• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến bữa cơm chiều, Tịch Chiêu Nhiên mới thật sự cảm thấy trong nhà nhiều hơn một người có bao nhiêu là bất tiện.

Bởi vì Đàm Thiên Dương không giống như y, không quan tâm đến bất kỳ người nào. Điều đầu tiên phải nói đến chính là hai người không còn ngọt ngào đút cho nhau ăn. Còn chưa kể đến sau khi ăn xong cơm tối. Bọn họ cũng không thể ngồi trên ghế sô-pha ấm áp ôm nhau. Thứ duy nhất có hiện giờ chính là gương mặt tươi cười kia của Thiệu Đông Dương.

Tịch Chiêu Nhiên thậm chí còn tưởng tượng. Vận động trên giường tối hôm nay khẳng định sẽ bị huỷ bỏ. Y ngồi trên ghế sô-pha, chỉ có thể cùng Đàm Thiên Dương ở phía xa xa nhìn nhau. Cuối cùng cảm thấy như vậy không phải là biện pháp. Y nhất định phải nghĩ cách đem người kia kéo đến bên cạnh mới được. Hay là đi ra ngoài hẹn hò? Đôi mắt của Tịch Chiêu Nhiên bỗng sáng ngời. Đúng rồi! Y và Thiên Dương sau khi xác định quan hệ cũng chưa từng chân chính ra ngoài hẹn hò lần nào. Hiện giờ đúng là cơ hội tốt ah’.

“Thiên Dương, chúng ta đi ra ngoài một chút đi?” Tịch Chiêu Nhiên lôi kéo tay áo của Đàm Thiên Dương. Nghĩ là làm mới chính là tính cách của y.

Đàm Thiên Dương nguyên bản đang xem TV bỗng có chút kinh ngạc. Hắn nghiêng đầu nhìn y, nhưng lại không hỏi điều gì. Đàm Thiên Dương thuận theo ý của Tịch Chiêu Nhiên, hắn từ trên ghế sô-pha đứng lên, gật đầu nói.:”Được, em muốn đi đâu?”

“Đợi lát nữa sẽ nói cho anh biết.” Tịch Chiêu Nhiên cao hứng đứng lên.

“Chờ một chút, anh đi lấy thêm áo khoác cho em, bên ngoài lạnh.” Đàm Thiên Dương vỗ vai Tịch Chiêu Nhiên, hắn đi vòng qua người y bước vào phòng ngủ.

Thiệu Đông Dương ngồi trên ghế sô-pha ngẩng đầu nhìn y. Khoé miệng mơ hồ có dấu vết co rút.:”Tịch thiếu gia ah’, trời hiện giờ mới chuyển tối thôi. Cậu có cần khát khao như vậy không?”

Tịch Chiêu Nhiên liếc hắn một cái, có chút không kiên nhẫn nói.:”Tôi hỏi cậu rốt cuộc là đang trốn ai? Là cái tên Đổng Kính Hà kia sao? Hay là một người khác?” Tịch Chiêu Nhiên nói xong đột nhiên híp mắt lại, giống như vừa phát hiện được điều gì đó. Y quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt dò xét.

Thiệu Đông Dương theo bản năng cố gắng ưỡn ngực, nhưng vẫn có chút khẩn trương, hắn biện hộ nói.:”Làm gì có ai khác chứ, hơn nữa cũng không có liên quan đến Đổng Kính Hà.”

Tịch Chiêu Nhiên cong khoé môi, y nhìn hắn lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường. Sau đó cũng không nói gì thêm.

Thiệu Đông Dương mím môi, ánh mắt như dàng trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn ngược lại y.

Khi Đàm Thiên Dương cầm áo khoác từ trong phòng ngủ đi ra, liền nhìn thấy hai người im lặng. Nhưng vẻ mặt lại cổ quái đối diện nhau. hắn có chút nghi hoặc nhìn Tịch Chiêu Nhiên hỏi.:”Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm xoay người, lôi kéo cánh tay hắn, “Chúng ta đi thôi.”

Đàm Thiên Dương nhìn y, cũng không hỏi nhiều. Hắn cầm áo khoác trên tay đưa cho Tịch Chiêu Nhiên, ý bảo y mặc vào. Tịch Chiêu Nhiên vô cùng ngoan ngoãn nhận lấy, cũng thuận theo ý hắn mặc lên người. Sau đó y liền lôi kéo Đàm Thiên Dương ra khỏi cửa, cũng không liếc mắt nhìn Thiệu Đông Dương một lần.

Thiệu Đông Dương vươn cổ trừng mắt nhìn bóng dáng của hai người. Thẳng cho đến khi bọn họ ra khỏi nhà, hắn mới giống như trút được gánh nặng. Tinh thần gắng gượng chống đỡ khi nãy cũng dần suy sụp. Thiệu Đông Dương thở dài một hơi, tựa hồ như cảm thấy rất khó chịu. Hắn nắm lấy tóc mình, nhìn mặt đất rồi lại thở dài.

Nhưng ánh mắt của hắn cũng không dám dừng lại nơi đó quá lâu. Thiệu Đông Dương đưa tay cầm lấy remote TV ở trên bàn, liên tục nhấn nút chuyển kênh. Trong đầu hắn rối bời, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu thêm.



Cuối thu, ở ngã tư đường thời tiết vô cùng rét lạnh. Nhưng vì Tịch Chiêu Nhiên mặc áo khoác dày, nên một chút y cũng không cảm thấy lạnh. Y cười tủm tỉm đi sát theo Đàm Thiên Dương, chậm rãi đi về phía trước.

“Bảo anh ra đây, có chuyện gì muốn nói với anh sao?” Đàm Thiên Dương phối hợp với cước bộ của Tịch Chiêu Nhiên. hắn bước chầm chậm đi về phía trước. Nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi người y.

Tịch Chiêu Nhiên cong môi. Y cảm thấy lực quan sát cùng trực giác sắc bén của người này thật sự chuẩn xác đến độ làm cho người ta cảm thấy có chút khủng bố. Cho dù y che giấu tâm tình của mình sâu bao nhiêu, Đàm Thiên Dương vẫn đều có thể cảm nhận được. Giống như hắn từng giây từng phút đều chú ý nhất cử nhất động của y.

Hai người vẫn tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước. Sau một hồi lâu, Tịch Chiêu Nhiên mới bình thản nói:”Em hôm nay đã đuổi mẹ em ra khỏi văn phòng, em và bà ấy cãi nhau.”

Đàm Thiên Dương có chút kinh ngạc. Nhưng bất quá hắn cũng chỉ gật đầu, không phát biểu ý kiến gì.

“Khi còn nhỏ, chỉ có một mình mẹ em là chú ý đến em. Ở Tịch gia, ông nội và cha em cho tới bây giờ chưa từng biết đến sự tồn tại của em… Cho nên em rất nghe lời bà ấy. Mẹ em muốn em làm gì, làm như thế nào, em đều nghe theo. Cho dù những chuyện đó em không hiểu lý do. Em nghe lời bà ấy làm một đứa con ngoan trò giỏi. Tuỳ ý để cho bà ta đem em đắp nặn thành một người có bề ngoài thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ. Em chưa bao giờ phản kháng, bởi vì khi đó em cảm thấy trên thế giới này, dường như chỉ có một mình mẹ em là còn cần đến em. Chỉ cần em dựa theo lời của bà ấy đi làm…”

Tịch Chiêu Nhiên ngừng lại trong chốc lát. Sau đó tiếp tục nói: “Là chính bà ấy khiến cho em càng ngày càng sùng bái cha mình. Càng ngày càng muốn có được sự quan tâm của ông ấy. Cũng chính bà ấy một lần lại một lần khiến cho em muốn thử đến gần cha mình. Sau đó thì sao? Thứ đón nhận em chỉ là hương vị của sự mất mát cùng thất bại. Cho dù em có làm như thế nào cũng không chiếm được sự quan tâm của cha mình. Cũng từ đó em dần sinh ra hận ý dưới đáy lòng…” Tịch Chiêu Nhiên nhắm mắt lại, nhớ đến những hồi ức hắc ám trong quá khứ. Kỳ thật, từ khi Tịch Chiêu Nhiên bắt đầu trưởng thành, y đã dần hiểu được mẹ y muốn lợi dụng y để làm những chuyện gì. Nhưng từ nhỏ, Tịch Chiêu Nhiên đã rơi vào cái vòng luẩn quẩn xấu xa được thiết kế bởi chính mẹ của mình. Y căn bản không có đủ lực để xem xét, cũng càng không hiếu kỳ ân oán của cha mẹ mình khi đó.

“Thật ra đôi khi em cảm thấy, em không những không phải là con của cha em. Mà ngay cả người mẹ hiện giờ.. cũng có thể không phải là người đã sinh ra em.” Y không phải là một tên ngốc. Rất nhiều thời điểm, Tịch Chiêu Nhiên so với bất kỳ kẻ nào càng hiểu rõ ràng hơn hết. Chỉ là y không muốn tìm hiểu, giả vờ như mẹ y vẫn luôn quan tâm đến y…

Đàm Thiên Dương vẫn im lặng bỗng dừng bước. Hắn lẳng lặng nhìn Tịch Chiêu Nhiên, vươn bàn tay to vuốt ve gương mặt y. Ánh mắt chất chứa nồng đậm yêu thương cùng đau lòng. “Đừng nghĩ lung tung, em nhìn rất giống bọn họ.” Hắn ban đầu cũng đoán rằng Tịch Chiêu Nhiên có lẽ không phải là con ruột của bọn họ. Nhưng ở bữa tiệc đại thọ của Tịch Thắng Hùng. Khi hắn nhìn thấy cả nhà họ ở cùng nhau một chỗ thì ý nghĩ hoài nghi này liền tan biến.

Cả nhà bọn họ rất giống nhau. Đặc biệt là ánh mắt của Tịch Chiêu Nhiên, cơ hồ giống như đúc với ánh mắt của cha và ông nội y —— Nhưng dĩ nhiên, sâu bên trong đôi mắt của bọn họ lại hoàn toàn khác biệt nhau —— Mà bộ dạng của y cũng có vài phần giống mẹ mình.

Tịch Chiêu Nhiên cũng theo đó dừng lại bước chân. Quay về phía hắn nở một nụ cười thật tươi. Có lẽ bởi vì bộ dạng của bọn họ rất giống nhau. Cho nên y mới càng không có cách nào thoát khỏi vòng xoáy đó. Luôn ảo tưởng có thể cha mình đã nghĩ sai rồi? Có lẽ một ngày nào đó ông ấy sẽ nhận y, đứa con trai này.

Tịch Chiêu Nhiên luôn cười, cho dù đau khổ y cũng vẫn luôn mỉm cười. Bởi vì muốn đem bản thân mình trở nên hấp dẫn người khác một chút. Y biết nụ cười của y rất đẹp, như vậy có lẽ có thể khiến cho người khác để ý đến y một chút…

Đồng thời Tịch Chiêu Nhiên cũng chỉ có thể cười, dùng nụ cười này để che giấu hết thảy mọi thứ, giả vờ như mọi chuyện đều như bình thường.

“Nhiên Nhiên.” Đàm Thiên Dương nâng gương mặt của Tịch Chiêu Nhiên lên. Hắn đưa mặt đến gần nhìn y. “Về sau nếu em không muốn cười thì đừng cười, nếu muốn khóc thì hãy nói cho anh biết.”

Nụ cười của Tịch Chiêu Nhiên không hiểu sao lại làm cho lòng hắn cảm thấy chua xót cùng đau đớn. Nó khiến hắn càng muốn bảo vệ y, yêu thương y.

Đàm Thiên Dương cảm thấy bờ vai của mình đủ rộng lớn để có thể vì Tịch Chiêu Nhiên gánh vát mọi thứ. Hắn có lòng tin này.

Tịch Chiêu Nhiên ở khoảng cách gần đối diện cùng hắn. Y nhịn không được cong khoé môi —— Y nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Đàm Thiên Dương cũng nói lời này với y.

“Không muốn cười thì đừng cười.”

“Tôi.. cười khó coi vậy sao?”

“Cậu cười thật giả tạo.”

“Cười cái gì?” Đàm Thiên Dương thấy xung quanh không có ai. Liền nhịn không được hôn lên đôi mắt đang cười vô cùng đẹp của y.

Tịch Chiêu Nhiên quay đầu lại hôn hắn. Y cũng không trả lời câu hỏi của Đàm Thiên Dương, vươn tay vòng qua ôm lấy bờ vai hắn nói.:”Thiên Dương, chúng ta hẹn hò đi.”

“Hẹn hò?” Đàm Thiên Dương có chút kinh ngạc, lập tức hỏi lại,:”Nhưng em muốn đi đâu?” Trước khi ở cùng Tịch Chiêu Nhiên, Đàm Thiên Dương cũng chưa từng yêu ai. Thậm chí ngay cả phim thần tượng tình yêu, hắn cũng chưa từng xem qua lần nào. Cho nên Đàm Thiên Dương thật sự không có kinh nghiệm trong việc nên đi đâu để hẹn hò. Càng không có chút tế bào lãng mạn nào.

Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn, kỳ thật y cũng không biết nên đi đâu. Bởi vì Tịch thiếu gia như hoa như ngọc từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành. Ngoại trừ Đàm Thiên Dương, y cũng chưa từng nghiêm túc yêu ai…

Hai người đứng ở bên đường bàn bạc một hồi lâu. Cuối cùng chọn ra một chỗ mà các cặp tình nhân đại đa số đều đến hẹn hò —— rạp chiếu phim.

Đàm Thiên Dương cũng học những đôi tình nhân khác, mua một chút đồ ăn vặt cùng thức uống nóng cho Tịch Chiêu Nhiên. Còn Tịch thiếu gia lại bày mưu tính kế mua vé ngồi dành cho đôi tình nhân. Sau đó hai người mới song song đi vào rạp chiếu phim.

Những đôi tình nhân vào rạp xem phim cho đến bây giờ đều không phải chỉ để thưởng thức nội dung của một bộ phim. Tịch Chiêu Nhiên ngồi trong khán phòng dưới ánh sáng mờ ảo. Y dựa lên người của Đàm Thiên Dương. Bộ phim đã chiếu hơn mười phút, thì cũng trong khoảng thời gian đó. Y đã dùng miệng mình uy vài ngụm đồ uống cho hắn. Đàm Thiên Dương cũng để mặc cho y làm loạn. Thẳng cho đến khi hắn cảm giác được một bàn tay xấu xa đang tiến vào bên trong lớp quần áo. Hắn mới dùng tay bắt lấy ngăn cản, cũng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn y.

Nhưng Tịch Chiêu Nhiên lại hoàn toàn không để ý đến. Y cố ý tiến đến gần cổ hắn, vừa cắn vừa hôn. Ánh sáng lúc tối lúc sáng của màn ảnh chiếu lên người cùng gương mặt nghiêm nghị của Đàm Thiên Dương. Khiến hắn lộ ra vẻ thâm trầm cũng thần bí. Làm cho y cảm thấy nhìn hắn bao nhiêu lâu cũng không chán, hôn bao nhiêu lần cũng không đủ.

Đàm Thiên Dương cũng không kiên quyết ngăn lại những nụ hôn của y. Cánh tay ôm Tịch Chiêu Nhiên thậm chí còn siết chặt khi y cắn lên cổ họng của hắn. Đàm Thiên Dương đem y kéo sát lại gần mình, thấp giọng ghé vào lỗ tai y cảnh cáo nói: “Đừng lộn xộn, ở đây có người nhìn.”

Tịch Chiêu Nhiên miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn một vòng. Bởi vì vị trí của hai người gần sát với vách tường ở phía sau, và cũng bởi vì ánh sáng che khuất. Cho nên căn bản không có người nào có thể nhìn thấy bọn họ. Vì thế Tịch Chiêu Nhiên liền không nghe theo lời cảnh cáo của Đàm Thiên Dương. Bàn tay y di chuyển xuống phía dưới, tiến đến thắt lưng quần của hắn. Một bên đồng dạng khẽ ghé vào lỗ tai hắn thổi khí. “Thiên Dương, em giúp anh đến.” Y nói xong liền kéo dây kéo quần, nhưng lại bị Đàm Thiên Dương bắt lấy tay.

Đàm Thiên Dương ôm lấy y hôn môi, thấp giọng nói: “Anh giúp em làm.”

Tịch Chiêu Nhiên không có cơ hội từ chối —— Đương nhiên y cũng không muốn từ chối —— Bàn tay to của Đàm Thiên Dương đã di chuyển đến thắt lưng của y. Tay phải của hắn gắt gao ôm chặt y vào trong ***g ngực mình. Đôi môi hắn từng chút từng chút hôn lên gương mặt y.

Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy tư thế này không quá thoải mái. Liền dứt khoát nhấc chân lên, khoá ngồi trên người Đàm Thiên Dương. Dùng tư thế y thích nhất cùng hắn ôm nhau hôn môi.

Đàm Thiên Dương một bên giống như đối đãi bảo vật hôn lên gương mặt Tịch Chiêu Nhiên. Một bên đưa tay tiến vào bên trong chiếc quần lót của y —— Có lẽ bởi vì lúc nãy Tịch Chiêu Nhiên đã kể cho hắn nghe những chuyện đó. Cho nên đêm nay hắn cảm thấy vô cùng đau lòng, muốn cho y cảm thấy thoải mái. Càng muốn Tịch Chiêu Nhiên ở trong trái tim hắn tìm được cảm giác tồn tại hơn so với những giá trị hư ảo mà y có được từ những kẻ lợi dụng mình. Cũng không cần phải luôn cười chỉ để đổi lấy sự vây quanh của người khác.

“… Thiên Dương, Thiên Dương.” Tịch Chiêu Nhiên hầu như dùng toàn bộ sức lực dựa lên người Đàm Thiên Dương. Hai tay y gắt gao ôm chặt lấy bờ vai hắn. Ghé vào lỗ tai thấp giọng gọi tên hắn.

“Anh ở đây, Nhiên Nhiên.” Đàm Thiên Dương dùng môi mình từng chút từng chút hôn lên gương mặt y, lỗ tai, cổ. Hắn ôm lấy y, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về. Tay phải mang theo vết chai một chút lại một chút vuốt ve tính khí của Tịch Chiêu Nhiên. Mong muốn y có thể đạt được khoái cảm trong tay của hắn.

Thời điểm Tịch Chiêu Nhiên lên đến cao trào cũng là lúc y và Đàm Thiên Dương kết thúc một nụ hôn dài. Điều này làm cho Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy rất hạnh phúc. Giống như toàn thân được bao bọc bởi một hồ nước nóng.

Tịch Chiêu Nhiên lười biếng dựa lên vai Đàm Thiên Dương. Nhìn thấy bàn tay to của hắn rút khỏi quần lót y, bên trên vẫn còn dính dịch thể màu trắng đục y vừa tiết ra. Tịch Chiêu Nhiên bỗng cười có chút hư hỏng nói với hắn.:”Thiên Dương, anh không muốn nếm thử hương vị của em sao?”

Đàm Thiên Dương nghiêng mặt nhìn y. Có lẽ bởi vì vừa đạt đến cao trào, ánh mắt của y có chút ẩm ướt cùng phiến hồng. Gương mặt bởi vì nhiệt khí bốc lên mà đỏ ửng. Lại phối hợp với nụ cười lười biếng của y. Nét quyến rũ tà mị đó thoạt nhìn khiến cho người ta khắc cố ghi tâm. Đàm Thiên Dương cảm thấy chính mình bị mê hoặc. Chờ đến khi hắn kịp phản ứng, hắn đã ngây ngẫn nhìn mặt Tịch Chiêu Nhiên, đem thứ trên tay mình đưa đến miệng…

Tịch Chiêu Nhiên nhìn bộ dáng của hắn, ý cười trên mặt càng sâu. Y thậm chí còn cười ra tiếng, bả vai run lên, “Vị thế nào ah’? Ăn có ngon không Thiên Dương?”

Đàm Thiên Dương rõ ràng dùng đầu lưỡi mình liếm lên thứ đó. Sau đó hắn nuốt xuống, cuối cùng tổng kết nói với y.:”Cũng không tệ lắm.”

Tịch Chiêu Nhiên nháy mắt cảm thấy tính khí của mình vừa cứng lại. Bởi vì gương mặt của Đàm Thiên Dương luôn nghiêm túc. Nhưng ở thời khắc này lại làm ra hành động đó, chỉ có thể nói là quyến rũ chết người!

“Thiên Dương.” Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy hô hấp của bản thân có chút gấp gáp. Y nói,:”Anh cho em làm một lần được không?”

Đàm Thiên Dương chớp mắt, nhất thời không kịp phản ứng ý tứ của y. Hắn hỏi: “Có ý gì?”

“Em nói, anh cho em ở phía trên một lần đi.” Tịch Chiêu Nhiên cố ý đến gần bên tai hắn thổi khí.

“Em không phải.. luôn ở trên sao?” Đàm Thiên Dương nói xong câu này mới hiểu được ý của Tịch Chiêu Nhiên. Lại nhìn vẻ mặt vô cùng chờ mong của y. Gương mặt luôn không biểu hiện cảm xúc của hắn, rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt không nhỏ.

“Anh không muốn?” Tịch Chiêu Nhiên trợn to mắt.

Đàm Thiên Dương đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu. Trong lòng không hiểu sao lại có chút nôn nóng. Bởi vì hắn không biết nên làm sao để từ chối.

Nhưng cũng may Tịch thiếu gia không vì chuyện này mà dây dưa lâu. Chí ít, y ở ngoài mặt không dây dưa nhiều.

Đàm Thiên Dương cũng trộm thở phào một hơi trong lòng.

Nội dung bộ phim trong rạp rốt cuộc là gì, hai người cuối cùng cũng không biết. Ngay cả tên của bộ phim bọn họ cũng không nhớ rõ.

Thời điểm khán phòng chiếu phim tối như mực. Cả hai cơ bản đều ôm nhau, vừa hôn lại vừa sờ. Làm những động tác nhỏ mà bình thường ở bên ngoài họ không thể làm được. Cho tới khi phòng chiếu phim rốt cuộc mở đèn sáng lên, hai người cũng đã rời khỏi đó từ lâu.

Cuối thu, ngã tư đường vẫn luôn rét lạnh vắng vẻ như vậy. Hai người đi song song trở về nhà. Thời điểm Đàm Thiên Dương ở rạp chiếu phim, hắn cẩn thận xác nhận độ ấm ở hai tay Tịch Chiêu Nhiên trong ***g ngực mình. Sau đó bỏ tay y vào trong túi quần, như vậy Tịch Chiêu Nhiên sẽ không bị lạnh.

Hai người vừa ra khỏi cửa rạp chiếu phim. Đàm Thiên Dương bổng dừng bước, nghiêng đầu im lặng nhìn cái hẻm nhỏ âm u bên cạnh.

“Sao vậy Thiên Dương?” Tịch Chiêu Nhiên đứng ở phía sau Đàm Thiên Dương. Nghi ngờ nhìn hắn rồi lại nhìn về phía cái hẻm nhỏ kia. Nhưng đáng tiếc, y không phát hiện ra điều gì.

Đàm Thiên Dương kéo Tịch Chiêu Nhiên về phía sau. Tiếp đó quay đầu về phía ngõ nhỏ kia quát lớn một tiếng, “Đi ra!”

Bên trong hẻm nhỏ không có một âm thanh phát ra. Sau một hồi lâu, một người đàn ông có dáng người thấp bé. Vẻ mặt nịnh nọt tươi cười từ bên trong đi ra. Hai tay của hắn giấu vật gì đó ở phía sau, cúi đầu chào hỏi hai người. “Ha hả, hai người đến xem phim sao? Ha hả.. thật có hứng thú ah’..”

“Đem thứ đó ra đây.” Đàm Thiên Dương không để ý tới khuôn mặt tươi cười của tên kia, vươn tay về phía gã.

Nụ cười trên mặt người nọ lập tức trở nên vô cùng khó xử. Cơ thể dường như đã chuẩn bị tốt tư thế để có thể tuỳ thời chạy trốn.

Nhưng dưới mí mắt của Đàm Thiên Dương, gã nghĩ muốn đào tẩu cơ hồ là không có khả năng. Gã tính toán xoay người, nhưng không biết Đàm Thiên Dương từ khi nào đã đứng bên cạnh gã. Giống như bắt lấy một con gà, hắn cầm lấy cánh tay của gã.

“Ôi, đau quá đau…” Người nọ bị Đàm Thiên Dương bẻ tay, khuôn mặt liền nhăn lại, khoa trương kêu to.

Tịch Chiêu Nhiên thừa lúc gã la lên liền đi về phía sau. Một tay đoạt lấy thứ gã giấu ở sau lưng.

Là một chiếc máy cameras, thoạt nhìn rất đắt tiền.

“Ai ai ai, cái này là của tôi, cậu đừng làm hỏng ah’…” Bị người đoạt đi máy cameras. Người nọ lập tức ngừng kêu to với Đàm Thiên Dương. Mà bổ nhào về phía Tịch Chiêu Nhiên. Dường như muốn đem máy cameras từ tay y đoạt lại. Chỉ đáng tiếc, mười người như gã sợ cũng không thoát khỏi sức lực của Đàm Thiên Dương. Cho nên cuối cùng hắn cũng không thể nào thực hiện được.

Hai người liếc nhìn nhau, Đàm Thiên Dương bắt lấy cánh tay người nọ, dùng sức vứt gã xuống mặt đất. Ra hiệu cho Tịch Chiêu Nhiên mở máy cameras ra.

Tịch Chiêu Nhiên mở máy cameras nhìn thoáng qua. Tất cả ảnh chụp bên trong đều là hình của y và Đàm Thiên Dương đang đứng ở cửa rạp chiếu phim, thân mật chỉnh sửa quần áo. Sắc mặt của y lập tức trở nên có chút khó coi.

Đàm Thiên Dương cũng nhìn thấy nội dung bên trong. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng mà trừng người nọ. Hắn dùng sức đánh lên kẻ đang ngồi dưới mặt đất, “Là ai phái ngươi tới?”

“Ôi.” Người nọ một bên xoa mông từ trên mặt đất đứng lên, một bên biện giải nói.:”Làm gì có ai phái tôi đến ah’. Chỉ là tôi thấy hai người thật xứng đôi, nên thuận tay chụp lại hai ba tấm thôi. Xin đừng nóng giận, hắc hắc… hai người nếu thích, tôi có thể giúp hai người chụp một tấm đẹp hơn. Ôi chao, không phải tôi nịnh hót. Nhưng nhìn hai vị đẹp trai anh tuấn như vậy, chụp ảnh nhất định rất rất đẹp…”

Người nọ vừa đứng lên vừa mở miệng nói không dứt. Đàm Thiên Dương không có hứng thú nghe. Hắn cầm lấy cameras trong tay Tịch Chiêu Nhiên, vừa đem thẻ nhớ bên trong lấy ra. Vừa cẩn thận kiểm tra máy ảnh để chắc rằng không còn chiếc thẻ nhớ thứ hai. Sau đó hắn mới ném chiếc máy cameras về phía người nọ, đánh gãy lời nói của gã. “Đừng đi theo chúng ta.”

Người nọ bị ánh mắt băng lãnh của hắn doạ sợ tới mức đứng tại chỗ. Chờ đến khi hai người xoay người đi, hắn mới ở phía sau than thở nói.:”Còn tiền cho cái thẻ nhớ thì sao? Các người lấy thẻ nhớ thì ít nhất cũng phải đưa cho tôi chút tiền chứ… Không phải nói kẻ có tiền đều vứt tiền như vứt rác sao…”

Đàm Thiên Dương không muốn bởi vì người kia mà phá hỏng tâm tình tốt của hai người. Sau khi lấy chiếc thẻ nhớ, hắn liền kéo Tịch Chiêu Nhiên rời đi. Tịch Chiêu Nhiên đối với người nọ vô cùng nghi ngờ. Nhưng y hiện giờ cũng nghĩ giống như Đàm Thiên Dương, đều không muốn phá hỏng không khí thoái mái của bọn họ. Vì thế y liền đem chuyện của người kia ném ra sau đầu.

Khi hai người về đến nhà, Thiệu Đông Dương vẫn chưa đi ngủ. Hắn tựa hồ là đang ngẩn người ngồi trên ghế sô-pha. Chờ tới khi hai người đẩy cửa đi vào, hắn mới kịp phản ứng, cười hì hì từ trên ghế sô-pha đứng lên.

