• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hô!"

Tô Trường Không thở ra một hơi thật sâu, mới khiến huyết dịch đang sôi trào dần dần bình lặng xuống.

"Đây là giang hồ, cá lớn nuốt cá bé! Ngươi tử ta vong! Dựa vào nắm tay để nói chuyện!" Tô Trường Không nhìn mấy thi thể trên mặt đất, trong lòng yên lặng nói.

Hắc Thiết sơn trang không làm sai chuyện gì, luôn an phận thủ thường (biết thân biết phận), nhưng lại liên tiếp bị đám người Hắc Kỵ bang, Yến Phi áp bức, cướp bóc, trong lòng dù có thật nhiều phẫn nộ và không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Mà Tô Trường Không có thực lực mạnh mẽ, mới có sức mạnh để đứng lên!

"Vừa rồi trang chủ đưa ngân phiếu vẫn còn nằm trên thân những người này."

Tô Trường Không dùng thi thể Yến Phi lau khô vết máu trên đao, sau đó thuần thục ra tay sờ soạng thi thể ba sư đồ bọn họ.

Lúc trước Mạc Thiết lấy ra ngân phiếu một trăm lượng muốn dàn xếp ổn thoả chuyện này, đương nhiên Tô Trường Không sẽ bỏ khoản tiền này vào túi của mình, coi như thù lao ra tay giúp Mạc Thiết giải quyết phiền toái!

Từ trên thân thể ba người Yến Phi, Tô Trường Không đạt được tổng cộng hơn ba trăm lượng bạc, xem như một khoản tiền tài không nhỏ.

"Hử? Đây là cái gì?" Bỗng nhiên Tô Trường Không tỏ ra hơi kinh ngạc, hắn phát hiện một tấm da dê trong túi tiền của Yến Phi.

Có điều, hắn tạm thời không muốn nhìn kỹ, mà thay vào đó là quyết định rời khỏi nơi này trước, trở về lại kiểm tra sau.

Tô Trường Không cất chiến lợi phẩm vào trong ngực, không còn tiếp tục để ý tới thi thể trên mặt đất nữa, xoay người rời đi.

"Tiếng động gì đây?"

Giờ phút này ở hơn trăm mét bên ngoài miếu hoang, đoàn người Mạc Thiết đang lộ vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía chùa miếu.

Vốn dĩ đám người bọn họ đang chuẩn bị quay về Hắc Thiết sơn trang, nhưng trên người Dương Triêu có quá nhiều vết thương lại cực kỳ suy yếu cộng thêm trên người bọn họ cũng mang thương tích.

Vì vậy, cả đám quyết định tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, xử lý vết thương trước.

Nhưng không bao lâu, đột nhiên từ phương hướng chùa miếu truyền đến từng chuỗi những tiếng va chạm ồn ào kèm theo tiếng rống giận dữ, truyền rất xa trong gió tuyết.

"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ba người nội chiến?" Dương Triêu có chút ngạc nhiên nghi ngờ nói.

Đám người bọn họ vừa mới rời đi không lâu, vậy mà từ bên trong chùa miếu lại bùng phát một hồi chiến đấu kịch liệt!

"Ừm? Có người rời đi!" Cũng là Dương Triêu rất tinh mắt, hắn nương theo ánh trăng giữa trời tuyết, đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện ngay cửa chùa miếu.

Trong mơ mơ hồ hồ, có thể đại khái nhìn thấy bóng dáng người mặc hắc y nọ!

Mà tựa như người mặc hắc y kia đã nhận ra mình bị người theo dõi, đối phương lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đám người Mạc Thiết.

Đám người Mạc Thiết cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trên mặt người mặc hắc y kia có một tấm mặt nạ con khỉ!

Sau đó nam tử mặc hắc y đeo mặt nạ kia không thèm để ý tới bọn họ nữa, lập tức đi theo một hướng khác và biến mất trong gió tuyết.

"Chẳng lẽ... Người vừa ra tay với ba sư đồ lão giả họ Yến chính là người đó?"

Đoàn người Hắc Thiết sơn trang suy đoán trong lòng, bắt đầu tò mò về thân phận của nam tử mặc hắc y đeo mặt nạ kia.

Chẳng lẽ hắn là người đã tạo nên động tĩnh vừa rồi?

"Trở về nhìn xem." Mạc Thiết do dự một chút rồi đứng dậy, mở miệng nói.

"Ừm." Mọi người liếc nhau, đều không kiềm chế được tò mò về tình huống bên trong chùa miếu.

Vì thế, đoàn người ấy lại cẩn thận quay lại.

Vừa bước tới miếu hoang, một mùi máu tươi gay mũi đã bay tới.

Mọi người liếc mắt nhìn lớp tuyết trên mặt đất nằm ngay cửa đại điện một cái, nơi đó có một bộ thi thể bị chém thành hai nửa rơi rụng trên mặt đất, nội tạng chảy đầy.

"Nôn!"

Ngay lập tức khi nhìn thấy một màn huyết tinh này có người đã cảm thấy dịch dạ dày sôi trào, buồn nôn khan, suýt chút nữa đã phun ra.

"Là … Là lão giả họ Yến kia!" Trong lòng Mạc Thiết lại cả kinh, mở miệng lắp bắp nói.

Hắn nhận ra thi thể này.

Người đó không phải ai khác, đúng là lão giả họ Yến đã uy hiếp bọn họ hồi nãy!

"Chẳng lẽ... Hai người khác cũng..."

Mạc Thiết lập tức tiến vào trong đại điện, đã thấy thi thể của nam tử mập mạp và nam tử mặc áo xanh, người đã triển lộ thực lực không tầm thường, chém bị thương bọn họ kia… nhưng hiện giờ thi thể đã chia lìa, nằm tại nơi đó.

"Đã chết! Ba tên ác đồ này đều đã chết!”

Đám người Mạc Thiết có chút hoài nghi tính chân thực của một màn này trước mắt.

Không lâu trước đây, ba người Yến Phi vẫn còn hung ác vô cùng, há miệng rộng uy hiếp vậy mà giờ phút này, tất cả đều chết thảm trong tòa miếu đổ nát, thi thể còn không trọn vẹn đủ đầy!

"Là… nam tử mặc hắc y đeo mặt nạ vừa rồi làm ư? Hắn đã giết sạch bọn họ rồi!"

"Một đao chém người thành hai nửa? Cần phải có khí lực lớn nhường nào mới làm được chuyện này?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK