11/09/2020
🍒🍒🍒🍒🍒
Sao Đường Đường có thể ở đây?
Thiếu nữ đứng trên nền tuyết, ánh đèn phản chiếu ngũ quan, ấm áp và xinh đẹp đến kinh người.
Trước đó một giây Đường Đường còn ở đầu kia điện thoại nói cô đang ở cách xa nửa vòng trái đất, ăn tết cùng các thành viên của "Hoa du ký", nhưng giây tiếp theo lại xuất hiện gần trong gang tấc cười nói với hắn năm mới vui vẻ.
Trong lòng có thứ gì đó từng chút nóng lên, Minh Thiếu Diễm chợt mỉm cười.
Hắn rất ít khi cười, ngay cả lúc này, cũng chỉ cười một cách kín đáo, nhưng xác thật đã cười.
Minh Thiếu Diễm hiểu rõ vừa rồi là Đường Đường cố ý nhắn tin lừa gạt hắn.
Tiểu lừa đảo.
Đường Đường chạy vào biệt thự, lúc Minh Thiếu Diễm mở cửa xuống lầu, nghe thấy giọng nói kinh hỉ của dì Trình. Từ góc ngoặt lầu hai nhìn xuống, hai người hò reo nhảy nhót, bàn ăn đầy ắp những món ăn đoàn viên, trên TV là tiếng hoan hô chúc mừng năm mới của người dẫn chương trình, tất cả đem không khí vô vị nhuộm thành màu sắc nên có.
Minh Thiếu Diễm cảm thấy dường như tim mình đập nhanh hơn vài phần, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói đều đều, "Sao lại đột ngột trở về?"
"Vì Tết Nguyên đán mà", Đường Đường cười cởi bao tay, "Ăn tết đương nhiên muốn cùng người nhà sum vầy"
Dì Trình xúc động rơi nước mắt, cứ mãi cầm tay Đường Đường, "Đúng rồi đúng rồi, ăn tết phải cả gia đình sum vầy, chắc cháu chưa ăn gì phải không, mau mau mau đi thay quần áo, dì đi nấu sủi cảo. "
"Dạ", Đường Đường ngồi máy bay sáu tiếng lại ngồi xe một tiếng lúc này đã đói đến ngực dán vào lưng, nhanh chóng lên lầu thay đồ rồi chạy xuống.
Rõ ràng lúc ăn cơm chiều đã ăn sủi cảo nhưng có lẽ bị lây nhiễm bầu không khí nên nhìn Đường Đường ăn rất vui vẻ, Minh Thiếu Diễm lại cầm đũa ăn thêm mấy cái.
Dì Trình nhìn Minh Thiếu Diễm, lại nhìn Đường Đường, trong mắt tràn đầy cảm động.
Cả đời bà không con không cái nhìn hai đứa nhỏ Minh gia cùng nhau lớn lên, sau khi Thiếu Phạn bất hạnh qua đời vì tai nạn xe, Thiếu Diễm một mình từng chút lớn lên. Lúc trước bà đặc biệt thích Đường Đường vì cô là con gái Thiếu Phạn, nhưng sau đó lại không chỉ vì vậy, mà vì bản thân đứa nhỏ Đường Đường này quá đáng yêu.
Ngôi nhà lạnh lẽo này nhờ có Đường Đường mà trở nên khác trước..
Sau khi ăn xong, dì Trình dọn dẹp vào phòng bếp bận việc, lúc này hai chú cháu mới nói những chuyện gần đây, Minh Thiếu Diễm một câu "không tệ" để tóm tắt tình hình sau đó đem đề tài chuyển về phía Đường Đường.
Thực tế thì mỗi ngày đều gọi điện thoại nên Minh Thiếu Diễm đều biết cô làm gì, chơi cái gì, Đường Đường sợ Minh Thiếu Diễm thấy chán nên vắt óc nghĩ xem có gì chưa kể cho Minh Thiếu Diễm.
Ví như cô cùng mấy người Mễ Việt chơi đấu địa chủ thắng rất nhiều lần, lại ví như cô đi lặn biển, đúng rồi còn có Bách Thần không cẩn thận đi lạc và được cô tìm thấy.
Minh Thiếu Diễm không tiếng động cau mày, "Đi lạc?"
Đường Đường đem chuyện ngày đó kể cho Minh Thiếu Diễm, Minh Thiếu Diễm nghe xong trực tiếp tặng cho Bách Thần hai chữ, "Ngu ngốc"
Một người hơn 20 tuổi mà còn lạc đường,
Nhớ tới Bách Thần ngày đó Đường Đường cũng đồng ý, đúng là rất ngốc.
Minh Thiếu Diễm nhận xét Bách Thần xong lại chuyển dời đến trên người Đường Đường, cau mày, "Cháu đi tìm người? Bọn họ để một cô gái như cháu ra ngoài tìm người buổi tối sao?"
"Bởi vì cháu là hướng dẫn viên du lịch nên phải phụ trách an toàn của các thành viên, hơn nữa cũng không phải mình cháu đi tìm, chị Nhan Nghiên và anh Vũ một nhóm, cháu và Mễ Việt một nhóm"
Không phải đi một mình, Minh Thiếu Diễm cuối cùng cũng cảm thấy ổn, không hỏi lại việc của Bách Thần mà chú ý tới Tiểu Mễ.
Lúc Đường Đường gọi điện thoại thường xuyên nhắc đến Mễ Việt, xem ra quan hệ không tồi.
Minh Thiếu Diễm nghe Đái Na nói Mễ Việt và Đường Đường tuổi không chênh lệch nhiều, khó trách lại hợp nhau như vậy.
Mễ Việt đối xử tốt và chăm sóc Đường Đường, Minh Thiếu Diễm đương nhiên có ấn tượng tốt với hắn, gật gật đầu hỏi Đường Đường, "Ngoài cháu ra còn ai về nhà ăn tết không?"
"Chị Nhã Trúc nói nhớ con gái nên về nhà trước, Tiểu Mễ cũng trở về, gia đình anh ấy là gia đình đơn thân, ở nhà chỉ có mình mẹ vì thế về nhà cùng ăn tết với mẹ"
Còn rất hiếu thảo.
Minh Thiếu Diễm rất bằng lòng để Đường Đường kết thân với những người chất phác như vậy.
"Còn nghỉ được bao lâu?"
Vừa nói đến chuyện này, Đường Đường lập tức nhục chí, dựng thẳng một ngón tay, "Chỉ có một ngày."
Minh Thiếu Diễm nhíu mày, "Một ngày?"
Hôm nay vừa về ngày mai liền đi?
Không nói tới thời gian có ngắn hay không, trừ thời gian bay tới bay lui, không để cho người ta nghỉ ngơi sao? Không sợ khách mời chịu không nổi?
"Chị Nhã Trúc là tiền bối nên tổ đạo diễn cho ba ngày, cháu và Tiểu Mễ đều là một ngày." Thực ra Đường Đường cũng hiểu tổ tiết mục vẫn đang làm việc, chỉ cần bật máy quay một ngày là tiêu tốn kinh phí một ngày. Tổ tiết mục vẫn muốn tiết kiệm tiền nhiều nhất có thể.
Hơn nữa, nói trắng ra thì nếu không có Đường Đường và Mễ Việt thì tính giải trí của chương trình này trực tiếp bị giảm hơn một nửa.
Hôm nay sau khi xuống máy bay, đạo diễn gửi cho cô một tin nhắn wechat, nói cô mau sớm quay lại, còn kèm theo một đống biểu cảm khóc lóc, nói năm vị khách mời còn lại muốn bao nhiêu nhàm chán liền có bấy nhiêu.
Đường Đường vội vàng về nhà để bên cạnh hắn trải qua năm mới, Minh Thiếu Diễm thừa nhận mình rất cảm động, bỏ qua chuyện đó lại nghĩ đến chỉ có một ngày nghỉ, Minh Thiếu Diễm cảm động không nổi.
Bây giờ đã gần 1 giờ sáng, 12 giờ trưa mai phải lên máy bay, vậy Đường Đường chỉ có thể ở nhà không đến 12 tiếng?
Liền tục hai ngày ngồi máy bay bay tới bay lui, cho dù còn trẻ cũng chịu không nổi.
Nếu Trương Nhã Trúc có thể xin nghỉ ba ngày đương nhiên Đường Đường cũng có thể, Minh Thiếu Diễm lập tức muốn Đái Na gọi điện thoại cho tổ tiết mục, Đường Đường nhanh tay lẹ mắt nhào đến ôm cánh tay Minh Thiếu Diễm, "Chú ơi không cần, không cần!"
"Cháu đã đặt vé máy bay, Tiểu Mễ cũng bay chuyến này, vừa lúc cùng nhau trở lại"
"Để cậu ấy đi trước đi"
"Cháu vẫn là một người mới sao có thể làm vậy được?", Đường Đường rút di động trong tay Minh Thiếu Diễm để qua một bên, sau đó mới buông cánh tay Minh Thiếu Diễm ra ngồi lại sofa, "Hơn nữa cháu bay một mình cũng rất nhàm chán, có người nói chuyện vẫn tốt hơn"
Minh Thiếu Diễm mặt lạnh không nói lời nào.
Nhưng cũng không tiếp tục ngăn cản.
Qua một hồi lâu, Minh Thiếu Diễm mới nói, "Chú lo lắng cháu chạy tới chạy lui cơ thể sẽ không chịu nổi"
"Cháu còn trẻ mà", Đường Đường nhảy lên, lúc trước cô đóng phim có khi quay đêm liên tục hơn mười ngày, mỗi ngày ngủ không đến bốn tiếng, nếu so với trước kia thì bây giờ không vất vả chút nào, cùng lắm thì lát nữa về phòng đắp mặt nạ và thoa kem dưỡng mắt.
Dù còn trẻ nhưng vẫn phải chú ý bảo dưỡng.
Nói chuyện với Minh Thiếu Diễm một lúc, Đường Đường lên lầu tắm rửa, tìm loại mặt nạ khắc phục tình trạng thức khuya hiệu quả, cẩn thận dán lên rồi lắc lư đi tìm Minh Thiếu Diễm.
Lúc đi du lịch cô đã mua những món quà nhỏ cho Minh Thiếu Diễm và dì Trình.
Gõ cửa phòng ngủ, Minh Thiếu Diễm vừa mở cửa ra liền bị gương mặt đắp mặt nạ của Đường Đường làm giật mình.
Bất lực lùi lại hai bước để Đường Đường đi vào.
"Không phải nói còn trẻ sao?" Minh Thiếu Diễm đột nhiên trêu chọc Đường Đường "Đắp mặt nạ làm gì"
"Dù còn trẻ nhưng thức khuya cũng không tốt cho da, thiếu dinh dưỡng, thiếu nước sẽ làm da thô ráp và già đi, đặc biệt là đôi mắt", nói đến bảo dưỡng, Đường Đường có thể làm chuyên gia, "Cho nên bảo dưỡng không xem tuổi, có điều kiện thì bảo dưỡng sớm một chút, cho nên chú à, chú cố gắng đừng đem việc về nhà, mỗi ngày nghỉ ngơi sớm một chút, không nên thức đêm, có thời gian thì chăm sóc da..."
Nói đến chỗ này, Đường Đường lập tức dừng lại, ánh mắt hưng phấn nói, "Chú, hôm nay chú cũng thức khuya hay cũng đắp mặt nạ đi"
"Không đắp", Minh Thiếu Diễm không hề nghĩ ngợi từ chối.
Đàn ông mà đắp mặt nạ cái gì.
"Mặt nạ không phải là sản phẩm dành riêng cho phái nữ. Tiểu Mễ, Bách Thần mỗi ngày đắp mặt nạ còn chăm chỉ hơn cháu", Đường Đường nói, "Đắp mặt nạ là để dưỡng da và ngăn ngừa lão hóa. Mỗi ngày nếu chú thường xuyên chăm sóc da thì khi đến độ tuổi ba mươi sẽ nhìn vẫn giống hai mươi mấy, chú đẹp trai như vậy làm sao có thể không coi trọng gương mặt của mình."
Minh Thiếu Diễm:......
"Chú, đề phòng lão hóa..."
Một từ "lão" kích thích thần kinh của Minh Thiếu Diễm.
Mới có 27 tuổi không già chút nào, thậm chí còn rất trẻ, nhưng khi so với mười tám tuổi của Đường Đường, Minh Thiếu Diễm cảm thấy có chút già.
Minh Thiếu Diễm im lặng một hồi mới chịu thua, "Đắp đi"
"Ha", Đường Đường vui vẻ nhảy khỏi sofa, "Chú chờ cháu một chút, cháu đi lấy mặt nạ"
Nói xong chạy ra khỏi phòng, lát sau mang theo mặt nạ đến, "Chú đi rửa mặt trước, rửa xong đắp cái này, 15 phút sau mới tháo, đợi dưỡng chất hấp thu rồi rửa mặt lại là được"
Minh Thiếu Diễm nhìn cháu gái lải nhải không khỏi nghĩ, chẳng lẽ hắn vẫn có thể đắp mặt nạ?
Xoay người đang muốn vào toilet đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Đường Đường, "Chú tự mình làm, cháu mau về phòng ngủ."
Hắn có thể đắp mặt nạ nhưng mà đắp trước mặt Đường Đường thì không được.
Mất mặt.
Đường Đường chưa kịp phản ứng đã bị Minh Thiếu Diễm đẩy ra ngoài.
...Không phải, cháu còn chưa hướng dẫn chú sau khi đắp xong thì chăm sóc da thế nào.
Thôi kệ chờ đắp xong rồi nói.
Đường Đường trở lại phòng ngủ, sau khi rửa sạch tinh chất trên mặt thì massage và bôi kem dưỡng mắt, thấy đã tới thời gian liền mang một đống chai lọ xuống lầu tìm Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm đắp xong vừa mới rửa mặt.
Phải công nhận rằng sau khi đắp xong sờ vào cảm thấy tốt hơn nhỉ?
Nghe tiếng gõ cửa, Minh Thiếu Thiên bất đắc dĩ mở cửa, "Xong rồi..."
Lời còn chưa dứt lại thấy Đường Đường cầm rất nhiều chai lọ, Minh Thiếu Diễm theo bản năng muốn đuổi người, Đường Đường nhanh tay lẹ mắt tiến vào, " Đắp mặt nạ xong còn phải bôi một số thứ..."
Lúc này nói gì Minh Thiếu Diễm cũng không đồng ý.
Hơn nữa những mỹ phẩm dưỡng da này dành cho nữ đi? Làm thế nào có thể sử dụng cho đàn ông như hắn?
Đường Đường nói thế nào cũng không có tác dụng.
Nhìn thấy sắp bị Minh Thiếu Diễm đuổi ra ngoài, Đường Đường chỉ có thể lùi một bước, "Vậy dùng một chút kem dưỡng mắt đi! Không dùng những cái khác!" Sau đó chỉ vào khóe mắt rõ ràng không có nếp nhăn của Minh Thiếu Diễm, trợn mắt nói dối, "Chú xem đã có thể nhìn thấy khóe mắt chú có nếp nhăn, nếu không chú ý sẽ càng lộ rõ."
Minh Thiếu Diễm khựng lại, giơ tay sờ soạng khóe mắt, "Thật sao?"
"Thật", Đường Đường đẩy Minh Thiếu Diễm ngồi lên sofa, "Chú à, chú không cần thẳng thừng từ chối sử dụng mỹ phẩm dưỡng da như vậy, đàn ông chăm sóc da cũng rất bình thường mà, bây giờ có rất nhiều sản phẩm dành cho nam giới, kem mắt này dùng rất tốt, chú có thể thử xem"
Minh Thiếu Diễm định nhận lấy tự mình làm thì Đường Đường đã mở nắp một lọ kem màu trắng đi đến trước mắt hắn.
Cô gái đột nhiên lại gần, Minh Thiếu Diễm theo bản năng muốn ngả người về phía sau, Đường Đường dùng tay trái đè bả vai hắn, tay phải lấy kem nhẹ nhàng thoa dưới mắt Minh Thiếu Diễm.
Thoa kem mắt cần khéo léo một chút, massage vùng dưới mắt, từ khóe mắt đến đuôi mắt, massage nhẹ nhàng không dùng sức cho đến khi kem thẩm thấu hoàn toàn.
Đường Đường thật nghiêm túc, Minh Thiếu Diễm chỉ có thể cảm nhận được sức lực trên vai và ngón tay nhẹ nhàng chạm vào phần da quanh mắt.
Sống lưng Minh Thiếu Diễm có chút cứng đờ, cũng không ngả về phía sau nữa, Minh đổng vốn chưa từng tiếp xúc gần gũi với phụ nữ như vậy, lúc này không dám nhúc nhích, bị cháu gái đè trên sofa thoa kem mắt.
Thoa xong mắt trái lại đến mắt phải, sau khi hoàn tất, thân thể Đường Đường chợt dời đi.
"Chính là như vậy" Đường Đường vỗ vỗ tay, "Chú, chú không cần bôi những thứ khác, nhưng phải bôi kem dưỡng mắt hai lần mỗi ngày vào buổi sáng và tối, nhiều nhất chỉ tốn nửa phút."
Minh Thiếu Diễm không biết tại sao lại không muốn nhìn mặt cháu gái.
Nói đúng hơn là không dám nhìn.
"...Biết rồi, mau đi lên ngủ, ngày mai còn phải ra sân bay."
Lại bắt đầu đuổi người, Đường Đường bất đắc dĩ thở dài, lần nữa ôm đống chai lọ của mình lên, đi tới cửa lại dặn dò, "Không được quên nha."
"Biết rồi bà quản gia nhỏ", cuối cùng Minh Thiếu Diễm cũng tiễn được Đường Đường ra ngoài, sau khi đóng cửa, Minh Thiếu Diễm đưa tay sờ lên chỗ vừa thoa kem mắt rồi bước vào toilet.
Nhìn gương hơn nửa ngày cũng không phát hiện bất kỳ nếp nhăn nào.
Tiểu lừa đảo lại gạt người,
Nhưng mà,
Minh Thiếu Diễm nhìn thử kem mắt Đường Đường để lại, quên đi, cứ thử xem sao.
Hắn chính là chú trẻ không muốn một ngày nào đó trở thành một ông chú già.
Ngày hôm sau Minh Thiếu Diễm lại được uống cà phê Lam Sơn đã lâu không uống, Đường Đường pha cà phê xong mới ra sân bay.
Mễ Việt đã đợi hơn nửa giờ, nhìn thấy cô vui vẻ vẫy vẫy tay, gân cổ hét lên một tiếng.
Một người đàn ông cao hơn 1.8m không cần hét đã bị chú ý, bây giờ hét lên liền bị mọi người nhận ra, Mễ Việt bị nhận ra không nói, ngay cả Đường Đường cũng bị phát hiện.
"Trời ơi, trời ơi, đó là Đường Đường và Mễ Việt phải không, sao bọn họ lại ở cạnh nhau?"
"Không phải bọn họ cùng nhau quay 《 Hoa du ký 》sao?"
"Vậy Bách Thần đâu, có phải cũng đang ở gần đây không? Còn Nhan Nghiên nữa?"
Xung quanh tức khắc có chút hỗn loạn, người đại diện hận không thể tát cho Mễ Việt một cái, xấu hổ nhìn Đường Đường, vội vàng che chở hai người đi vào lối đi chuyên dụng.
Sau khi lên máy bay, có lẽ cả đêm bọn họ ngủ không ngon, vừa lên máy bay liền bắt đầu ngủ, hoàn toàn không biết mình bị đưa lên hot search.
Từ khi 《 Hoa du ký 》bắt đầu quay vẫn không có tin tức gì, thật vất vả hôm nay Đường Đường và Mễ Việt mới lộ diện, chưa kể có người chụp được Đường Đường và Mễ Việt nói chuyện cười đùa rất thân mật.
Fans Mễ Việt, một - không đông như fans Bách Thần, hai - không khó chịu như fans Bách Thần, cho nên bây giờ nhìn thấy hai người đi cùng nhau cũng không thô lỗ như fans Bách Thần từng đối xử với Đường Đường.
Khi đó, fans Bách Thần thẳng thừng nói Đường Đường không xứng với Bách Thần, nói cô đừng tự dát vàng lên mặt mình.
Fans Mễ Việt lại không dám ngông cuồng như vậy, chỉ liên tiếp thanh minh nói hai người là bạn bè, mọi người đừng đoán mò.
Mặc kệ thế nào, 《 Hoa du ký 》còn chưa phát sóng lại lần nữa được lên hot search miễn phí. Mấy người còn ở đảo Saipan xem đến hot search này thì cười nói hai người vậy mà hẹn nhau cùng quay lại, Bách Thần nhìn ảnh chụp trên di động, nhìn một lúc liền tắt weibo.
Từ khi đến tiết mục này, Đường Đường chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy trước mặt hắn.
Hai ngày sau khi Đường Đường và Mễ Việt quay lại, Trương Nhã Trúc cũng trở lại, mọi người tiếp tục chuyển đến nơi khác.
Lần này tổ tiết mục thuê cho mọi người một chiếc RV*, xe RV khá lớn, điều kiện cũng rất tốt, ngoại trừ Đường Đường không có bằng lái, những người còn lại đều có thể thay phiên lái xe.
*RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là "nhà xe", bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.
Kỳ thật cô biết lái xe, nhưng vì "Đường Đường" không có bằng lái, nên chỉ có thể an tĩnh ngồi ở phía sau.
Ngồi ở sau xe, mọi người có nhiều thời gian hơn, ngay cả Lưu Linh và Trương Nhã Trúc không muốn chơi nhưng trên xe không có gì làm cũng gia nhập vào đội quân đấu địa chủ.
Mà Mễ Việt, cuối cùng cũng có thời gian chơi game, lôi kéo một anh nhiếp ảnh gia chơi game hay từ tổ tiết mục, vui vui vẻ vẻ mà lên cấp mới.
Bách Thần nhìn nhìn cũng ngứa ngáy, vì thế nhóm hai người lại gia nhập thêm một người.
Chơi được một lúc tổ đạo diễn bất ngờ đưa ra đề nghị, xét thấy mọi người thích chơi game như vậy nên các khách mời và tổ tiết mục sẽ lập nhóm thi đấu đối kháng, chỉ cần thắng tổ tiết mục ba trên năm trận thì khách mời sẽ nhận được 10,000 euro, nếu thua thì nộp lại 10,000 euro.
Mễ Việt vừa nghe nói đến 10,000 euro không chịu suy nghĩ đã quyết định, "Chốt!"
Bách Thần vội vàng che miệng hắn, "Đánh không lại thì làm sao? Anh Phong chơi lợi hại lắm"
Anh Phong chính là nhiếp ảnh gia mỗi ngày Mễ Việt lôi kéo cùng chơi game, đẳng cấp vương giả, sát thủ ninja.
Mễ Việt ngẩn người, sau đó kêu lên vài tiếng không sao đâu, "Sợ cái gì, trước đó không phải có người nói chị Nhan Nghiên đứng thứ ba toàn khu vực với 88 sao sao, nhất định lợi hại hơn anh Phong nhiều."
Lúc này Bách Thần mới nhớ tới Nhan Nghiên cũng có chơi game.
Đúng nha.
Hai người nhất trí quay đầu nhìn Nhan Nghiên, "Cùng chơi có được không?"
Sắc mặt Nhan Nghiên có chút tái nhợt, sau đó gật đầu,
Đã từng chơi với bạn bè trong một thời gian, cũng có lúc vào vai pháp sư anh hùng, sau đó bởi vì hình tượng Nhan Nghiên biết chơi game nên cũng download chơi được vài lần, chắc là...chắc là cũng có thể qua ải được đi.
Bách Thần và Mễ Việt hoan hô một tiếng, "Nhưng vẫn chưa đủ, cần đến năm người, tôi nhớ là anh Vũ cũng biết chơi, thêm anh Vũ là bốn người, chị Sam Sam chơi được không?"
Sở Sam xua tay, "Chị chỉ chơi Ngôi sao thời trang."
"Đường!"
Mễ Việt cao giọng gọi Đường Đường đang ngồi ghế phó lái, Đường Đường quay đầu lại, Mễ Việt hét lên, "Biết chơi vương giả không?"
"Biết"
"Nào nào nào, năm người tập hợp, chị Nhan Nghiên chơi giỏi nhất, cho chị đi rừng."
Nhan Nghiên:......
"Mang tụi em theo với"
Nhan Nghiên run tay bấm vào một anh hùng sát thủ mà cô chưa từng chơi trước đây.
Xác nhận.
Trước mắt Nhan Nghiên tối sầm.
Không thể thay đổi.
Tác giả có lời muốn nói: Nhan Nghiên: Tuyệt vọng, muốn khóc