“Về rồi sao?! Tôi cứ tưởng hai người đi dạo mát ở Châu Phi luôn rồi chứ. Trễ như vậy mới về ah’.” Vẻ mặt hắn chế nhạo nhìn tâm tình dường như vô cùng tốt của Tịch Chiêu Nhiên. Người này thoả mãn tới mức giống như một quả bong bóng bay lơ lửng trên bầu trời. Khiến cho hắn thật muốn lấy kim đâm một cái, để y không còn bơm thêm được khí…

“Cậu sao chưa ngủ vậy? Tư xuân sao?” Tịch Chiêu Nhiên không để ý tới lời châm chọc của Thiệu Đông Dương. Tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Thiệu Đông Dương bĩu môi, đem di động để ở trên bàn giấu vào trong, có chút bất mãn nói.:”Tôi ngủ ở đâu ah’? Đừng nói là cho tôi ngủ trên chiếc ghế số-pha nhỏ như lỗ mũi này nha?” Thiệu Đông Dương dùng chân đá đá lên chiếc ghế sô-pha nhỏ bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ.

“Ầy, thật là ngại quá đi. Nhà của chúng tôi chỉ có như vậy thôi. Nếu cậu thấy không hài lòng, hay chỗ này không đủ rộng để cậu nằm ngủ trên mặt đất. Thì cậu có thể trở về hang ổ của mình ở ah’. Không cần uỷ khuất ở lại ngôi nhà nhỏ này của chúng tôi.” Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy hành động ghét bỏ chiếc ghế sô-pha của Thiệu Đông Dương thật chướng mắt. Phải biết rằng, chiếc ghế sô-pha đáng yêu kia chính là nhân chứng cho tình yêu của y và Thiên Dương bao nhiêu lần…

“Cậu không phải có rất nhiều hang ổ sao? Nếu sợ bị người khác tìm được, cậu có thể mỗi ngày đổi một chỗ ở.”

Thiệu Đông Dương mím môi, hung hăng trừng mắt liếc y. Nhưng hắn lại không phản bác câu nào.

“Chẳng lẽ người mà cậu trốn.. đều biết rõ hang ổ của cậu ở đâu? Không đúng, bên cạnh cậu cũng không có người nào hoàn toàn biết hết hang ổ của cậu.” Tịch Chiêu Nhiên cười đến gió xuân phơi phới. Còn toàn thân Thiệu Đông Dương đã bắt đầu đề phòng. Tịch thiếu gia híp mắt quét nhìn hắn một lượt. Đột nhiên mãnh liệt quay đầu, nhìn chằm chằm về phía hắn nói.:”Hay.. kẻ đó là người bên cạnh Phó ca?”

Toàn thân Thiệu Đông Dương liền đông cứng lại.

Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm đưa tay vỗ vai hắn, an ủi.:”Tôi nói giỡn thôi, đừng có lo lắng, tôi không biết gì đâu.” Tịch Chiêu Nhiên nói xong còn đặt biệt vô tội mà chớp chớp mắt. Y xoay người kéo Đàm Thiên Dương vào phòng tắm, “Thiên Dương, anh giúp em chà lưng đi, em có chút mệt muốn ngủ một giấc ah’.”

Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua Thiệu Đông Dương đã bị Tịch Chiêu Nhiên chọc đến gân xanh nổi lên. Hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, theo ý của y mà đi vào trong phòng tắm.

Trong phòng khách, Thiệu Đông Dương nắm chặt tay mình, tức giận đến độ muốn giết người!

Hắn chờ Tịch yêu *** ở trong phòng tắm lăn qua lăn lại. Rốt cuộc cũng nhìn thấy y mang theo người đàn ông của mình đi vào phòng ngủ. Thiệu Đông Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn nghĩ có lẽ từ bây giờ thế giới này đã được thanh tĩnh. Nhưng không ngờ tới, trong phòng ngủ lại truyền đến thanh âm của một bộ phim hành động tình yêu phiên bản sống, nhân vật vừa biểu diễn lại vừa ***g tiếng.

“…Ừ..a..aa…”

Thiệu Đông Dương cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy. Không cần chờ đến khi có người tìm thấy hắn, thì có lẽ hắn đã chết vì nguyên nhân thiếu máu. Không có cách nào ah’, lượng máu mũi chảy ra rất nhiều…

Trong phòng ngủ, Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm, y nằm sấp dựa sát vào tường. Miệng cố sức rên rĩ ngân nga, còn luôn đưa tay đấm lên giường, đủ loại hành động vân vân.

Đàm Thiên Dương nằm thẳng ở bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ nhìn y tác oai tác quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK