Dù là chuyện của Úc nhị gia hay là Chu Chí Vĩ, thậm chí là thu mua những người khác trong Nam Hằng, Úc Minh Na đều làm rất mịt mờ, mi có thể nói là có liên quan tới bà ta, nhưng phải thì thế nào, dù có đưa ra pháp luật cũng phán tù không bao lâu.

Nhiều lắm là xem như bà ta cạnh tranh thương nghiệp ác tính.

Chỉ có chuyện với Chư phu nhân, một khi bị phát hiện, mới là chân chính… Xong đời!

Bởi vì hai người đàn bà to gan lớn mật này, thế mà bắt đầu làm nghề buôn lậu, căn cứ theo kim ngạch của bọn họ, có thể trực tiếp ở tù mọt gông.

Rõ ràng Chư phu nhân với Úc Minh Na cũng không thiếu tiền, thậm chí còn có tiền hơn đại bộ phận người, chỉ là vẫn là lòng người không đủ, chẳng qua Chư phu nhân có thể là muốn càng nhiều tiền hơn, nhưng Úc Minh Na lại không nhất định.

Cái bà ta muốn, chỉ sợ là hủy hoại Nam Hằng.

Vài nét bút giao dịch chữ “Chư” trong sổ ghi chép của Chu Chí Vĩ, chính là ghi sổ cho buôn lậu, một khi bị phơi ra, chẳng lẽ chỉ là chuyện của một mình hắn à?

Toàn bộ Nam Hằng đều sẽ chịu liên lụy.

Hơn nữa Úc Nam Diễn còn điều tra ra được trong Nam Hằng không chỉ một mình Chu Chí Vĩ tiến hành những giao dịch đó.

Một người thì đến lúc đó có thể giải thích là trùng hợp, nếu hai đến ba người thì sao?

Chỉ sợ bản thân Nam Hằng cũng là ổ cướp đi.

Đến lúc đó truyền thông thêm mắm thêm muối một phen, dù cho Nam Hằng có thể tồn tại được thì chắc chắn cũng thương gân động cốt, trong xã hội cạnh tranh kịch liệt này, muốn xoay người nữa chỉ sợ là khó càng thêm khó.

Rốt cuộc Nam Hằng là một miếng bánh kem lớn như vậy, ai không muốn nhào lên gặm nhiều thêm mấy miếng chứ.

“Tôi đích xác không hiểu.”

Hôm nay khó được Úc Nam Diễn nói nhiều như vậy, “Úc gia có lỗi với bà ở chỗ nào?” Mà cần bà ta lao tâm lao lực nghĩ ngợi chỉnh cho sụp Úc gia đến vậy.

Úc Minh Na có thể nói là con gái Úc lão gia tử già rồi mới có, lại là con gái trong cặp song sinh, cũng là đứa con gái duy nhất của ông ấy, Úc lão gia tử khi đó đã 50 tuổi được một tin vui như vậy thật sự là cười rất lâu.

Thời cơ Úc Minh Na với anh bà ta sinh ra rất tốt, lúc này Nam Hằng đã ổn định, không giống như Úc lão đại với Úc lão nhị, trong trí nhớ thơ ấu của họ cơ hồ không có Úc lão gia tử tham dự, còn Úc Minh Na khi còn nhỏ chính là cưỡi cổ Úc lão gia tử mà lớn, hơn nữa điều kiện vật chất lại hậu đãi, có thể nói là tiểu công chúa vô ưu vô lự.

“Mày là cháu trai, lại trời sinh thông minh, đương nhiên không rõ!”

Úc Minh Na vốn dĩ muốn giả vờ đáng thương mà tránh thoát lúc này, chỉ là thái độ của Úc Nam Diễn vẫn là tinh chuẩn mà chọc trúng chuyện bà ta hận nhất trong lòng.

“Bọn họ chính là trọng nam khinh nữ, bọn họ đều cảm thấy vì sao chết đi không phải tao!”

Anh trai song sinh của Úc Minh Na qua đời lúc 8 tuổi, tuyên bố với bên ngoài là ngoài ý muốn, nhưng trên thực tế, ông ấy chết trong tay bọn bắt cóc.

Con cái nhà có tiền cũng không phải thuận buồm xuôi gió, như Úc Nam Diễn là khi nhỏ ra cửa đều có bảo vệ hoặc ngoài sáng hoặc trong tối bảo vệ anh, chính là bởi vì có mấy kẻ luôn là không sợ chết, muốn dùng một ít thủ đoạn trái pháp luật kiếm một bút to.

So với người lớn đã thành niên, tất nhiên là con nít dễ xử hơn.

Rõ ràng khi đó Úc lão gia tử với Úc tam phu nhân đều đã tính giao tiền chuộc rồi, chỉ cầu con bình an, cuối cùng hai đứa nhỏ vẫn chỉ là còn một đứa về.

Úc Minh Na chịu kinh hách phải nằm trên giường bệnh thật lâu, sau khi tỉnh lại liền nhạy bén phát hiện thái độ Úc lão gia tử thay đổi.

Ngày thường Úc tam phu nhân chính là đã thích anh trai bà ta hơn chút rồi, Úc Minh Na tuy có chút thương tâm nhưng cũng vì Úc lão gia tử thương bà ta hơn nên không quá để ý.

Nhưng hiện tại Úc lão gia tử cũng là thái độ này……

Gì mà yêu thương! Đều là giả!

Bọn họ đều cảm thấy nếu chết là bà ta thì tốt rồi!

Chỉ là dựa vào cái gì? Chỉ bởi vì bà ta là con gái sao?

Mới đầu thật ra thì Úc Minh Na chỉ muốn chứng minh bản thân, chứng minh con gái cũng tốt hơn hai người anh trai không nên thân kia của bà ta nhiều.

Cho nên bà ta rời khỏi Úc gia muốn đi lang bạt sự nghiệp của mình, giữa chừng còn gặp Lý Quang Hoa, người đàn ông ôn nhu lại có tài khí này.

Trái tim bị gia đình tổn thương của Úc Minh Na được tình yêu của Lý Quang Hoa chữa khỏi rồi chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, bà ta cảm thấy chỉ có Lý Quang Hoa mới là người bạn linh hồn của mình, là người chân chính hiểu bà ta.

Vì người đàn ông này, Úc Minh Na không tiếc ầm ĩ lật mặt với Úc lão gia tử, khi đó bà ta chỉ cảm thấy vui sướng.

Nhưng mà, vì kết hôn mấy năm không có con, cô út Úc đi bệnh viện kiểm tra liền phát hiện tử cung mình có chút vấn đề, tỉ lệ mang thai rất nhỏ, rất nhỏ.

Lúc ấy Lý Quang Hoa còn lời hay ý đẹp an ủi Úc Minh Na, cũng tỏ vẻ không có con cũng không sao, chỉ cần hai người vẫn luôn bên nhau là được.

Úc Minh Na bị cảm động rối tinh rối mù như thế nào cũng chẳng ngờ được ngay sau khi những lời này được nói không lâu, bà ta phát hiện con ngoài giá thú của Lý Quang Hoa.

Đứa con riêng đều đã hơn 1 tháng!

Lý Quang Hoa sớm đã ngoại tình!

Người đàn ông thề non hẹn biển với mình, thề không phản bội mình kia sớm đã phản bội mình rồi!

Nhìn Lý Quang Hoa quỳ gối vẻ mặt sám hối cầu xin tha thứ trước mặt mình, Úc Minh Na chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trong não hiện lên rất nhiều thứ rồi lại như gì cũng không có.

Thật ra thì bà ta có thể trực tiếp ly hôn với Lý Quang Hoa, lấy chứng cứ ông ta ngoại tình trong hôn nhân, Úc Minh Na hoàn toàn có thể để Lý Quang Hoa mình không cút khỏi nhà.

Chỉ là, người đàn ông làm chính mình ầm ĩ đến tàn nhẫn cũng muốn gả này, chẳng qua chỉ mới mấy năm đã chứng minh Úc lão gia tử mới đúng, bà ta không cam lòng!

Những người đó chắc chắn sẽ cười nhạo sau lưng bà ta!

“Tôi có thể tha thứ anh, cũng có thể xem đứa nhỏ này là con ruột.”

Úc Minh Na nghe được giọng của mình.

“Nhưng mà, anh, về sau à, phải nghe lời tôi.”

“Anh nghe! Anh nghe! Minh Na, về sau em nói gì anh cũng nghe! Anh chỉ nghe em.”

Nghe giọng nói gấp không chờ nổi của Lý Quang Hoa, Úc Minh Na cười.

7 tháng sau, Úc Minh Na “sinh” ra một bé trai, đặt tên Lý Diệu Bạch.

Năm thứ hai, bà ta trở lại Úc gia, quan hệ với Úc lão gia tử dần hoãn lại.

Nếu bà ta đã thảm như vậy, không bằng mọi người cùng nhau thảm đi nhé.

Gì mà Úc gia, gì mà chồng chứ, đều cùng nhau xuống địa ngục với bà ta đi!

Nghe Úc Minh Na lên án, thần sắc Úc Nam Diễn không hề biến động mảy may.

Anh cứ vậy mà nhàn nhạt nhìn Úc Minh Na, như là đang xem một “vai hề nhảy nhót”.

Đương nhiên, đấy là từ góc nhìn của Úc Minh Na, thật sự thì Úc Nam Diễn rất bình tĩnh, cảm xúc của anh so với người bình thường vốn đã ít, với người “cô cô” này thì càng không có thân tình gì đáng nói, còn trông cậy vào Úc Nam Diễn mắng vài câu giúp bà ta sao?

“Úc tổng, người tới rồi.”

Triệu Đào ở một bên đột nhiên lên tiếng.

Úc Nam Diễn gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía cô út Úc, “Những lời khác, bà đi nói với cảnh sát đi, bọn họ sẽ có thời gian nghe.”

Cô út Úc trực tiếp trừng to hai mắt, “Mày thế mà! Mày thế mà!”

Bà ta lập tức đánh về phía Úc Nam Diễn, “Tao liều mạng với mày!” Cùng lắm thì cùng chết!

Một khi đứa cháu trai ưu tú này chết rồi, đối với Nam Hằng và Úc lão gia tử đều là tổn thất thảm trọng!

Ôm cái ý niệm này, tốc độ của cô út Úc lúc này mau đến kinh người, ngay cả Triệu Đào ở một bên cũng chưa phản ứng lại kịp.

Đáng tiếc, giây tiếp theo.

Cô út Úc trực tiếp quỳ rạp trên đất, cái đau nhói kịch liệt truyền đến từ trên vai làm bà ta nhịn không được thét chói tai.

Úc Nam Diễn chưa bao giờ là giàn hoa, thậm chí là làm đứa cháu được kỳ vọng cao, huấn luyện anh phải nhận cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng.

Rất mau, cảnh sát tới cửa dẫn đi cô út Úc đầy mặt thống khổ.

Văn phòng này sau đó không lâu lại quay về an tĩnh, Úc Nam Diễn lại lần nữa cầm lấy bút, đang đúng mùa thịnh vượng chín vàng mười bạc, lượng công việc của anh chỉ nhiều không ít.

Nhưng mà vào 8 giờ tối, anh vẫn là đứng trước mặt Úc lão gia tử.

Nhìn bộ phận chứng cứ trong tay Úc Nam Diễn, lại nghe được lời lên án của Úc Minh Na trong bút ghi âm, ông lão rong ruổi thương trường vài thập niên, gặp bao nhiêu khó khăn đều có thể trụ lại được phảng phất đã già đi mười tuổi.

Ông thật sự không biết dạy con.

Úc lão đại, Úc lão nhị, cô út Úc …… Một đám.

“Năm đó, thật ra thì sau đó ông có đi gặp bọn bắt cóc một lần, hắn lại nói một chuyện cho ông, lúc ấy trong lòng không qua được cái cửa đó ngay.”

“Sau khi Minh Na tỉnh lại vì kích thích quá độ nên đã quên đi chuyện ngay lúc đó, khi đó nó nhất định rất sợ hãi đi, ông lại……” Ông cụ che mắt lại, mặt đầy thống khổ.

“Chuyện không liên quan đến ông.” Úc Nam Diễn không biết an ủi người, chỉ có thể nghĩ ra một câu này.

Anh là thật sự cho rằng như thế, mỗi người đều phải trả giá vì lựa chọn của mình, dù nguyên nhân là gì đi nữa.

Chờ khi Úc Nam Diễn trở lại Úc gia đã là 11 giờ tối, anh cũng nhận được PPT Úc Quân Sách gửi tới hôm nay.

Tổng cộng 23 trang, ảnh và văn bản đều có, sắp chữ lại hơi xấu chút.

Còn phải luyện thêm.

Úc Nam Diễn lật xem từng trang, nhìn thấy các kiểu ảnh chụp chung của ba người ở điểm du lịch Dưỡng Lão quốc, thấy được ảnh chụp một mình Khương Tri Ngôn ngồi bàn đu dây say yeah với Úc Quân Sách với ảnh ở trong bếp muốn làm vằn thắn lại bị Kiều Hạ lau cho thành tường trát phấn.

Càng nhìn thấy những chuyện cười phát sinh khi mấy người họ đi du lịch mà Úc Quân Sách viết.

Tuy sắp chữ xấu, nhưng hành văn của Úc Quân Sách lại ngoài ý muốn không tệ lắm.

Đi kèm với hình ảnh, Úc Nam Diễn phảng phất có thể tưởng tượng được hình ảnh ngay lúc đó, khóe môi anh không khỏi hơi hơi nhướng lên, một lát sau rep về một tin cho Úc Quân Sách.

[Úc: Đã duyệt]

Úc Quân Sách nhận được tin: ……

Anh ta có xúc động muốn ném máy tính!

Mi nói chơi cả một ngày, về lại không nên là chậm rì rì tắm một cái, nhàn nhã mà nằm trên giường thả lỏng sao?

Chỉ có anh ta, còn phải mỗi ngày làm một file PPT không ít hơn 20 trang!

Quy hoạch quan trọng, văn cũng phải mượt! Còn phải sinh động thú vị!

Móa! Anh ta là tới du lịch hay là đi công tác?

Quả nhiên, người làm công không có ngày nghỉ nào là miễn phí, loại hành vi ra chơi còn mang nhiệm vụ này, là tuyệt đối phải bị khiển trách mãnh liệt!

Chảy xuống nước mắt chua xót, Úc Quân Sách cầm lấy di động.

[Quân Lâm Thiên Hạ: Vất vả anh rồi, ngày mai em sẽ nỗ lực làm càng tốt hơn ~]

[Quân Lâm Thiên Hạ: Thả tim.JPG]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK