Tôi thở dài trong lòng một cái, rút ra một tấm thiệp nhỏ, thấy nó được vẽ hình trò chơi Angry Birds đang rất thịnh hành trên di động, một con lợn màu xanh lá cây ẩn dưới dưới đống gạch không chịu ra ngoài, một con chim màu đỏ lông mày nhíu lại bất chấp tất cả phi về phía đống gạch kia.
Góc phải phía dưới ký một chữ “Thẩm”.
Tôi vò nát tấm thiệp ném vào thùng rác, đang đau đầu vì bó hoa này, nghĩ xem có nên trực tiếp ném xuống dưới tầng không, dư quang khóe mắt liếc cửa thang máy mở ra, Thẩm Dịch chậm rãi bước tới.
Thẩm Dịch rất thường xuyên tới tòa nhà này, vả lại mỗi lần tới đều mang theo tướng mạo hoa đào tràn lan, còn nói lời ngon ngọt, khiến một đống tiểu cô nương ở đây không có cách nào miễn dịch được với anh. Rất nhanh đã có người chào đón, cười nói: “Thẩm tổng là nước cứu chúng tôi ra khỏi lửa sao?”
“Tại sao?”
“Hai ngày nay cảm xúc Giang tổng không tốt, Thẩm tổng biết lý do không?”
“Biết.” Thẩm Dịch bị lôi thuận thế dựa vào mép bàn, hai tay đút trong túi, khóe mắt tà tà, duỗi chân lười nhác, cười nói, “Biết cũng không thể nói cho các cô biết.”
“Đáng ghét… Tại sao có thể như vậy chứ?”
Thẩm Dịch cười như gió xuân thổi: “Hai ngày nay các cô cũng không có tin gì khác? Ngày ngày bàn tán chuyện của ông chủ, như vậy cũng không tốt nhé.”
“Chúng tôi mấy ngày nay bận chân không chạm đất, ngày ngày vòng quay ông chủ, không bát quái chuyện này thì còn chuyện gì nữa sao? À, đúng rồi, còn có một chuyện, hôm nay chị Ngải Mộc nhận được một bó hoa tươi đó.”
Mắt Thẩm Dịch thoáng nhìn, tôi coi như không nhìn thấy, nghe anh nghiêng đầu cười nói: “Hoa này thật đẹp nhỉ? Toàn bộ là hoa hồng, hồng chói lọi.”
“Ah, làm sao Thẩm tổng biết?”
“Làm sao tôi không biết được? Cô biết ai tặng không?”
“Chị Ngải Mộc không nói…”
“Không cần hỏi cô ấy, tôi nói cho cô biết, là tôi tặng.”
Thẩm Dịch vừa cười, vừa vỗ bả vai tiểu cô nương đã đứng hình kia: “Tôi đi xem ông chủ tâm tình không tốt kia của các cô. Các cô cũng đi làm việc đi.”
Thẩm Dịch vừa biến mất sau cửa văn phòng, tôi liền cảm thấy trong phòng một mảng yên tĩnh, toàn thể mười mấy đôi mắt đều rơi trên người tôi.
Chính tôi rên rỉ một tiếng trong lòng, không có uy lực gì liếc một vòng, mặt lạnh lùng thét lên: “Đi làm việc!”
Một lát sau, tôi ôm tài liệu, đang định gõ cửa thì nghe được bên trong truyền ra giọng nói u oán: “Mình làm quân sư miễn phí cho cậu, cậu không cảm tạ thì thôi, còn xua đuổi mình ra ngoài, có người như cậu sao?”
Giang Thừa Mạc cười lạnh: “Ra bên ngoài mới là người, ở bên trong là lợn. Cậu là lợn?”
“Mình nói cho cậu biết, cậu đừng nói sang chuyện khác.” Thẩm Dịch nói, “Mình sẽ không giống hai người các cậu ma ma chít chít như vậy. Có cái gì cứ phải lo trước lo sau như thế? Chẳng lẽ cậu còn lo lắng Tống Tiểu Tây không tiếp nhận người anh này? Thôi đi, cái dạng của cô ấy, không có cậu thì sẽ chẳng có ai nữa. Cậu cứ trực tiếp tiến tới là được rồi, nói cho cô ấy biết, cô ấy có hai lựa chọn, một là theo cậu nói yêu đương, hai là đi cục dân chính. Nếu không cũng đừng nhận người anh này. Cô ấy chắc chắn chọn một đó. Xảy ra vấn đề gì mình sẽ chịu trách nhiệm được không?”
“Vô nghĩa!”
“Cậu có hiểu mỹ nhân kế không hả? Cậu biết khổ nhục kế chứ? Cậu cứ như vậy, sau đó như vậy, sau đó ôm lấy Tống Tiểu Tây, sau đó sẽ như vậy,” tôi nghe thấy một tiếng vỗ tay, “Chuyện như vậy 100% sẽ thành công đó!”
“Chó má!”
“Ai nha, hai ta đánh cược được không? Nếu cậu thật sự làm như lời mình nói, nếu mình thua, mình bồi thường một cái xe an ủi cậu được không?”
Giang Thừa Mạc cười lạnh lùng
“Là Porsche! Porsche mẫu mới nhất, được chứ?”
Sau đó tôi không nghe thấy nói chuyện nữa, lát sau chợt nghe thấy một tiếng bịch, truyền tới tiếng Thẩm Dịch gào lên: “Tốt xấu gì mình cũng tâm tính thiện lương, cậu phát hỏa cũng không cần như vậy chứ?”
Tôi nín thở trầm ngâm, lặng yên không tiếng động lùi lại hai bước, vừa làm ra điệu bộ cúi đầu. Rất nhanh cửa phòng mở ra, tôi ngẩng đầu, đối diện là cổ tay áo của Thẩm Dịch.
Tôi lại cúi đầu, nói cung kính: “Thẩm tổng.”
Anh “Ừ” một tiếng, tiến về phía trước, tôi lùi về phía sau một bước, anh lại tiến một bước, tôi không nhúc nhích, ở khoảng cách mười centimet thì anh dừng lại.
Anh cười nói: “Hoa đẹp không?”
Tôi nói: “Đẹp.”
Anh còn nói: “Em có thích không?”
Tôi trả lời: “Không thích.”
Anh đột nhiên cúi người, tôi hoảng sợ, lập tức lùi về sau một bước, phòng bị nhìn anh: “Thẩm tiên sinh, mời tự trọng.”
“Tôi trọng lượng(*) bảy mươi cân, tiêu chuẩn khỏe mạnh cực kỳ phù hợp.” Anh không chút để ý, cười, “Tối nay anh mời em ăn cơm được chứ?”
(*)自重 có nghĩa là tự trọng, cũng có nghĩa trọng lượng, cân nặng.
“Tôi có việc.”
“Ngày mai thì sao?”
“Ngày nào tôi cũng không rảnh.”
Anh vẫn lơ đễnh, nghĩ nghĩ, nói: “Năm nay em hai mươi bảy tuổi, đúng không?”
“…”
Dám hỏi tuổi, mắt của tôi giống như dao bay tới, không nghĩ anh vẫn như cũ tỏ vẻ không thấy, nói tiếp: “Anh nghe Giang Thừa Mạc nói, em tốt nghiệp là vào làm ở công ty này luôn, chưa từng nói qua yêu đương?”
“…”
“Vậy trước kia em từng yêu đương sao?”
Tôi cố gắng bình tĩnh, muốn từ bên trái đi qua, bị Thẩm Dịch nhanh tay nhanh mắt cản lại, muốn sang bên phải, lại bị anh ngăn trở, cuối cùng tôi hung hăng giẫm một cái, anh hít sâu một hơi, khuôn mặt đau khổ vươn cánh tay thon dài ngăn trước mặt tôi.
“Đến cuối cùng là anh muốn làm gì?”
Anh cúi đầu, trong ánh mắt là sự chân thành thuần khiết: “Anh thích em, thích em đến tận xương tủy. Nếu hiện tại em hoa không chủ, không bằng hai chúng ta kết giao được không? Hử?”
Tôi nhìn bốn phía, nơi này là góc chết. Chỉ cần Giang Thừa Mạc không đi ra, nơi này cũng chỉ có chúng tôi.
Mặt tôi không thay đổi nhìn anh, tay vòng ra sau, chân đá vào đầu gối của anh, một cái tay giữ cổ họng của anh, hung hăng đập một cùi chỏ lên lưng anh.
Đây là chiêu học từ năm nhất lão sư dạy cho tôi để thử nghiệm phương pháp mới.
Thẩm Dịch rên một tiếng, bản thân tôi trước khi anh ngã nhào buông anh ra. Anh lui về sau một bước, che cổ họng, khẽ trợn to hai mắt, nhìn tôi như nhìn thấy quái vật.
Tôi liếc mắt một cái, nghênh ngang rời đi.
Mấy ngày nay tâm tình Giang Thừa Mạc rất kém. Tâm tình của anh bình thường không tốt cũng sẽ không biểu lộ ra, cũng không thể hiện trong lời nói cử chỉ, mà thể hiện ra ở hiệu suất làm việc.
Gần đây Giang Thừa Mạc đều liên tục mất hồn trong giờ họp, quản lý Vương ở bộ phận quản lý vừa lên diễn giảng xong, lúc dừng lại chờ thì anh đang một tay chống cằm, Vương Quan nhìn khuôn mặt vô cảm không động đậy của anh, vẻ mặt càng không yên, nhìn tôi xin trợ giúp, tôi đằng hắng một cái, cúi đầu, nhắm mắt nhỏ giọng nói: “Giang tổng.”
Lúc này rốt cuộc anh tỉnh táo lại. Ngẩng đầu lên, trầm mặc một phút, mở miệng: “Dự tính không được. Còn có thể thêm một bước nữa. Cái khác có thể. Người khác.”
Buổi tối trước khi tan làm, tôi thu dọn đồ không dùng bỏ đi, lúc xuống lầu vô ý đi cùng Giang Thừa Mạc. Ở công ty ông chủ tôi trước sau như một tiếc chữ như tiếc vàng, lần này ở trong thang máy lại mở miệng: “Ngải Mộc, người trong nhà cô thúc giục cô tìm bạn trai chưa?”
Tôi nói: “Nói tới hai lần.”
Anh lại hỏi: “Cô muốn tìm người như nào?”
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Tốt nhất có thể bảo vệ được tôi, có chủ kiến, có thể cho tôi ý kiến.”
Khóe miệng anh cong cong, lại nói: “Còn gì nữa?”
“Những thứ khác đều là chuyện nhỏ.” Tôi trả lời, “Tôi đương nhiên hi vọng bạn trai tôi anh tuấn có sức quyến rũ, người cao mét tám trở lên, dáng người thon dài có khí chất, đủ dịu dàng, đủ chăm sóc, đủ khéo léo hiểu lòng người, có kiên nhẫn, còn có nhiều thời gian ở bên tôi, còn có thỉnh thoảng cho tôi chút niềm vui. Nhưng những thứ này không thể nào đáp ứng hết được, cho nên tôi chỉ chủ yếu mong người ấy có thể đáp ứng cái thứ nhất là được rồi.”
Lần này anh có hơi suy tư, nhàn nhạt cười một tiếng, không nói nữa.
Cuối cùng trong lòng tôi nghi ngờ không biết cuộc nói chuyện không chủ ý này có được hiệu quả gì không. Bởi vì ngày tiếp theo Giang Thừa Mạc xuất hiện tại phòng làm việc thì vẻ mặt không những không có phần hòa hoãn, ngược lại càng thêm lạnh nhạt. Anh vẫn không thích tiệc tùng cùng tụ hội như cũ, mấy ngày tiếp theo càng mệt mỏi, đẩy toàn bộ tiệc rượu dạ tiệc lại cho tôi.
Mà tiếp theo mấy ngày, từ tin đồn bát quái cuối cùng tôi suy đoán rằng: quả nhiên Giang Thừa Mạc có vấn đề với em gái Tống Tiểu Tây mình vẫn thường che chở.
Cô ấy nói yêu đương rồi, đáng tiếc bạn trai không phải là Giang Thừa Mạc.
Tiếp theo, bạn trai chân thật của Tống tiểu thư cũng nổi lên mặt nước. Nghe nói là Lý công tử đến từ thành phố A, gia thế tướng mạo dáng người rất tốt, kiên nhẫn, dịu dàng, chăm sóc, khéo léo hiểu lòng người, còn đến thành phố T vui chơi thỏa thích với Tống Tiểu Tây.
Tôi hồi tưởng lại một chút lời nói lúc nói chuyện với Giang Thừa Mạc, sau lưng chợt thổi qua một cơn lạnh lẽo.
Mặc dù cho tới bây giờ Giang Thừa Mạc vẫn là thiên chi kiêu tử, nghĩ muốn gì hình như cũng là hạ bút thành văn, mà tôi nhìn mặt anh mấy ngày nay, chỉ đồng tình nghĩ tới một từ.
Rõ là… Đau khổ.
Ông chủ không vui mừng, kẻ xui xẻo sẽ là nhân viên. Thời gian làm việc của Giang Thừa Mạc càng ngày tan làm càng trễ, từ năm rưỡi kéo dài tới sáu giờ, lại từ sáu giờ kéo dài tới bảy giờ, cuối cùng thậm chí lần đầu tiên trong lịch sử kéo dài tới tám giờ.
Ông chủ chưa về, làm sao chúng tôi dám về trước. Vì thế mọi nhân viên đều khổ sở trông mòn con mắt về phía văn phòng của Giang Thừa Mạc, mắt cũng không nháy, dường như cứng ngắc như từng hòn vọng phu.
Lúc gần đến tám giờ tối, chúng tôi đều bụng đói kêu vang. Có đồng nghiệp còn sót lại gói Oreo, chưa đầy một phút đã bị mọi người chia năm sẻ bảy. Ở dưới sự giật dây, cuối cùng tôi cũng lấy hết dũng khí đi tới phòng Giang Thừa Mạc, tay vừa đặt lên ván cửa, chợt nghe thấy giọng nói âm trầm truyền tới: “Tống Tây, em không cần nói cho anh biết, hiện tại em đang ở thành phố A.”
Cơ bản Giang Thừa Mạc không dùng giọng điệu như vậy nói chuyện nhiều. Ít nhất đến nay tôi chưa từng nghe qua. Giọng nói của anh bây giờ lạnh như tảng băng cầm lên từ dưới hồ mùa đông, còn có thể cảm thấy từng đợt khí lạnh. Ngay cả tôi đều có một chút kinh sợ.
Tôi đang chuẩn bị quay trở về, bên trong vang lên một tiếng động như một vật gì bị đập vỡ.
Rất nhanh cửa phòng làm việc bị mở ra từ bên trong, sắc mặt Giang Thừa Mạc khó chịu xuất hiện tại cửa, nhìn tôi một cái, không nói nhiều sải bước rời đi.
Tôi quay đầu lại nhìn, trên mặt đất phong làm việc, chiếc điện thoại quý giá màu trắng bạc số lượng có hạn của Giang Thừa Mạc an tĩnh nằm trên mặt đất. Chỉ là điện thoại kia là điện thoại bền nhất trong truyền thuyết, hôm nay đã không chịu nổi tan nát. Theo như tôi nhìn thấy, mảnh nhỏ xa nhất cách đến năm thước.