• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân nương đầu phủ hỉkhăn, dáng người uyển chuyển, bước chân nhẹ nhàng. Chú rể trắng trẻothanh tú, mặt mày như họa. Người ngoài nhìn vào đều cảm thán hai ngườinày là một đôi trời sinh. Chỉ tiếc là chú rể cười thật cứng nhắc, khóemiệng luôn gượng gạo giữ nguyên một độ cong, giống như bị ai đó làm chodừng hình vậy. Cậu vẫn tự nhiên di chuyển bước chân, chắp tay cảm ơn mọi người, nhưng đôi mắt lại nhìn quanh bốn phía.

“Tiểu Đường, nơi này.” Giang Tiểu Tư nhảy loạn xạ, dùng sức mà vẫy tay gọi cậu.

Tiểu Đường vừa thấy họ thì cảm động đến suýt rơi nước mắt, nháy mắt liên tục ra hiệu cầu cứu.

Lâm Cường định đứng dậy thì lại bị Thẩm Mạc giữ chặt.

“Đừng nóng vội.”

“Đã tới mức này rồi, chẳng lẽ phải chờ bọn họ thành thân xong sao?”

“Người họ Lục kia không đơn giản chút nào, Tiểu Đường vẫn đang nằm trong tayhọ, chưa nắm chắc cơ hội thì đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Lâm Cường đành tiếp tục ngồi xuống, Thẩm Mạc thì lại tiếp tục trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tiểu Đường bị kéo đi bái thiên địa.

Tiểu Đường vẫn tin là bọn họ nhất định sẽ đến cứu mình, nào ngờ họ chỉ yênlặng ngồi ở phía xa mà nhìn lại, chẳng lẽ đúng là đến uống rượu mừngthôi sao? Cậu thật sự muốn khóc, đường đường là một người đàn ông trưởng thành mà còn bị ép cưới, không hiểu tên họ Lục kia làm phép thuật gìvới mình, ngoài việc ý thức vẫn thanh tỉnh thì thân thể đã hoàn toànkhông thể khống chế được nữa, lại không thể nói được.

Chờ quátrình bái đường thuận lợi kết thúc, Tiểu Đường khóc không ra nước mắt,ba, mẹ, con rất xin lỗi hai người, nhà chúng ta tuyệt hậu rồi.

Giang Tiểu Tư thì đang bày ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn hai người họ, trămngàn năm nay, những cô nương quanh mình cứ mười mấy hai mươi tuổi đềuđược lập gia đình, mà cô thì vẫn mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành.Hiện tại, cô thật vất vả mới tìm được một người trong lòng, cảm thấytrái tim tràn đầy ngọt ngào như bánh xốp vậy, chỉ hận không thể góingười ta lại mà chôn chặt vào lòng. Cô nhớ lại lúc mới gặp Thẩm Mạc bịhiểu lầm cản trở, tiếp xúc với nhau cũng thật khó khăn, rồi đến về saudùng trăm phương nghìn kế để trở thành học sinh của anh, chỉ để có thểthường xuyên ở bên người ấy, chẳng phải mình đã sớm yêu mến anh ta rồisao?

Nhưng dù tràn ngập tình ý, lại vì Tán Tâm Thủy mà làm côquên mất người mình thích là ai. Nhớ mãi đêm bình an ấy, chiếc áo choàng của anh bao bọc lấy thân thể lạnh lẽo của mình, giống như một chiếclưới thật lớn đang vây lại tất cả, dù cô có trốn cũng không thoát đượcnữa. Đợi cả trăm ngàn năm, hóa ra là vì chờ đợi người này xuất hiện. Bắt đầu từ thời điểm thích người này, cô cảm thấy mình đang mau chóngtrưởng thành, mỗi một bộ phận trong cơ thể đều đang kêu gào, cần nhanhchóng lớn lên.

Một ngày nào đó, em cũng sẽ trở thành tân nươngcủa anh……. Giang Tiểu Tư nghiêng đầu nhìn Thẩm Mạc khẽ cười. Thẩm Mạcngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô, anh lập tức bình thảnđưa mắt sang chỗ khác. ‘Hạt dưa cô nương’ bên cạnh vừa đỏ mặt vừa ngượng ngập bắt chuyện với anh, Thẩm Mạc hết gật đầu lại lắc đầu.

Diệc Hưu thấp giọng nói: “Lục công tử kia thật kỳ lạ.”

“Đúng vậy, có quỷ âm khí, yêu linh khí, nhưng lại có cả tiên khí, không biết là nhân vật gì nữa.”

Nếu chỉ có một đám tiểu quỷ ban đầu và một nữ quỷ đạo hạnh thấp như PhấnHồng Phiêu Phiêu, anh và Diệc Hưu có thể dễ dàng giải quyết rồi đoạt lại Tiểu Đường, nhưng bỗng nhiên lại nhảy ra một Lục công tử, nhãn lực củaanh và Diệc Hưu đều không nhìn được rõ ràng người này, đành phải yênlặng quan sát trước rồi chờ thời cơ cứu người vậy.

Sau khi báixong thiên địa thì tiệc rượu bắt đầu, Giang Tiểu Tư nhìn cả bàn đầy thịt cá nuốt nước miếng, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Mạc, ngay cả chiếc đũa cô cũng không dám động tới. ‘Hạt dưa cô nương’ bên cạnhvẫn nhiệt tình gắp thức ăn cho Thẩm Mạc, anh cũng không có ý từ chối,thỉnh thoảng còn ăn mấy miếng. Giang Tiểu Tư biết anh ta lại bắt đầu giở thủ thuật che mắt, đáng tiếc là mình không biết làm, Lâm Cường cũngkhông biết, Diệc Hưu thì không ăn mặn, ba người đành ngồi đó mà đọ mắt.

Xung quanh đầy ắp tiếng cười đùa hoan hỷ, mọi người đang ăn uống rất nhiệttình, chú rể đi kính rượu từng bàn, đã tới bàn họ ngồi. Giang Tiểu Tưtrợn tròn mắt, không ngờ Tiểu Đường lại có tửu lượng tốt như vậy, tiếphết ly này đến ly khác mà bước chân vẫn không hề loạn chút nào.

Thực ra trong lòng Tiểu Đường đang thầm than, cậu đã say đến mức sắp ngủ gục rồi, chỉ là chân tay tự động di chuyển thôi.

Lục công tử tới bên bàn bọn họ lịch sự trò chuyên.

“Các vị đây đều là bằng hữu của Hành Chi, không quản đường xa tới đây, nếuchúng tôi chiêu đãi có gì sơ suất, mong các vị lượng thứ cho.”

“Lục công tử khách khí quá.” Giang Tiểu Tư vui vẻ chắp tay đáp lại.

Những người còn lại nghe một tràng lời thoại y như trong phim truyền hình thì cảm thấy rùng cả mình. Lâm Cường lén nhéo tay Tiểu Đường khẽ nói: “Tiểu Đường, cậu không sao chứ?”

Tiểu Đường nhìn sang nhe răng cườivới anh, tuy trông rất cứng ngắc nhưng trông lại càng tuấn tú hơn làmLâm Cường suýt thì nhảy dựng lên, chẳng lẽ Tiểu Đường cũng biến thànhyêu tinh rồi?

Lục Lâm nhìn nhìn bàn ăn: “Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị của mọi người sao? Ông chủ Diêu, đổi thức ăn bàn này hộ tôi,bảo phòng bếp làm vài món chay rồi bưng lên.”

“A di đà phật.” Diệc Hưu gật đầu với hắn tỏ vẻ cảm tạ.

“Cũng muộn rồi, hôm nay mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Cha mẹ Hành Chi quađời sớm, ngày thành hôn là ngày quan trọng nên tôi đã bảo cậu ấy mờibằng hữu tới dự, cậu ấy chỉ mời các vị tới, vậy chắc là quan hệ với cácvị rất tốt. Thôn của chúng tôi tuy nhỏ nhưng phong cảnh cũng không tồi,các vị ở lại vài ngày đi, để Hành Chi đưa các vị thăm thú quanh đây.”

Lục Lâm tươi cười cực kỳ thân thiết, đôi mắt trong veo làm người khác không thể cự tuyệt. Tiểu Đường im lặng đứng bên cạnh, chỉ giơ cốc lên kínhrượu với mọi người. Bọn Lâm Cường nhìn ly rượu tiểu nhị mới bưng lên,lại nhìn Thẩm Mạc, thấy Thẩm Mạc nhẹ nhàng gật đầu thì cũng nâng chénlên uống. Sau đó, Tiểu Đường lại tiếp tục đi theo Lục Lâm tới bàn kháckính rượu.

Giang Tiểu Tư bị cay thì lè lưỡi thở phì phì, nhìnsang Thẩm Mạc, anh vẫn dùng thủ thuật che mắt, căn bản là không uốngchút nào.

“Rượu này?”

“Rượu này đã được Lục Lâm đổi rồi, không có vấn đề gì, đồ ăn cũng đã bình thường rồi, nếu đói bụng thì cứ ăn một chút đi.”

“Vậy sao thầy không uống?”

“Tôi không biết uống rượu.”

“Vậy mỗi khi thầy đi xã giao này kia đều dùng thủ thuật che mắt sao?”

Thẩm Mạc quay sang nhìn cô: “Tôi không cần xã giao.”

“Ra vậy.” Giang Tiểu Tư không còn gì để nói, đành cúi xuống bắt đầu công cuộc càn quét bàn ăn.

Ban đêm, bốn người họ được sắp xếp nghỉ tại lầu hai. Đây là lần đầu tiênThẩm Mạc, Lâm Cường và Diệc Hưu trải nghiệm qua cảm giác được ngủ tạikhách sạn thời cổ đại, Giang Tiểu Tư thì chỉ cảm thấy lâu lắm rồi mới về nhà cũ mà thôi.

Lâm Cường đi đi lại lại quanh phòng đã nửa giờ,thầm nghĩ có khi bây giờ Tiểu Đường đã vào động phòng rồi, càng ngàycàng sốt ruột. Đến khi không nghe thấy tiếng động nào bên ngoài nữa, anh mới lén lút đẩy cửa ra, đi tới trước phòng Thẩm Mạc gõ cửa, vào trongmới phát hiện Diệc Hưu cũng đã tới, đang ngồi cạnh bàn.

“Lúc nào thì đi cứu người? Phải đợi tới nửa đêm sao? Chỉ chút nữa thôi là Tiểu Đường có thể bị…”

“Không sao đâu, cứ yên tâm, Tiểu Đường chỉ bị khống chế thôi, nếu cậu ta không tự nguyện thì sẽ không rơi vào tình trạng thất thân đâu.”

DiệcHưu gật đầu: “Tôi vừa đi ra ngoài điều tra, thôn này không lớn, khoảngtám mươi hộ gia đình, chắc là trước đây đã gặp thiên tai động đất, hoặclà đá lở, sụt lún làm toàn bộ thôn bị chôn vùi. Trong một đêm, ngườitrong thôn chết hết, vì vậy mới có nhiều u hồn như vậy.”

“Bây giờ chúng ta đang ở dưới đáy hồ sao?”

“Hẳn là vậy, trải qua năm rộng tháng dài, nơi này đã hình thành hồ nước, phế tích của thôn trang kia bị chôn dưới đáy hồ, chưa từng được khai quật,cũng chưa có ai phát hiện ra. Những người ở đấy dù đã chết nhưng vẫnmuốn sống, thường lợi dụng những người bị chết đuối để mượn xác hoànhồn, chắc Phấn Hồng Phiêu Phiêu cũng là một trong những trường hợp đó.Thực ra cô ta là một tiểu thư nhà họ Lục ở trong thôn, là thanh mai trúc mã với một người tên là Đường Hành Chi, hai người đã có đính ước. Saunày, Đường Hành Chi đi thi, nhưng đi liền năm năm không về, Lục Tiểu Văn vẫn chờ đợi năm năm không hề lập gia đình, nhưng chưa đợi được ĐườngHành Chi trở về thì thôn đã gặp chuyện không may, không ai còn sốngsót.”

Lâm Cường ngẩn người nhìn Diệc Hưu: “Ý của ngài là Tiểu Đường là Đường Hành Chi đầu thai?”

“Lục Tiểu Văn lấy thân phận của Phần Hồng Phiêu Phiêu để lẩn vào nhân thế,rồi cố tình tìm cậu ấy về để bái đường thành thân, tôi nghĩ phải támchín phần mười là cậu ta rồi.”

Thẩm Mạc nói tiếp: “Tôi cũng vừatới chỗ ở của Lục Lâm, còn hỏi thăm một ít chuyện của hắn, nếu tôi đoánkhông lầm, hắn hẳn là một Thụ yêu (yêu tinh cây) sắp đắc đạo thành tiên, chân thân ở trong thôn, lần đó thôn gặp phải đại nạn, hắn cũng bịthương nặng nên mới bị kẹt lại dưới này. Hắn có chút tu vi và pháp lực,khác với những yêu quái khác, chúng ta cần tập trung đối phó với hắn.”

Lâm Cường trầm mặc hồi lâu, anh không ngờ rằng trong khoảng thời gian mìnhchỉ biết lo lắng suông thì hai người họ đã điều tra rõ ngọn nguồn sựviệc, nhất thời cảm thấy thật hổ thẹn, thật chẳng biết mình là cảnh sáthay bọn họ mới là cảnh sát nữa rồi.

Tất nhiên Thẩm Mạc đã rõ ràng người này quan tâm sẽ bị loạn, nhưng bình thường tính cách hai ngườiđều quật cường cao ngạo, nên anh cũng chẳng thèm nói thêm nửa câu an ủi, bây giờ cũng chẳng có Tiểu Đường ở đây để làm cầu nối chạy đi chạy lạigiữa hai bên.

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Thẩm Mạcnói: “Tôi sẽ nghĩ cách giữ chân Lục Lâm, trong lúc đó Diệc Hưu đại sư sẽ đi cứu Tiểu Đường ra. Anh thì bảo vệ tốt Giang Tiểu Tư, trong thôn nàycũng không hề có ác quỷ, chỉ cần không đụng tới họ thì họ cũng không tấn công con người, anh yên tâm.”

Lâm Cường gật đầu: “Tiểu Tư đâu?”

“Ở phòng bên cạnh, chắc là đang ngủ, lúc nãy cô ấy uống không ít rượu.”Thẩm Mạc bất đắc dĩ lắc đầu, vừa dứt lời thì chợt nghe một tiếng thétchói tai như giết heo vọng tới từ trên lầu, là giọng của Giang Tiểu Tư.

Ba người vội vàng ra cửa, đẩy cửa phòng Giang Tiểu Tư thì phát hiện trongphòng đã không có ai. Chạy vội lên lầu, không ngờ tiếng động phát ra làtừ tân phòng của Tiểu Đường và Lục Tiểu Văn.

“Giáo sư.” Giang Tiểu Tư vừa thấy Thẩm Mạc liền kích động kể tội “Người này muốn phi lễ em.”

Thẩm Mạc sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, thấy Giang Tiểu Tư và Tiểu Đường mỗi người ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng gỗ tử đàn, tay chân đều nhưbị đóng đinh, dù có giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích được. LụcTiểu Văn thì đã gỡ bỏ khăn voan, đang ngồi ở mép giường, khuôn mặt đoantrang tú lệ, làn da trắng nõn như ngọc. Lục Lâm đang đứng cạnh GiangTiểu Tư, tay chống lên thành ghế, mắt mang ý cười nhìn ba người họ.

“Ngươi định làm gì?” Thẩm Mạc lạnh lùng hỏi.

“Câu này phải do tôi hỏi mới đúng, các vị là khách từ xa tới, nếu có gì bấtmãn với Lục mỗ thì cứ nói thẳng ra. Sao đang ở giữa đêm tân hôn mà lạiđịnh cướp chú rể chứ?”

“Đừng có nói nhảm. Cướp Tiểu Đường tới rồi bắt ép anh ấy thành thân là các người mới đúng.” Giang Tiểu Tư thở phì phì nói.

“Vậy sao? Hành Chi, là chúng tôi ép cậu?” Ánh mắt Lục Lâm đảo tới chỗ TiểuĐường, cậu rất muốn giải thích, nhưng không thể nói thành lời.

Đột nhiên, hai tay Lục Lâm vươn tới nắm chặt cổ Tiểu Đường và Giang TiểuTư. Giang Tiểu Tư cảm thấy dường như có vô số cành khô đang quấn quanhngười, ép cô không thở nổi.

“Lục Lâm, đừng làm Hành Chi bị thương.” Lục Tiểu Văn đau lòng đứng dậy, muốn ngăn hắn lại, nhưng vẫn không dám tới gần.

“Ngươi muốn gì?.” Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn Lục Lâm, cả người anh tỏa ra sát khí bừng bừng.

Lục Lâm nhún vai, lấy ra hai viên thuốc ép Tiểu Đường và Giang Tiểu Tư ăn vào.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi muốn mấy người lập tức thành thân.”

Mọi người nghe tới đây đều trợn tròn mắt. Lâm Cường còn cho rằng mình bị ảo thanh, cố gắng hỏi lại: “Muốn chúng tôi thành thân?”

“Đúng vậy, tôi muốn ba người thành thân với mấy cô nương chưa gả trong thôn, còn Giang cô nương, cứ gả cho tôi được rồi.”

“Dựa vào cái gì chứ, quỷ mới thèm gả cho ngươi.” Giang Tiểu Tư thở hổn hển xong mới phát hiện mình lỡ lời rồi.

Lục Lâm cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm cô: “Cô nghĩ vậy sao, thành quỷ……”

“Buông cô ấy ra, cô ấy không thể gả cho ngươi được, đời này cô chỉ có thể là vợ của ta, Thẩm Mạc.”

Đột nhiên, Thẩm Mạc dùng giọng điệu lạnh băng mà bá đạo thốt ra những lờinày, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, Giang Tiểu Tư thì hoàn toàn hóa đá, trời ơi, cô say rồi sao?

Lục Lâm nhìn sang, Thẩm Mạc đangdùng ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả mà nhìn hắn, ánh mắt mang theo ýcười nhạo, lại mang theo cảm giác thương hại như vậy làm hắn cảm thấythật khó chịu.

“Ngươi muốn lấy cô ấy?”

“Tôi và cô ấy đã có hôn ước, đương nhiên muốn lấy cô ấy rồi.”

Lục Lâm trầm mặc một lát, bà mối ở cửa ban chiều lạch bạch chạy vào, nóithầm vài câu bên tai Lục Lâm. Lục Lâm nhíu mày nói: “Đã có hôn ước trước rồi, vậy hai người thành thân, hai vị còn lại thì cũng thành thân vớihai cô nương trong thôn đi. Các vị yên tâm, cô nương ở thôn Tiểu Lê đềuhiền lương thục đức, xinh đẹp đoan trang. Hơn nữa, tôi sẽ thay các vịchọn ra người ưu tú nhất. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôn lễ cứ địnhvào ngày mai đi, tôi sẽ chủ trì hôn lễ cho các vị.”

Sắc mặt Diệc Hưu đại biến. “Vị thí chủ này, lão nạp là người xuất gia.”

“Thanh đăng cổ Phật làm sao bì được với như hoa mĩ quyến, đại sư nên hoàn tục đi.”

Diệc Hưu cũng chẳng tiếp lời nữa, nghĩ thật dở khóc dở cười.

Thẩm Mạc nhướn mày nhìn Lục Lâm: “Ta còn tưởng là yêu quái gì, hóa ra là cây nhân duyên.”

Lục Lâm cũng không tức giận, cười gật đầu: “Năm đó Hành Chi và Tiểu Văntrước hoa dưới trăng, chính là hẹn ước chuyện chung thân trước mặt ta,hôm nay cuối cùng cũng kết thành vợ chồng dưới sự chủ trì của ta, ngườicó tình sẽ thành thân thuộc, chẳng lẽ không đáng mừng hay sao? Cả đời ta đã chứng kiến nhân duyên tốt đẹp của một trăm linh ba đôi, chỉ cần seduyên cho năm đôi nữa là sẽ thành chính quả. Nhưng trong thôn lại toànquỷ, không thể sinh dưỡng, vì vậy đã hết nam tử chưa thành thân. Các vịđã tới đây, vậy ở lại thành thân đi.”

“Lục Lâm, nhân duyên do épbuộc làm sao mà thành? Ngươi sống bao nhiêu năm như vậy, thấy bao nhiêuyêu hận ly biệt, nghe bao nhiêu lời thề non hẹn biển, đạo lý dễ hiểu như vậy đều chưa rõ ràng sao? Huống chi, chân thân ngươi đã bị hủy, ngươicòn cho là……..”

“Đừng có dài dòng. Sao ta là không rõ chứ, nhưngkhông phải ngươi và vị Giang cô nương này tình đầu ý hợp sao? Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, cưới hay không?”

Thẩm Mạc nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cưới.”

Lục Lâm phất tay áo lụa trắng, quay lại nói với bà mối: “Bà chủ, bảo mọingười chuẩn bị cẩn thận, ngày mai tiếp tục cử hành hôn lễ. Phải làm náonhiệt hơn hôm nay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK