• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thần ăn đến no căng cả bụng, thỏa mãn nheo nheo hai mắt, sau đó hắn liền hỏi Lãnh Túc : "Chúng ta hiện tại đã đến chỗ nào rồi? Khi nào thì mới tới mục tiêu?"

Lãnh Túc ôm lấy bả vai Cố Thần, để hắn dựa vào lòng ngực mình. Cố Thần cũng không có cự tuyệt, so với dựa vào lưng ghế lúc nào cũng tưng tưng thì lòng ngực của Lãnh Túc thoải mái hơn nhiều.

Thấy Cố Thần ngoan như vậy, Lãnh Túc vừa lòng nheo nheo mắt, trả lời hắn:" Nhiệm vụ chúng ta, tạm thời tạm dừng."

Cố Thần sửng sốt, trợn to mắt nhìn y hỏi: "Vì cái gì!?"

Tiểu Đặng Tử lại một lần nữa yên lặng chen vào: "Thần ca, anh còn nhớ rõ lúc chúng ta cứu đám người kia không? Nhiệm vụ của họ đã không hoàn thành."

Cố Thần không hiểu mà nhìn cậu: "Cho nên? Chuyện này có quan hệ gì với chúng ta?"

Tiểu Đặng Tử chép chép miệng nói tiếp: "Bởi vì tất cả bọn họ đều bị thương cho nên nhiệm vụ bị gián đoạn. Nhiệm vụ này cũng là Lý giáo sư trong nghiên cứu viên tuyên bố ra, biết chúng ta cứu bọn họ liền thuận đường đem nhiệm vụ của họ cho chúng ta giải quyết."

Cố Thần: "........."Thật đúng là thuận đường.

Vì thế, sau khi biết rõ tiền căn hậu quả, hắn liền yên lặng nép sát vào lòng ngực của Lãnh Túc, trong lòng cực kì phức tạp.

Năm đó nhiệm vụ này không sai biệt lắm nhờ có hắn mới có thể hoàn thành, nguyên bản vào thời điểm gặp được bọn Trần Mặc , hắn còn cảm khái trong lòng. Kết quả không nghĩ tới đi qua một vòng, nhiệm vụ này vẫn về trên tay hắn.

Cố Thần im lặng mở ra quang não, tra xét vị trí hiện tại của họ.

Về cái nhiệm vụ kia, Cố Thần còn có ấn tượng.

Lúc trước hắn phát hiện ngay tại trung tâm sa mạc cách đây không xa có một viện nghiên cứu bị vứt bỏ. Trải qua nhiều lần tra xét, phát hiện cái viện nghiên cứu kia có quan hệ tới đợt biến dị lần thứ hai của lũ tang thi, cho nên kiếp trước hắn và đội ngũ đã thâm nhập vào viện nghiên cứu nhìn xem tình huống như thế nào, có thể hay không may mắn mang về một ít tư liệu giúp ít.

Nhìn vị trí hiện tại của bọn họ, Cố Thần thở dài. Con đường hiện tại bọn họ đi chính là con đường trước kia.

Cố Thần còn biết một lối tắt khác để vào, đó là thời điểm kiếp trước khi quay trở về từ viện nghiên cứu mà hắn may mắn phát hiện.

Từ đây tới đó mà đi đường thẳng thì không sai biệt lắm phải mất hai ngày.

Do dự một chút Cố Thần vẫn quyết định nói ra, tin hay không thì tùy họ.

"Phía trước cách 500m, có một ngã rẽ. Không cần đi thẳng cứ nghẹo vào đó, ta biết có một lối đi tắt."

Đội viên lái xe sửng sốt một chút, không dám nói tiếp, từ kính chiếu hậu thật cẩn thận mà nhìn về phía Lãnh Túc.

Lãnh Túc gật đầu, biểu tình lái xe tuy rằng tỏ ra nghi hoặc, nhưng làm theo.

Lãnh Túc cũng không hỏi Cố Thần vì sao lại quen thuộc như vậy, có lẽ đây là một loại tín nhiệm, làm Cố Thần thực cảm động.

Tài xế nhìn thấy Lãnh Túc gật đầu, liền đi theo chỉ thị của Cố Thần, rẽ trái rẽ phải, quang não biểu hiện xác thật cách mục đích càng ngày càng gần.

Giữa trưa mọi người liền ở trên xe vội vàng giải quyết cơm trưa cũng không có dừng xe. Vẫn luôn chạy cho đến khi trời tối Lãnh Túc mới bảo dừng xe, mọi người xuống xe nhóm lửa nấu cơm.

Theo dọc đường đi rất thuận lợi, gặp được chỉ là một ít tang thi đi riêng lẻ. Loại tang thi đi riêng lẻ này sẽ không chủ động công kích, cho nên dọc đường thực thông thuận.

Sau khi vui vẻ ăn qua cơm chiều, người đầu tiên gác đêm như cũ vẫn là Lãnh Túc. Cố Thần lần này không bồi bên cạnh y mà là trực tiếp chui vào trong xe. Dù sao hắn ở bên ngoài cũng sẽ ngủ, chờ đến lúc đó Lãnh Túc còn phải ôm hắn bỏ vào trong xe, không tiện chút nào. Hơn nữa, hiện tại trong lòng Cố Thần còn có chuyện, cho nên mới sớm tách ra chui vào trong xe chuẩn bị ngủ. Lãnh Túc tự nhiên cũng nhìn ra Cố Thần không thích hợp, tuy vậy y vẫn một mực im lặng không nói gì.

Trong xe thực an tĩnh, tất cả mọi người đều đã ngủ rồi, ngẫu nhiên còn vang lên một hai tiếng ngáy.

Cố Thần cuộn tròn ở chỗ hắn ngồi, lăn qua lăn lại không thể nào ngủ được.

Hắn đang suy nghĩ, một đời này rốt cuộc so với đời trước có cái gì bất đồng?

Có rất nhiều chuyện giống như đã định sẵn, việc đời trước đã làm đời này vẫn đến phiên hắn phải tới hoàn thành.

Loại cảm giác vô pháp nắm giữ cuộc đời của bản thân thật sự làm hắn thấy khó chịu. Mang tâm tình bực bội nằm ở xe vật lộn trong thời gian rất lâu, không biết từ khi nào hắn đã ngủ say.

Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bị một trận ồn ào làm bừng tỉnh.

"Làm sao vậy?" Cố Thần ngồi dậy xoa xoa đôi mắt, hướng xung quanh hỏi.

Kết quả là bên người thực an tĩnh, không một ai trả lời hắn, Cố Thần kinh ngạc một chút rồi lập tức thanh tỉnh.

Nhìn quanh trong xe, kết quả một người cũng không có.

Cố Thần dán mặt vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, phát hiện tất cả mọi người đều vây quanh xe canh giữ ở xung quanh, đang cảnh giác thứ gì đó.

Cố Thần dừng một chút, biết đây là đang gặp tình huống nguy hiểm, cũng quyết đoán đẩy cửa xuống xe.

Cố Thần đi đến bên cạnh Lãnh Túc, đứng yên nhìn chăm chú xung quanh, sau khi thấy rõ tình huống hiện tại của bọn họ, tức khắc hít hà một hơi.

Không biết từ khi nào xung quanh đã vây tụ một đống lớn tang thi, đang như hổ rình mồi nhìn bọn hắn chằm chằm, chậm rãi triều phương hướng họ tụ lại.

Mà trước mặt mọi người đã có một ít thi thể tang thi, thực hiển nhiên, chiến đấu đã khai hỏa.

Cố Thần nhăn nhăn mày, hạ giọng hỏi Lãnh Túc: "Chuyện gì xảy ra? Khi nào phát sinh mà anh không đánh thức em?"

Hai mắt Lãnh Túc nhìn chằm chằm vào đôi tang thi trước mặt, nheo nheo mắt nói: "Đội viên gác đêm bị tang thi đánh lén, bất quá lúc ấy chỉ có vài con, bọn anh rất nhanh liền giải quyết xong. Vốn tưởng rằng không có việc gì, kết quả một số lượng lớn tang thi vây lại đây, tiếp theo là tình huống mà em thấy." Cố Thần hít hà một hơi, đời trước xác thật có chuyện tang thi vây đổ.

Bất quá lúc ấy tang thi cũng không có nhiều như bây giờ, hơn nữa lúc đó chính là hắn lấy thân mình lao ra mới mở được một con đường máu, cũng vì vậy mà hắn bị thương rất nghiêm  trọng.

Nhưng mà hiện tại Cố Thần không lo lắng chút nào, bởi vì nơi này còn có Lãnh Túc và rất nhiều đội viên đội tinh anh ở đây.

Lúc này đây hắn có thể an tâm mà cùng đồng đội hợp tác, không phải chính mình một người chiến đấu nữa.

Cố Thần hít lấy một hơi, bàn tay ngưng tụ dị năng nhìn chằm chằm vào phía trước, thời khắc đề phòng, chỉ cần bọn nó có bất kì dị động nào, liền tùy thời chém giết.

Tinh thần mọi người đều căng chặt, gắt gao nhìn đám tang thi trước mặt. Tổng cảm giác này đàn tang thi này ẩn ẩn có chút không thích hợp, nhưng mà Cố Thần không biết là không đúng chỗ nào.

-----------------------------------

Hi: Ta đã trở lại, vỗ tay nào !!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang