Kỳ thật tôi còn muốn anh làm gì đó, nhưng xét tình trạng cơ thể hiện giờ của tôi, cũng chỉ có thể nghĩ thôi.
Mơ mơ màng màng ngủ một mạch tới sáng, trong phòng chỉ còn lại có một mình tôi, chuyện xảy ra đêm qua giống như một giấc mơ vậy.
Tôi khoác áo ngoài lên, trong phòng khách dưới lầu, có người ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo.
Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của tôi, lông mày Lục Chu Thừa nhíu lại một cái, đặt báo đứng dậy đi tới.
Thân thể đột nhiên mất cân bằng, tôi nhanh chóng ôm lấy cổ anh, "Lục Chu Thừa..."
Lục Chu Thừa cúi đầu nhìn tôi, "Ai bảo em không đi dép, sàn nhà không lạnh sao?"
Mũi tôi đau xót, vùi đầu trong lòng anh, "Lục Chu Thừa, khi anh không có ở đây em rất nhớ anh."
Lục Chu Thừa đặt tôi ở trên ghế sô pha, không chút dịu dàng xoa đầu tôi, "Một đống tuổi còn làm nũng, có biết ngượng hay không?"
Nói xong còn dỗi bỏ thêm một câu, "Đừng tưởng rằng nói như vậy anh sẽ tha thứ cho em."
"Lục Chu Thừa, anh có nói đạo lý không." Tôi ôm lấy cánh tay anh ồn ào, "Cái gì mà một đống tuổi, người ta mới hai mươi bốn có được hay không?"
Vẻ mặt Lục Chu Thừa kinh ngạc, "Em đã lớn như vậy rồi!"
Hai mươi bốn tuổi rất lớn sao?
Tôi giận răng đau, nghiến răng nói với anh: "Anh tránh ra, em không muốn nói chuyện với anh nữa."
"Được, vậy em ở đây đợi, anh lên lầu."
Tôi vừa nói vậy, anh thật sự bỏ đi.
"Lục Chu Thừa, tên khốn nhà anh!"
Tôi lấy gối ôm làm mặt Lục Chu Thừa, hung hăng đánh mấy quyền, nào có ai bắt nạt người như anh!
Chẳng được bao lâu Lục Chu Thừa xuống đến nơi, cầm dép lê của tôi trong tay.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, sau đó người này liền dùng tay vừa mới cầm dép vươn tới vặn mặt tôi, "Vừa rồi ở trên lầu hắt hơi một cái, có phải em mắng anh không?"
Tôi lắc đầu, loại chuyện này làm sao có thể thừa nhận?
Nhưng nể tình anh lấy dép cho tôi, tôi quyết định tha thứ sự vô lý vừa rồi của anh.
"Em đi chuẩn bị bữa sáng."
Tôi đi dép chuẩn bị vào phòng bếp, Lục Chu Thừa nói: "Cái này không vội, em ngồi xuống trước, anh có lời nói với em."
Đây là muốn ngả bài rồi sao, tôi có chút hoảng, ánh mắt né tránh nói: "Hay là ăn cơm trước đi! Có cái gì cơm nước xong rồi nói."
Nhưng trốn được đầu tháng không trốn được đến rằm, cơm nước xong Lục Chu Thừa còn nói: "Đừng dọn vội, ngồi xuống."
Tôi sợ anh muốn nói chuyện ly hôn, lo lắng, nhớ lại có nên thử cách của Chu Tĩnh một chút không, trực tiếp nhào lên.
Nhưng mà nhào lên cũng vô dụng!
Lúc xuất viện bác sĩ nói, trong một tháng không thể làm loại chuyện này.
Ngay khi tôi suy tính định Bá Vương ngạnh thượng cung, Lục Chu Thừa gõ gõ cái bàn, "Lời nói của anh em có nghe hay không?"
Tôi lắc đầu, vẻ mặt chân thành, "Anh nói cái gì hả?"
Lục Chu Thừa đỡ trán, "Lời tình cảm của anh vừa rồi đều đã nói vô ích rồi."
Tôi mím môi giả làm đứa bé vô tội, Lục Chu Thừa tức điên, nhưng anh lập tức lại nghiêm mặt, "Mấy ngày nay anh cẩn thận nghĩ, kỳ thật mẹ anh nói rất đúng, chúng ta quen biết thời gian quá ngắn, nhiều chuyện cũng chưa hiểu rõ."
Anh nói một câu, tôi lui về sau một bước, sau đó vẻ mặt anh lờ mờ nhìn tôi, "Em đang làm gì?"
"Anh không cần phải nói, em biết anh muốn nói cái gì, anh muốn ly hôn với em đúng không?"
Tôi cắn môi nhìn Lục Chu Thừa, hai tay nắm chặt thành quả đấm, nước mắt điên cuồng đảo quanh ở trong hốc mắt, "Dù anh muốn phán em tội chết, ít nhất nghe em giải thích."
"Anh nghe nói mẹ em không phải giáo viên ngữ văn sao? Năng lực lý giải của em sao lại kém như vậy? Ai nói anh muốn cùng em..."
"Em không biết mẹ anh nói với anh cái gì, nhưng em và Triệu Bân thật sự không có gì, ngày đó em đến bệnh viện thăm chị dâu anh, sau đó liền gặp anh ta, em không biết vì sao anh ta nói những lời này, càng không biết anh ta sẽ đột nhiên hôn em."
Câu nói kế tiếp tôi không nói được, nghẹn ngào ngồi xổm trên mặt đất.
Lục Chu Thừa đi tới, từ trên cao nhìn xuống, "Đứng lên."
Tôi muốn giả vờ không nghe thấy, ai ngờ Lục Chu Thừa dùng một bàn tay liền xách tôi lên, "Khó trách mẹ em phạt em viết kiểm điểm, nhìn em ngu ngốc như vậy, gặp được chuyện chỉ biết khóc thôi!"
Tôi nổi giận, trừng mắt anh nói: "Lục Chu Thừa, anh ít công kích người thân đi."
"Ha ha, không hổ là con gái cô giáo dạy văn, thành ngữ này còn có thể dùng như vậy."
Ngay khi tôi do dự có nên xông lên cắn anh một cái hay không, Lục Chu Thừa đột nhiên sờ sờ đầu tôi, trong ánh mắt có một chút gì đó tôi nhìn không hiểu.
"Thẩm Thanh, mấy ngày nay anh cẩn thận suy nghĩ, em và tên khốn kia ở chung nhiều năm, không có khả năng một chút tình cảm cũng không có..."
Tôi lắc đầu, thái độ kiên quyết lui về sau một bước, "Lục Chu Thừa, anh muốn ly hôn cũng được, nhưng anh không thể đổ oan em như vậy, em không chịu nổi cái này, thật đấy."
Lúc này đến phiên Lục Chu Thừa trừng mắt, "Ai nói anh muốn ly hôn với em chứ?"
Cái này còn nói sao?
Tôi nghẹn ngào nói: "Anh thích tin hay không tùy anh, dù sao chưa làm gì chính là chưa làm gì, em không thẹn với lương tâm."
Lục Chu Thừa nhìn tôi, tôi không biết mẹ anh nói gì với anh, nhưng tôi có thể cảm giác được sự khó xử của anh.
Tôi thăm dò tới nắm tay anh, "Lục Chu Thừa, em không hề dây dưa không rõ với Triệu Bân, thật sự không có, anh có thể tin tưởng em không?"
Lục Chu Thừa hỏi, "Anh có thể tin tưởng em sao?"
"Có thể!" Tôi dùng lực gật đầu.
Sau một lúc lâu, Lục Chu Thừa giúp tôi lau nước mắt, "Được rồi đừng khóc, em làm bằng nước à?”
Lần này triệt để tan vỡ, tôi oa oa khóc lớn bổ nhào vào trong lòng anh: "Lục Chu Thừa, em không phải cố ý làm mất con, em uống rượu, lúc tỉnh lại con đã không còn."
"Em là người phụ nữ xấu xa."
Lục Chu Thừa siết chặt tay, giọng cũng có chút nghẹn ngào, "Hứa với anh, vĩnh viễn cũng không được gạt anh, Thẩm Thanh, anh không chịu nổi nhất là cái này."
Tôi nói: "Lục Chu Thừa, em hứa với anh.”
Nguy cơ ly hôn được giải trừ, tôi lập tức lên lầu gọi cho Chu Tĩnh.
Chu Tĩnh cũng nhẹ nhàng thở phào, Lưu Chí Hằng như vậy bọn mình lại vẫn không nỡ ly hôn, chứ đừng nói tới là Lục Chu Thừa.
Cô ấy nói: "Thẩm Thanh, Lục Chu Thừa nhà cậu kỳ thật không tệ, đổi lại là mình nhìn thấy Lưu Chí Hằng hôn bạn gái trước, mình nhất định giết chết anh ấy!"
"Nhưng mình đã trả giá thật nhiều, mà còn mình thật sự không biết Triệu Bân sẽ đột nhiên làm như vậy."
Nghe ra tôi có chút khổ sở, Chu Tĩnh an ủi tôi nói: "Chuyện quá khứ cũng đừng suy nghĩ nữa, con sẽ còn có, đợi cậu khỏe sinh cho anh ta mười tám đứa."
Haha, lại còn mười cái tám đứa, coi tôi là heo à!
Chu Tĩnh tuyệt đối là chủ nghĩa một con.
Có thể là bởi vì mới trước đây trong nhà nhiều con, hoàn cảnh lớn lên để lại bóng ma trong lòng cô ấy, cho nên kiên quyết không chịu sinh đứa thứ hai.
Tôi thì lại trái ngược với cô ấy, trước đây trong nhà chỉ có một mình tôi, lớn lên trong sự quan sát của rất nhiều nhà giáo nhân dân, khỏi bàn có bao nhiêu cô đơn rồi.
Cho nên tôi đã nghĩ, về sau khi kết hôn phải sinh hai đứa, một bé trai một bé gái.
Nói chuyện điện thoại với Chu Tĩnh xong, tôi chạy đi tìm Lục Chu Thừa.
Anh vừa trở về có rất nhiều việc, lúc tôi đi vào anh đang gọi điện thoại, nhìn thấy tôi, anh ngoắc ngoắc ngón tay.
Tôi đi qua, anh liền cúi đầu hôn tôi, khoảng cách gần như vậy, có thể nghe được giọng nói đầu bên kia điện thoại, đặc biệt có cảm giác như là đang yêu đương vụng trộm.
Chờ anh hôn xong tôi xoay người bỏ chạy, ai ngờ người này thế mà lại đi theo, đưa tay đóng cửa phòng ngủ lại.
"Ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh đi tới, sau đó không hiểu sao đã bị bế lên, "Hôn em mà chạy cái gì? Cực kỳ tổn thương lòng tự tôn có biết hay không?"
Thì ra là giận chuyện này.
Tôi nở nụ cười, ôm cổ anh nói: "Bỏ em xuống đi, nặng lắm."
Lục Chu Thừa ước lượng nói: "Ừm, có hơi nặng."
"..."
Phụ nữ chính là như thế, khuyết điểm tự mình nói thì được, người khác nói liền không vừa ý.
Lục Chu Thừa đặt tôi xuống, một bàn tay chống cửa, một cánh tay kia nhàn nhã đút vào túi quần, "Mặt xị ra như vậy, sao nào, anh nói không đúng?"
Sau khi mang thai tôi tăng cân vù vù, lúc này chưa thể phục hồi lại, lại có người muốn kéo vết sẹo của tôi ra, mặt có thể không xị ra sao?
"Anh mau về làm việc đi!"
Tôi chui ra từ khuỷu tay anh, đi chưa được hai bước lại bị anh bắt lại, khiêng ở trên vai đánh đòn, "Phạt em, dám nói chuyện với chồng như vậy."
Lớn như vậy còn bị đánh đòn, tôi kích động gọi bậy, "Lục Chu Thừa, anh thả em xuống!"
Lục Chu Thừa đặt tôi xuống, nhưng là đặt ở trên giường.
Vừa định ngồi dậy, đã bị người nào đó dùng một bàn tay dễ dàng ép lên, sau đó ngọn núi lớn hơn nửa tạ liền đè ở trên người.
"Nói, vừa rồi thái độ chán ghét kia là xảy ra chuyện gì, Thẩm Tiểu Thanh, có phải lâu lắm rồi anh không dạy dỗ em không?"
Tôi đỏ mặt đẩy anh, "Anh đứng dậy trước đã, đè nặng vậy em không thoải mái."
"Ai nói không thoải mái?"
Lục Chu Thừa đột nhiên quỳ xuống, mạnh mẽ gạt mở hai đùi tôi, "Vậy em thích tư thế này?"
Một bước đạp chân ga này, tôi cũng không biết nên đi xuống như thế nào.
Thấy sắc mặt tôi ngượng ngùng, Lục Chu Thừa hơi đàng hoàng lại một chút, cúi đầu hôn mặt tôi, "Về sau không cho phép hôn xong bỏ chạy, đó không phải là giở trò lưu manh sao?"
Ngài Lục à, rõ ràng là anh hôn em!
Tôi oán thầm trong lòng, nhưng nhìn ánh mắt cảnh báo của Lục Chu Thừa, tôi sợ, thái độ thành khẩn thừa nhận sai lầm.
"Lục Chu Thừa, em sai rồi! Về sau em hôn xong không chạy."
Lục Chu Thừa lại vẫn không vừa ý, vặn mặt tôi nói: "Gọi là gì?"
"Ông xã!"
Lúc này anh mới vừa ý, ôm tôi ở trên giường lăn một vòng.
Ngay lúc tôi sắp bị anh ép phụt máu, người này đột nhiên nâng nửa người trên nhìn tôi, "Bà xã, hiện tại em muốn giở trò lưu manh không?"
"Hả?"
Thấy thái độ không sẵn sàng, hai tròng mắt Lục Chu Thừa nheo lại, "Không muốn?"
"...Muốn!"
"Tốt lắm."
Lục Chu Thừa đưa miệng tới, "Động tác nhanh lên, trước khi anh đổi ý."
Anh nhanh đổi ý đi thì hơn!
Người đàn ông này mà ngây thơ, thật sự là không có cách nào với anh.
Bị ép theo nhu cầu đơn phương của tên vua ác, tôi nhẹ nhàng đụng một cái trên môi anh, sau đó chỉ thấy mày anh dựng thẳng lên.
Sao lại không vui rồi hả?
Tôi vội vã giơ tay, "Lục Chu Thừa, lần này em không chạy!"
Lục Chu Thừa càng giận, nghiến răng với tôi.
Tôi đang suy nghĩ nguyên nhân anh giận, ai ngờ anh đột nhiên thất bại thở dài, "Thôi, chuyện khảo nghiệm chỉ số thông minh như vậy không thích hợp với em, thôi để anh đến đi!"
Sau đó anh hôn tôi.
Không phải loại tiếp xúc rồi rời khỏi, mà là cứu trợ trong lúc hoạn nạn không thể miêu tả.