Phan Vĩ: Chưa nghe nói bao giờ
Phan Vĩ: Để tôi đi tìm hiểu một chút
Lúc này Hứa Dục đi tới, dáng vẻ rất đỗi vui mừng, trước tiên Tô Nguyên Cửu cất điện thoại của mình đi, rồi mới đưa điện thoại của Hứa Dục sang.
Mà Hứa Dục nhận lấy điện thoại, cũng không nhìn hắn, lại bước qua, đi tới bên cạnh Quý Chu Xuyên.
Quý Chu Xuyên: "Cho tôi xem video một chút nào."
Hứa Dục: "Ừm."
Bấy giờ, âm thanh vang vọng khắp đại sảnh hồi nãy lại ngân lên từ trong điện thoại di động, Tô Nguyên Cửu đứng sang một bên, lẳng lặng nhìn hai người cách đó không xa đang trò chuyện với nhau.
Điện thoại di động trong túi rung lên, Tô Nguyên Cửu thu tầm mắt lại, lấy điện thoại ra.
Là Phan Vĩ gửi tin nhắn tới.
Phan Vĩ: Không biết nữa, không tìm được
Phan Vĩ: Chưa thấy ai gọi Quý Chu Xuyên là quý ngài Vụng Về cả, anh gặp được ở đâu vậy?
Tô Nguyên Cửu gõ chữ: Tình cờ nghe được, cậu tìm hiểu ở đâu?
Phan Vĩ: Tìm kiếm Weibo, bây giờ gần như em đều dùng Weibo làm phần mềm tìm kiếm, về cơ bản có thể tra cứu được mọi thứ, dễ sử dụng hơn phần mềm tìm kiếm thông thường nhiều
Tô Nguyên Cửu trả lời được rồi, rồi lập tức nhấn mở Weibo, ngày hôm đó sau khi đăng tin Weibo kia, hôm nay mới là lần thứ hai hắn nhấp vào đây, sau khi bỏ qua một loạt tin nhắn chưa đọc, hắn trực tiếp truy cập mục tìm kiếm, rồi gõ cụm từ "quý ngài Vụng Về" vào.
Sau khi nhấn tìm kiếm, rất nhiều tin Weibo đồng loạt xuất hiện phía dưới, nhưng không có cái nào hữu dụng cả.
Tô Nguyên Cửu lại gõ cụm từ "quý ngài Vụng Về Quý Chu Xuyên", tin Weibo liên quan là 0.
Hắn nghĩ ngợi một chút, lại gõ "quý ngài Vụng Về Tô Nguyên Cửu", tin tức liên quan cũng bằng 0.
Tô Nguyên Cửu thẳng tay xóa sạch mục quản lý Weibo.
"Buổi tối dùng bữa thế nào đây?" Đột nhiên, Quý Chu Xuyên hỏi.
Tô Nguyên Cửu cất điện thoại di động, nhìn hai người kia cũng đang đi tới trước mặt hắn.
Quý Chu Xuyên dừng chân cách chừng một mét, nhưng Hứa Dục vẫn rất tự nhiên đi đến ngay cạnh hắn rồi mới đứng lại.
Tô Nguyên Cửu quay đầu hỏi Hứa Dục: "Cậu muốn ăn gì?"
Hứa Dục: "Gì cũng được."
Tô Nguyên Cửu: "Cậu có thích ăn cua cay không?"
Hứa Dục lắc đầu: "Không ăn."
Không đợi Tô Nguyên Cửu hỏi vì sao, Quý Chu Xuyên đột nhiên nói: "Ăn cua cay gì chứ, chẳng phải cậu không ăn hải sản sao?"
Tô Nguyên Cửu: "Cậu ấy thích ăn."
Quý Chu Xuyên nghẹn lời: "Ờ."
Lúc này Hứa Dục lắc đầu: "Tôi không ăn, ăn món khác đi."
Hai người đối đáp qua lại một hồi, Quý Chu Xuyên chậc một tiếng: "Sao tôi lại thấy mình hơi thừa thãi thế nhỉ, nếu không phải là chủ nhà hiếu khách thì, ầy," Quý Chu Xuyên lắc đầu, xua xua tay: "Đi thôi đi thôi, đừng dây dưa ở đây mãi nữa, để tôi dẫn các cậu đi ăn đồ ăn ngon."
Quý Chu Xuyên đưa hai người đến một nhà hàng tư kiểu Trung Hoa nổi tiếng ở phố Kiến, Hứa Dục và Tô Nguyên Cửu đều là kiểu người không nói chuyện nhiều, vì vậy bữa ăn này, hầu như đều là Quý Chu Xuyên nói chuyện.
Thỉnh thoảng Tô Nguyên Cửu đáp lại vài câu, có lúc Hứa Dục cũng đáp lại vài câu, đến khi chuẩn bị ăn xong, Quý Chu Xuyên nhìn hai người ngồi đối diện, đột nhiên lắc đầu, nói: "Bình thường hai người ở bên cạnh nhau ngột ngạt lắm sao?"
Hứa Dục nghe được bèn ngẩng đầu nhìn Quý Chu Xuyên, có vẻ không muốn trả lời, Tô Nguyên Cửu ngồi bên cạnh lên tiếng.
Tuy nhiên, thay vì trả lời câu hỏi của Quý Chu Xuyên, hắn nhắc lại lời Quý Chu Xuyên rồi hỏi Hứa Dục: "Lúc cậu ở bên cạnh tôi ngột ngạt lắm sao?"
Hứa Dục lắc đầu: "Không ngột ngạt."
Quý Chu Xuyên thấp giọng mắng: "Hỏi gì vậy chứ, tôi đây không muốn tự đi tìm tội để gánh đâu."
Mặc dù đã nói như vậy, Quý Chu Xuyên vẫn hỏi: "Bình thường hai người nói chuyện gì?"
Tô Nguyên Cửu đảm nhiệm vai trò trả lời: "Chuyện gì cũng nói."
Quý Chu Xuyên thở dài, cố hỏi dò: "Nói về âm nhạc sao?"
Tô Nguyên Cửu binh đến tướng chặn: "Nói."
Quý Chu Xuyên: "Trước kia lúc anh bàn chuyện âm nhạc với cậu, cậu có thích nghe đâu."
Tô Nguyên Cửu ngẩng đầu nhìn Quý Chu Xuyên: "Anh là ai?"
"Ha ha ha ha ha ha," Quý Chu Xuyên bật cười: "Được được, giỏi, giỏi lắm."
Nghĩ đến việc Tô Nguyên Cửu đã kìm nén suốt cả buổi, Quý Chu Xuyên bị dỗi như vậy, lại cảm thấy chuyện này đúng là rất thú vị.
Anh ta tì vào phía bên kia bàn một chút, hỏi Hứa Dục: "Thỉnh thoảng mồm miệng Tô Nguyên Cửu cũng mạnh bạo lắm, cậu đã trải nghiệm thử bao giờ chưa?"
Như thể quả thật vừa nhớ ra điều gì đó, Hứa Dục gật đầu: "Ừm."
Quý Chu Xuyên hỏi lại: "Vậy những lúc khác cậu ta có mạnh bạo không?"
"Quý Chu Xuyên." Tô Nguyên Cửu đột ngột gọi tên anh ta.
"Xin lỗi xin lỗi," Quý Chu Xuyên cầm đồ uống lên, dáng vẻ cũng giống như khi uống rượu: "Tôi hơi quá đà* rồi, đừng để ý."
(*) Nguyên văn là "Thượng thủ" (上头): Bắt nguồn từ game thủ, chỉ việc nghiện chơi game nên suy xét không kỹ lưỡng, cứ tiếp tục chơi.
Hứa Dục cũng cúi đầu uống một ngụm nước, giả vờ như không hiểu.
Khi đặt ly nước xuống, Tô Nguyên Cửu hỏi: "Cậu còn thích anh ta không?"
Hứa Dục hỏi: "Anh Quý ư?"
Tô Nguyên Cửu gật đầu.
Hứa Dục: "Sao lại không thích chứ?"
Quý Chu Xuyên phá lên cười ha ha, cho Hứa Dục một ly nước nữa: "Không biết sao, tôi đi lên từ con đường thực lực."
Đâu chỉ mỗi chuyện con đường thực lực, mà ngay từ khi còn trẻ, khi tham gia buổi phỏng vấn hay chương trình tạp kỹ nào, Quý Chu Xuyên cũng thường nghĩ gì nói nấy, câu đùa giỡn nào cũng có thể nói ra được, Hứa Dục đã từng xem rất nhiều, hôm nay mới có ngần này, hầu như không cảm thấy gì.
Uống cạn ly nước, ba người họ rời khỏi nhà hàng.
Ngoài trời giống như sắp đổ mưa, vừa ra khỏi tòa nhà, Tô Nguyên Cửu bèn hỏi Hứa Dục: "Lạnh không?"
Hứa Dục lắc đầu: "Không lạnh."
Bất chợt, Quý Chu Xuyên đột nhiên đi tới nói: "Anh lạnh."
Tô Nguyên Cửu nhàn nhạt liếc anh ta một cái, Quý Chu Xuyên mỉm cười, đứng tránh xa khỏi Tô Nguyên Cửu.
Hứa Dục cúi đầu ho khan, giơ tay lên sửa sang mái tóc vốn đã gọn gàng, không để họ phát hiện ra cậu sắp sửa không nhịn cười được nữa.
Quý Chu Xuyên tự lái xe tới, sau khi lên xe, Quý Chu Xuyên hỏi: "Đi đâu?"
Tô Nguyên Cửu: "Đưa bạn nhỏ về trước đi."
"Bạn nhỏ nào chứ... Đậu," Quý Chu Xuyên bật cười: "Mẹ nó chứ, hôm nay kiểu gì anh cũng sẽ bị cậu làm cho chua chết."
Quý Chu Xuyên vừa dứt lời, bạn nhỏ trong xe đã nói: "Tôi ở khách sạn Duy Á."
Quý Chu Xuyên chuyển làn đường, hỏi: "Hứa Dục, cậu ta gọi cậu là bạn nhỏ, cậu gọi cậu ta là gì?"
Hứa Dục nói: "Bạn già."
Quý Chu Xuyên: "Hahahahaha, hai người cũng tình thú phết nhỉ."
Hứa Dục và Tô Nguyên Cửu cùng ngồi ở phía sau, khi Quý Chu Xuyên nói mấy lời này, Tô Nguyên Cửu cũng không phản bác câu nào.
Nhìn vào những gì vừa xảy ra ngày hôm nay, xem ra Tô Nguyên Cửu cũng đồng tình với Quý Chu Xuyên.
Hứa Dục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trong xe hơi yên tĩnh, Quý Chu Xuyên mở nhạc, anh ta cũng không mở gì khác, mà là một bài hát của Hứa Dục. Nhạc đã mở rồi, cho nên suốt khoảng thời gian sau đó, Quý Chu Xuyên lại bắt đầu trò chuyện với Hứa Dục về âm nhạc.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại ngay trước cửa khách sạn.
Hứa Dục nghiêng người về phía trước một chút: "Cảm ơn anh Quý."
Quý Chu Xuyên: "Đừng khách sáo."
Hứa Dục quay đầu lại muốn nói gì đó với Tô Nguyên Cửu, nhưng Tô Nguyên Cửu đã lên tiếng trước.
Tô Nguyên Cửu: "Tôi sẽ đưa cậu lên."
Quý Chu Xuyên quay lại: "Muốn đưa đồ gì cho cậu ấy à?"
Tô Nguyên Cửu vừa mở cửa xe: "Anh có vấn đề gì không?"
"Không ~ có ~" Quý Chu Xuyên mỉm cười quay đi, có lẽ thấy Hứa Dục đã xuống xe trước rồi, Quý Chu Xuyên cũng bắt đầu không kiêng dè gì nữa: "Anh đậu xe ngay phía trước, nửa tiếng đồng hồ cũng không vấn đề gì, nhưng cậu làm gì thì làm nhanh lên một chút."
Tô Nguyên Cửu lười để ý tới anh ta.
Hứa Dục đứng ở cửa khách sạn một lúc, Tô Nguyên Cửu đi tới, hai người cùng vào, sau đó lại cùng chờ thang máy.
"Mấy ngày nay thu xếp thế nào?" Tô Nguyên Cửu hỏi Hứa Dục.
Hứa Dục nói: "Ngày mai sẽ đi thảo luận về bài hát chủ đề của bộ phim, là người dạy tôi hồi nhỏ, tôi từng nhắc qua với anh rồi đó."
Tô Nguyên Cửu: "Phàn Kỳ?"
Hứa Dục gật đầu: "Ừm."
"Có lâu không?" Tô Nguyên Cửu đột nhiên nói: "Ông ngoại tôi muốn gặp cậu."
Nghe xong, Hứa Dục chậm chạp quay đầu, nhìn mặt Tô Nguyên Cửu: "Ông ngoại anh, muốn gặp tôi?"
Tô Nguyên Cửu: "Ừ."
Hứa Dục mất tự nhiên nuốt nước bọt một cái, đúng lúc này thì thang máy đến.
Hai người bước vào, đến lúc cửa thang máy đóng lại, Hứa Dục mới bình tĩnh lại một chút, cậu hỏi: "Tại sao ông ngoại anh lại muốn gặp tôi?"
Tô Nguyên Cửu nói: "Ông ngoại tôi cũng nghe nhạc của cậu, ông là fan hâm mộ của cậu đó."
Có lẽ chính hắn cũng cảm thấy rất khôi hài, cho nên sau khi nói xong, Tô Nguyên Cửu liền bật cười.
Hứa Dục chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Nguyên Cửu một lúc lâu mà chẳng nói lời nào.
Sau đó Tô Nguyên Cửu mới nói: "Ông ngoại tôi rất hiếu khách, biết tôi đến đây với một người bạn, nên cứ nhất quyết muốn tôi dẫn bạn về nhà", Tô Nguyên Cửu bất đắc dĩ nói: "Người địa phương ở phố Kiến đều như vậy đấy."
Hứa Dục chấp nhận lời giải thích này, cậu nghĩ ngợi một lúc: "Không biết ngày mai sẽ thảo luận vào lúc nào, bao giờ xong việc tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."
Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng rồi lại hỏi: "Đến ở nhà tôi luôn nhé?"
Hứa Dục lại nhìn Tô Nguyên Cửu chằm chằm: "Anh hơi được voi đòi tiên rồi đó."
Tô Nguyên Cửu nói: "Cũng là ông ngoại tôi mời mà."
Hứa Dục bị chọc cười, cũng gật đầu cực kỳ ăn ý: "Được, được", nửa giây sau, cậu lại không nóng không lạnh bổ sung thêm một câu: "Người ở phố Kiến đều thật hiếu khách."
Thang máy đến nơi kêu "đinh" một tiếng, hai người cùng nhau ra ngoài, tấm thảm mềm mại của khách sạn nuốt chửng những tiếng bước chân.
Hứa Dục đi bên trái, Tô Nguyên Cửu đi bên phải, hai người cùng đi thẳng, rẽ trái, sau đó lại đi thẳng, cuối cùng cũng đến trước cửa phòng Hứa Dục.
"Đến nơi rồi." Hứa Dục quay lại đối mặt với Tô Nguyên Cửu, lấy thẻ phòng ra.
Tô Nguyên Cửu: "Ừ."
Hứa Dục trở tay mở khóa: "Anh Quý vẫn còn ở dưới lầu, đừng để anh ấy đợi lâu."
Tô Nguyên Cửu giơ tay lên một cách rất tự nhiên, nhẹ nhàng đặt ở sau gáy Hứa Dục: "Vào đi thôi."
Mở cửa, đi vào, đóng cửa, chẳng mấy chốc, tia sáng cuối cùng bên ngoài hành lang đã biến mất sau khe cửa.
Thay vào đó là ngọn đèn trong phòng, Hứa Dục cắm thẻ phòng vào khe cắm cạnh tường, đi từng bước vào trong.
Cậu hé môi dưới, thổi nhẹ vài sợi tóc loà xoà trước mặt, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, bất chợt nghĩ đến trước cửa nhà Quý Chu Xuyên, cậu và Tô Nguyên Cửu đã vô tình chạm vào nhau.
Cùng với những điều mà Tô Nguyên Cửu đã nói.
Còn cả mấy lời trêu chọc của Quý Chu Xuyên.
Bạn nhỏ, bạn nhỏ...
Nghĩ ngợi một lúc, chẳng biết vào khoảnh khắc nào, Hứa Dục đột ngột hồi tỉnh.
Sau đó cậu chợt nhận ra bản thân mình đang mỉm cười một cách khó hiểu.
Bởi vậy trong giây tiếp theo, Hứa Dục lập tức hạ khóe miệng xuống, không cười ngây ngô nữa, thuận chân đá đá chiếc vali đặt ở bên cạnh mấy lần.
Tô Nguyên Cửu, nếu anh không thích tôi, anh chết chắc luôn đó!
Lại đá thêm hai lần nữa.