Giương mắt nhìn, trên tường treo đầy roi da, cây gậy, còn có đủ loại đạo cụ kim loại tỏa sáng kim, khiến cho người ta lông tơ sống lưng dựng thẳng.
Nhớ mang máng có người gọi gã là ông chủ, bản thân sẽ không xui xẻo đi chọc rắn độc chứ? Bọn rắn độc này sẽ không trùng hợp có ham mê biến thái đi?
Văn Bân cảm thấy ai thán, ánh mắt lướt qua một vòng, đem tình hình trong phòng đại khái hiểu biết một phen, trong lòng bắt đầu cân nhắc chạy trốn như thế nào.
Tứ chi đều bị cột tại trên giường.
Cái giường lớn dọa người, cái đệm dưới thân cũng phi thường mềm, hơi động một tí, thân thể sẽ lún vào trong giường, tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt cực giống nhạc đệm khi vận động nào đó.
Văn Bân trong lòng thấy lạnh cả người, tránh tránh, tứ chi lại bị kéo càng chặc hơn, thân thể bị kéo dắt, bày ra hình chữ đại.
Ngoài phòng một trận động tĩnh rất nhỏ, có người vào.
Văn Bân nhắm mắt lại giả chết.
Người nọ đi đến bên giường, thưởng thức tư thế ngủ của Văn Bân hồi lâu, lúc này mới chậc chậc tán thưởng nói: “Dáng người không tồi nhỉ, làn da non non, lông mi thật dài —— còn đang nhẹ phát run, chậc chậc, giả bộ cũng không có trình độ.”
Văn Bân mở to mắt, gặp tên đàn ông kia vẻ mặt tà ác tươi cười, trong tay còn cầm ống tiêm, bên trong có hơn phân nửa chất lỏng trong suốt ……
“Anh…… Anh muốn làm chi?”
Người nọ cầm kim tiêm gần hơn, còn cố ý ở chóp mũi Văn Bân lúc ẩn lúc hiện.
Văn Bân trừng lớn mắt: “Anh…… cho tôi cái gì vậy?…… Thuốc độc hay ma tuý?”
Người nọ nhẹ mỉm cười, vươn ngón trỏ, ám muội chà mũi Văn Bân: “Ngốc, không phải thuốc độc, cũng không phải ma tuý, chính là…… thứ sẽ làm cưng thực thoải mái nga.”
Văn Bân ngẩn người, phản ứng đến gã nói cái gì, sau nháy mắt bắn người lên, lại bởi vì tứ chi bị chế trụ, chỉ có thể cong lưng như cá sắp ngáp, sau đó lại co trở lại.
Văn Bân tức giận đến chửi ầm lên: “Mày có bệnh a! Buông, mẹ kiếp, mày dám động tao thử coi, tao đào phần mộ mười tám đời tổ tiên mày!”
“Tốt, cưng đi đào thử xem, ta rất thích khảo cổ, không biết trong phần mộ tổ tiên nhà ta có thứ gì chơi vui không.”
Người nọ nói xong, vươn tay ra, đặt ở trước ngực Văn Bân, bắt đầu nhẹ nhàng cởi nút áo Văn Bân.
Một cúc một cúc, cởi thật chậm, tựa hồ đang hưởng thụ quá trình Văn Bân phẫn nộ .
Văn Bân đem mười tám đời tổ tông đều ân cần thăm hỏi một lần lúc sau…… Áo cũng bị giải khai hoàn toàn, lộ ra làn da trắng nõn, ở dưới ngọn đèn thoáng mờ tối càng lộ ra mê người.
Văn Bân nhắm mắt lại, cắn chặt răng……
Trong lòng âm thầm cân nhắc, phòng này không biết ở đâu, ắt hẳn không ai ngang qua, dù cho quát hư yết hầu cũng sẽ không có người đến cứu.
Nếu để gã làm ẩu, chính mình càng không thể sống khá giả.
Nếu không, cứng rắn không được thì tới mềm yếu, thử làm cho đối phương mất đi cảnh giác, sau đó còn nghĩ biện pháp chạy trốn?
“Ha hả, đại ca, có chuyện hảo hảo nói thôi.” Văn Bân bài trừ vẻ tươi cười xán lạn giả bộ đáng yêu, đáng tiếc cười hơi vặn vẹo.
“Ừ, mau mau nói, ta bề bộn nhiều việc.” Người nọ vẻ mặt xem kịch vui.
Văn Bân ho khan một tiếng: “Kỳ thật, em đây thật sự rất xui xẻo, hai ngày trước nha, theo người ta chơi NP, kết quả liền nhiễm bệnh sida, bạn trai em cũng bởi này mà đá em đi, em một mình lưu lạc đến thành phố này, lại nhiễm cúm gia cầm với bệnh giang mai. Em cảm thấy con người anh rất tốt, không muốn liên lụy anh, anh muốn chơi, cũng nên tìm người không bệnh, sạch sẽ chút nè, bằng không em chết cũng sẽ không an lòng, em sẽ áy náy……”
Tuy rằng thần sắc vẻ mặt thống khổ, nhưng nước mắt thật sự không bài trừ được, Văn Bân đành phải rũ xuống mi mắt làm bộ khổ sở, âm thầm nắm chặt nắm tay.
Người nọ trầm mặc thật lâu sau, đột nhiên khẽ bật cười, sau đó chớp mắt mấy cái, nói: “Không quan hệ, ta rất thích ý —— trở thành người đàn ông cuối cùng trước khi chết của cưng, trước khi cưng rời nhân thế, ta sẽ cho cưng hưởng thụ một đêm khoái trá nhất trong đời , được hơm?”
Nói xong, càng đưa ống tiêm gần chút.
Được cái thí! Văn Bân trong lòng nguyền rủa, gặp ống tiêm kia ở trước mắt mình, sợ tới mức rụt lui cổ.
“Đừng đừng…… Đại, đại ca, ngài bộ dạng đẹp như vầy, dáng người cũng chuẩn thế này, cứ như thiên tiên, ở với tên côn đồ như em đây, sẽ vũ nhục anh.”
“Không quan hệ, ta cứ thích cưng vũ nhục ta.”
Văn Bân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tên hỗn đản này sao lại như mèo đùa chuột, còn vẻ mặt nhàn nhã nữa chứ.
Xem ra là tên già lọc lõi, chính mình muốn nói gã thả người, tuyệt đối là —— không thể nào!
Mắt thấy kim kia sẽ đâm lên cánh tay, Văn Bân cắn răng một cái, nhắm mắt.
“Lão tử thích kịch liệt chút, anh mở còng tay tí, mình đổi trình độ khó cao hơn chút, tư thế kích thích, được chứ? !”
Người nọ bất động, trầm mặc thật lâu lúc sau, mới vươn ngón tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Văn Bân: “Có thể nào.”
Nói xong, ngón tay chuyển qua bên hông, muốn cởi dây lưng của Văn Bân.
Tiếng vang thanh thúy khiến cho Văn Bân toàn thân run lên, theo “Xoát” một tiếng, dây lưng bị rút ra, khóa kéo trên quần cũng bị gã kéo ra, thanh âm chói tai khiến Văn Bân tức giận đến mạch máu toàn thân đều muốn bạo liệt……
Người nọ cúi thân xuống, ở bên tai Văn Bân nhẹ nhàng thổi khí: “Dáng người thật không tồi, chính là quần chip này, hoa văn hình con mèo nhỏ phía trên hơi chướng mắt nhỉ, không bằng chúng ta đổi bộ khác mặc?”
Vừa nói, ngón tay đặt ở mép quần lót……
Di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông quen thuộc , là tên hỗn đản Từ Phong.
Hiện tại nghe tới, đặc biệt chói tai.
Văn Bân lấy lại bình tĩnh, lại phát hiện, di động trước mềm, gã đàn ông nắm trong lòng bàn tay thưởng thức, căn bản không có điện báo.
Chính là ảo giác?
Cũng đúng, Từ Phong không có khả năng gọi điện thoại cho mình, tên khốn kiếp kia giờ phút này đang ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt!
Có lẽ ngay tại trong quán crazy này, hoặc dẫn người vừa lòng tới khách sạn gần đây, sau đó cũng giống như tên biến thái trước mặt, mang theo vẻ tươi cười biến thái, lột đồ người nọ ra!
Nhưng mà giờ phút này, đột nhiên nghĩ đến hắn, vậy nguyên nhân gì?
Bị người xem như đồ vật đánh giá, cảm giác phẫn nộ và sỉ nhục kiểu này, trướng trong ngực phát đau.
Thời điểm bị người vũ nhục …… lại nhớ tới người nọ cũng từng vũ nhục mình như vậy —— Từ Phong.
Khi dễ người sẽ rất có cảm giác thành tựu sao? Trách không được gã đàn ông đè trên người lúc này, cũng là vẻ mặt tươi cười, dường như cảm thấy chơi rất vui.
Giống như đúc lúc trước Từ Phong rửa miệng cho mình, tươi cười đùa bỡn …..
Văn Bân trái tim bị tóm chặt, một trận đau đớn.
Ngọn đèn đỉnh đầu làm cho người ta choáng váng, toả xuống gã đàn ông xa lạ này thành mảng lớn bóng mờ, còn có cái loại hơi thở tà ác trên người này, càng khiến người ta sợ hãi……
Văn Bân nghiêng đầu đi, bắt đầu kịch liệt giãy giụa!
Chỗ bị khoá lại cũng bị ghìm ra vài đường hồng ngân rõ ràng ——
Như dã thú thụ thương, kịch liệt giãy giụa. Hai mắt cũng bởi vì kích động mà nhuộm thành màu đỏ.
“Mẹ tụi mày biến thái! Đồ cặn bã! Tao nguyền rủa mày ngày mai rời cửa bị xe đụng chết! Mày tên cầm thú rùa vương bát đản này! Ba mẹ mày nhất định sẽ cảm thấy thẹn đứa con như mày! Không biết mày họ gì, mày đem tổ tông mười tám đời nhà mày không còn mặt mũi !”
“Ta họ Diệp, tất cả mọi người gọi ta Nhị Thiểu, cưng cũng có thể gọi như vậy nga.” Người nọ thật sự là da mặt dày như tường thành, bị mắng một trận như vầy, cư nhiên vẻ mặt còn nhàn nhã.
Bị gã ngữ khí nhàn nhã cắt ngang, Văn Bân tức giận đến run cả người, “Họ Diệp Nhị Thiểu! Mày mặt người dạ thú! Xã hội bại hoại, địa cầu rác rưởi! Mày còn sống lãng phí dưỡng khí, chết lãng phí đất đai! Mày cũng không xứng gọi người, mày ngay cả heo cũng không bằng! Mày chính là động vật đơn bào chưa tiến hoá, Mày trong đầu nhồi đầy phân!……”
Diệp Kính Huy nhún nhún vai: “Uy, ta cũng chưa làm cái gì, cưng lại đem ta mắng thành như vậy, ta thực vô tội nha.”
“Vô tội cái rắm! Mày đầu óc có bệnh……”
“Nếu đều bị cưng mắng, ta đây hay là thu hồi tí phí tổn thì tốt hơn.” Diệp Kính Huy khóe miệng nhẹ nhếch lên, đem chất lỏng trong ống tiêm tiêm vào cơ thể Văn Bân.
Châm chọc khơi mào làn da, thứ cảm giác mát lạnh sởn tóc gáy này, còn nỗi sợ hãi nhìn chất lỏng trong suốt chậm rãi bị đẩy vào thân thể ——
Văn Bân an tĩnh lại, cũng không mắng, chính là quay đầu đi chỗ khác, bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Nắm nắm tay, nghĩ muốn lui thân thể, lại bởi vì bị kiềm chế tứ chi, chỉ có thể xấu hổ hiện ra bày ra hình chữ đại, cắn chặt môi.
Diệp Kính Huy mỉm cười, ra ngoài phòng, lúc này mới cầm nhấn tiếp chiếc di động của Văn Bân trong tay, thản nhiên nói: “Nghe đủ sao?”
thanh âm trả lời bên kia rớt đến băng điểm, lạnh lẽo dọa người: “anh dám chạm cậu ta thử xem!”
“Nga ~~” Diệp Kính Huy khẽ cười lên: “Từ Phong a, khẩu vị của cậu thật sự khiến tôi khiếp sợ, tên nhóc kia mắng người ta…… Chậc chậc, tổ tiên Diệp gia tôi đều đã bị cậu ta cáu tới. Cậu ta còn hướng mặt tôi mắng chửi chỗ này của tôi là trại tập trung yêu quái, tôi đây yêu quái cầm đầu, nếu không cho cậu ta chút giáo huấn, cũng quá cô phụ danh hiệu cậu ta cho tôi đúng không.” Cười tủm tỉm, di động đổi đến tay kia: “Lại đây đi, đằng sau phòng VIP số 12, cho cậu cơ hội quan sát hiện trường a.”
Văn Bân còn tại trong phòng mắng không ngừng, mắng xong tổ tông mười tám đời, bắt đầu công kích bộ phận toàn thân Diệp Kính Huy .
Con mắt giống bóng đèn, miệng giống quỷ hút máu, cái mũi giống cao ốc sụp đổ, lỗ tai giống Trư Bát Giới……
Diệp Kính Huy buồn cười nhìn Văn Bân cúi thấp đầu”Lầm bầm lầu bầu” thấp giọng mắng , thấy bộ dạng cậu nhẹ nhàng run rẩy, lại ra vẻ hung hãn mắng không ngừng, đột nhiên cảm thấy —— cũng rất đáng yêu nha, khiến người ta nghĩ muốn hung hăng chà đạp một tí.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, vào cửa chính là Hạ Phong và Từ Phong, người trước vẻ mặt ý cười, người sau thì nhìn thấy Văn Bân trên giường, sau đó sắc mặt nháy mắt âm trầm tới cực điểm.
Văn Bân cũng không mắng, toàn thân cứng đờ, lăng lăng nhìn Từ Phong.
“Diệp tiên sinh khoẻ.” Hạ Phong rất có lễ phép chào hỏi.
“Ờ, người này là bạn mấy cậu à, đêm nay cho tôi mượn dùng, như thế nào?”
“Không được, tôi muốn mang cậu ta đi.” Từ Phong lạnh lùng nói: “Hiện tại, lập tức, thả cậu ta.”
Diệp Kính Huy chau mi: “Nhưng mà này, cậu ta làm cho tôi phi thường mất hứng, tôi muốn giáo huấn cậu ta một lát, cậu muốn dẫn cậu ta đi, cậu là gì của cậu ta chứ?”
“Người yêu.”
Văn Bân thời điểm nghe thấy thanh âm người kia đã sớm cứng lại thân thể rồi, lúc này, toàn thân lại kịch liệt run lên một chút.
Sau đó hung hăng trừng mắt liếc nhìn Từ Phong một cái, quay đầu đi chỗ khác, cắn răng.
“Nga ~” Diệp Kính Huy nở nụ cười: “Nhưng mà, tôi không nghĩ thả.”
Từ Phong nhìn về phía Diệp Kính Huy, ánh mắt lạnh như băng như kiếm: “Diệp tiên sinh, đừng ép tôi động thủ với anh.”
Mặt bình tĩnh, vòng qua Diệp Kính Huy, đi đến bên giường, giải khai còng tay, cởi tây trang phủ trên mình Văn Bân, thuận tay giúp Văn Bân kéo khóa quần.
Muốn ôm lấy Văn Bân, thân thể Văn Bân lại hoàn toàn cứng ngắc.
“Văn Bân.” Từ Phong ghé vào tai cậu nhẹ nhàng kêu tên cậu, ngữ khí ôn nhu, “Theo tôi trở về, không có việc gì.”
Văn Bân nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, Từ Phong liền dùng áo khoác bao lấy cậu, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
Diệp Kính Huy nhếch lên khóe miệng cười xấu xa, hai tay giao nhau, rồi mới hướng Văn Bân nói: “Uy, nhóc kia, cậu ta nói là bạn trai cưng, là thật sao? Người đàn ông bởi cưng bị bệnh xi-đa liền vứt bỏ, không cần cũng được, hay theo với ta thử xem.”
Văn Bân cúi thấp đầu không nói lời nào.
Từ Phong nhẹ nhàng tiếp cận, hôn lên môi trắng bệch của Văn Bân, sau đó quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Vừa lòng ?”
“Không hài lòng, chứng minh quan hệ là phải lẫn nhau thôi, bằng không tôi làm sao biết cậu không phải là bắt buộc cậu ta, tôi cần cam đoan sự an toàn của khách hàng.” Dõng dạc nói xong lời vô sỉ, trên mặt như trước mang theo tươi cười tà ác: “Nhóc kia cũng chứng minh một chút xem?”
Diệp Kính Huy vừa dứt lời, Văn Bân nhanh chóng lại gần hôn lên môi Từ Phong, sau đó quay đầu hung tợn nói: “Diệp cặn bã, muốn lão tử cởi quần áo diễn đông cung cho mày không ? ! Mày đủ rồi!”
Diệp Kính Huy sờ sờ cằm, cười đến ý vị thâm trường, trái lại Từ Phong bởi vì Văn Bân chủ động hôn môi, toàn thân đều cứng lại rồi.
Thật lâu sau, Văn Bân mới đẩy Từ Phong cứng đờ, mặt có chút hồng: “Uy, tui chân yếu, anh cõng tui đi.”
Từ Phong nghiêm túc gật đầu, động tác khi cõng Văn Bân lên đặc biệt ôn nhu, khoảnh khắc nắm cánh tay cậu tận lực tránh vị trí bị còng tay ghìm hồng, sợ cậu sẽ đau.
Ném cho Diệp Kính Huy một ánh mắt cảnh cáo, lúc này mới bước nhanh đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa”Phanh”, đinh tai nhức óc, hiện rõ người nào đó đang tức giận mãnh liệt.
Hạ Phong ở tại chỗ bất đắc dĩ thở dài: “Diệp tiên sinh, anh hình như chơi với lửu rồi.”
Diệp Kính Huy cười cười: “Không có biện pháp, tôi gần đây tâm tình kém nha, liền đặc biệt muốn cho người khác tâm tình càng kém hơn tôi, nhóc kia đụng vào họng, chỉ có thể tính cậu ta xui xẻo.”
“Nga? Anh chưa chạm cậu chứ? Vừa rồi Từ Phong nghe điện thoại, chính là tức giận đến xanh mặt mà.”
“Ờ, lúc cậu ta được chủ động hôn, cũng cao hứng đến toàn thân phát run mà, huề nhau.” Khẽ thở dài, lại nói: “Kỳ thật thằng nhóc loại đó không hợp khẩu vị với tôi, miệng đầy thô tục còn mắng tôi là yêu quái, khiến tôi thật sự là rất ngứa tay, dọa cậu ta thôi. Nhưng thật ra Hạ tiên sinh cậu, đối tôi cũng có lực hấp dẫn đấy ~”
“Ha hả, Diệp tiên sinh anh cũng là mị lực bắn ra bốn phía mà.”
“Ờ, hôm nào mời cậu tới chỗ tôi vui đùa một chút. Bất quá quán bar tôi, gần đây không bình yên lắm, có vị thanh niên họ Nhạc, cả ngày tới nơi này câu dẫn người, lòng bẩn bị kích thích nhiều lần, bị kích thích, đột nhiên sửa lại khẩu vị có chút mới mẻ, cũng nói không chừng đâu.”
“Nhạc Viêm?”
“Nga? Hạ tiên sinh nhận thức cậu ta a.” Diệp Kính Huy vẻ mặt ý vị thâm trường tươi cười: “Vậy vừa lúc, lát nữa giúp tôi khuyên cậu ta, ở chỗ này đắc tội nhiều khách nhân của tôi như vậy , việc buôn bán của tôi không tốt, thuận tiện mời cậu ta đi cái, không cần đến kích thích tôi nữa.”
Hạ Phong cười càng xán lạn, chính là mang theo chút hơi thở âm trầm.
“Yên tâm, tôi sẽ hảo hảo —— khuyên nhủ cậu ta.”