Chàng trai đó chính là Tuấn Hạo.
Đã ba,bốn tiếng trôi qua rồi,hắn không biết mình đã bị những tên hung ác phía sau thúc vào cúc huyệt bao nhiêu lần,nơi đó của hắn đang vô cùng đau,đau đến không thở nổi,kiềm lòng nhìn xuống dưới nền nhà,máu từng giọt chảy xuống từ hai bên bắp đùi. Chết tiệt,lũ khốn,hắn là đang bị cưỡng dâm. Kinh tởm,lúc này hắn thật sự buồn nôn,rốt cuộc như thế nào mà hắn lại xuất hiện ở đây,có phải là bị đánh bất tỉnh trong lúc trở về phòng không? Ha ha ha... Không ngờ...không ngờ cậu ta lại dùng cách này,dùng cách này để trả thù hắn... Tuấn Hạo ánh mắt bất cần lên tiếng chất vấn Vương Ngọc Hải Lam,khuôn mặt nhởn nhơ nụ cười,không hề chứa một điều gì là hoảng sợ.
"Vương Ngọc Hải Lam,cậu nghĩ làm như vậy sẽ hạ nhục được nhân phẩm của tôi chứ gì? Cậu định lấy đau đớn để hành hạ tôi đúng không? CÒN TRÒ GÌ NỮA,ĐEM RA HẾT ĐI."
Vương Ngọc Hải Lam từ trên ghế sofa đứng lên,tiến lại gần Tuấn Hạo,vươn tay lau những giọt mồ hôi trên trán hắn,môi ẩn ẩn cười "Cậu đừng gián tội cho tôi như vậy chứ. Chỉ là tôi chợt nhớ lại,cách đây khá lâu cậu vô tình nhìn thấy tôi với Trần Lạc Hy đang làʍ ŧìиɦ,tôi vẫn nhớ rất kĩ khuôn mặt của cậu lúc đó,khinh thường,chế nhạo,ghê tởm. Cho nên lần này tôi chỉ muốn chứng minh cho cậu biết "Tìиɦ ɖu͙ƈ đồng giới thật sự rất tuyệt vời". Nãy giờ tôi thấy cậu rất hưởng thụ đấy chứ,thế nào,rất thích đúng không?"
"Câm miệng. Chó chết,thả tao ra."
"THẢ TAO RA."
Cắn chặt răng đau đớn. Còn không phải,hai đứa con gái hôn nhau,còn cùng nhau làm "chuyện đó",không ghê tởm chứ là gì,chỉ việc nhớ lại là phát nôn. Cảm nhận được vật thể phía sau lại thúc mạnh một cái,hận không thể đem mấy tên khốn kia mà đập cho bể não.
"Đừng nóng vội. Không muốn gặp người yêu sao?"
Người yêu? Thiên Kì. Đúng rồi,cô ấy như thế nào rồi? Mà chắc cô ấy cũng không muốn gặp lại hắn,đơn giản vì hắn là một kẻ vô dụng,không giúp cô có được thứ cô muốn,cô chắc hẳn đang hận hắn lắm. Nếu đã vậy thì,những đau đớn,nhục nhã lúc này có đáng gì,tất cả đều không đáng sợ bằng ánh mắt chán ghét của cô.
Vương Ngọc Hải Lam ngồi nhìn đồng hồ,nhịp nhịp ngón tay lên bàn,khẽ khẩy miệng. Giờ này chắc chắn đã biết,Trần Lạc Hy sẽ đem cô ta tới đây sớm thôi.
Không ngoài dự đoán của Vương Ngọc Hải Lam,cánh cửa bị lực mạnh mở tung ra,Thiên Kì chạy nhanh lại túm lấy cổ áo của Vương Ngọc Hải Lam,khuôn mặt đầy nước mắt nhưng lại hằn lên ánh mắt căm hờn,quát lớn vào mặt đối phương.
"Vương Ngọc Hải Lam,cậu đã làm gì gia đình tôi? Còn mẹ tôi,mẹ tôi đâu,khốn khiếp,cậu đã đem mẹ tôi đi đâu? Tại sao cậu lại làm như vậy hả?"
Vương Ngọc Hải Lam bắt lấy hai tay Thiên Kì đang đặt trên cổ áo mình,dễ dàng nắm lại được thế chủ động,xoay người đặt cô ngồi lên bàn.
"Dừng lại. Mày định làm gì Thiên Kì? Buông cô ấy ra." Tuấn Hạo sợ hãi hét lớn. Thiên Kì sao lại tới đây,nguy hiểm cỡ nào cô biết không? Mặc kệ đau đớn trên người,mặc kệ cô sẽ nhìn thấy bản thân hắn đang chịu nhục như thế nào,bây giờ với hắn,tính mạng không còn quan trọng,chỉ cần cô an toàn,hắn có bị đánh chết đi cũng không sao.
Vương Ngọc Hải Lam căn bản không để ý Tuấn Hạo đang gào thét bên kia,chỉ tập trung xăm soi vào khuôn mặt người con gái phía trước,càng lúc càng gần,nói nhỏ vào lỗ tai cô "Tôi làm sao? Chỉ là đang lặp lại hành động mà em và ba em đã làm với người khác thôi. Có sai sao?"
Công ty Hạ Quân đã hoàn toàn bị phá sản,Hạ Quân vì chuyện công ty mà suy sụp,lên cơn tim ngã khuỵu ngay tại bàn hội đồng,đang phải cấp cứu lại bệnh viện. Phu nhân của Hạ Quân,Cố Yên,bỗng nhiên mất tích. Thiên Kì như kẻ mất hồn,mọi việc diễn ra ngay sau buổi họp tại trường,khiến thần trí cô điên đảo,chỉ mấp máy kêu Gia Kì mau đến bệnh viện coi chừng ba,còn mình thì mau chóng triệu tập người đi kiếm mẹ. Chỉ khi nghe tin tập đoàn Đông Minh bỗng nhiên khôi phục trở lại,nghi hoặc nhớ đến La Dương Ngọc Yên,lại sâu chuỗi với các sự việc xảy ra ban sáng với nhau,từ cuộn băng ghi âm cho đến mọi thứ rắc rối đang xảy ra,cô cam đoan đều do một tay Vương Ngọc Hải Lam bày nên. Gia thế cậu ta vốn giàu có,đầy quyền lực,tập đoàn Hạ Nhiên lại lớn mạnh,thì công ty của ba cô chỉ như một hạt cát nhỏ,muốn thả là thả,muốn thu là thu,đâu khó gì. Vậy là,cậu ta chấp nhận giúp La Dương Ngọc Yên,vì cái gì chứ? Hoặc nếu có vậy thì đâu cần giúp đến mức khiến gia đình cô mất hết tất cả,đâu cần bắt cóc mẹ cô,đâu cần hại cô đến thê thản như vậy.
Vương Ngọc Hải Lam nâng tay gạt giọt nước mắt đang lăn tăn trên má cô "Mẹ em không sao,cả gia đình cũng sẽ không sao. Nếu em làm theo lời tôi nói,tôi lập tức trả tự do cho công ty ba em,không thu mua nữa,mẹ em cũng bình yên trở về nhà. Sao?"
Thiên Kì bất ngờ khi thấy Vương Ngọc Hải Lam hôm nay lại dễ thoả hiệp như vậy,liền biết yêu cầu sắp đưa ra không hề dễ dàng,nhưng cô đều chấp nhận,ba mẹ lúc này quan trọng nhất,cô,ra sao cũng được.
"Nói đi."
"Ngay bây giờ,hôn tôi." Vương Ngọc Hải Lam kề sát lỗ tai cô,nói nhỏ,phả từng hơi nóng khiến vành tai ai đó không tự chủ nổi đỏ lên.
"Gì...gì chứ?"
"Có gì khó hiểu? Đây chẳng phải là điều em luôn khao khát? Tôi luôn nhìn thấy trong mắt em,có bao nhiêu khao khát được tôi tiếp xúc,gần gũi. Em,chính là yêu tôi,không phải sao?"
"Cậu...cậu thần kinh..." Thiên Kì lắp bắp phát ra tiếng. Từ lúc nào,cậu ta đã nhận ra,đoạn tình cảm không nên có này,cô vẫn nghĩ chỉ mình cô biết,chỉ mình cô quý trọng và mang nó đến suốt đời. Cô yêu Vương Ngọc Hải Lam,cô không chối cãi,nhưng cô không muốn cậu ta biết,biết rồi thì cậu ta sẽ yêu cô sao? Cậu ta vốn đã có Thiên Ân,căn bản sẽ không để ý tới cô,huống hồ cô còn không nghĩ tới sẽ có lúc cô yêu một người cùng giới,còn là người đứng trên lập trường đối nghịch với cô. Quả thật là một tình yêu đáng tội nghiệp. Đã vậy thì,hôn thôi mà,cậu ta nói đúng,đây chẳng phải chuyện cô luôn muốn sao.
"Em không chấp nhận? Vậy không còn cách nào khác,tôi đành phải..." Vương Ngọc Hải Lam vừa định quay người đã có cánh tay ai đó kéo lại,môi bị đôi môi mềm mại khác ấn lên.
Vương Ngọc Hải Lam trong lòng thầm cười lạnh,rất nhanh cùng Thiên Kì phối hợp. Thiên Kì vốn là lần đầu tiên hôn một người,còn là người mình đem lòng yêu điên cuồng,nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo. Rất may Vương Ngọc Hải Lam lại rất có kinh nghiệm,nhẹ nhàng cắn môi dưới đối phương tách ra,luồn lưỡi vào,như con rắn uốn lượn cuốn lấy lưỡi Thiên Kì,tận tình đưa đẩy.
Hài lòng nhìn cô gái trong lòng mình mê đắm,Vương Ngọc Hải Lam đưa tầm mắt qua Tuấn Hạo,rất cảm thụ cảm giác của hắn lúc này.
Tuấn Hạo bị cảnh nóng bỏng lọt vào tầm mắt,tức giận đến mức cắn nát môi,bật máu,hắn,cô còn chưa bao giờ cho hắn một lần chạm tới bờ môi đó,vậy mà giờ lại chủ động hôn Vương Ngọc Hải Lam sao. Cô điên rồi,thật sự điên rồi,nếu không sao lại hôn tên đó,chẳng phải cô rất ghét tên đó sao,lại còn...còn làm vậy trước mặt hắn...Dừng lại...Dừng lại đi...
Vương Ngọc Hải Lam thu hết những tình tiết trên mặt Tuấn Hạo vào mắt,càng được nước làm tới. Đè Thiên Kì nằm xuống bàn,tay bắt đầu làm loạn trên người cô,lướt qua thắt lưng,lại chậm rãi tiến về phía trước,áo sơ mi hay áo ngực cũng không thèm lột,một tay đẩy hết lên.
"A...cậu làm gì...không cần...bỏ ra...ưʍ..." Thiên Kì còn muốn mở miệng phản kháng liền cảm giác trên đỉnh ngực ẩm ướt,liền biết người kia đang náo loạn trên ngực mình. Nước mắt bất chợt chảy xuống,không biết vì xấu hổ hay suиɠ sướиɠ,tới lúc này cô vẫn không biết Vương Ngọc Hải Lam muốn làm gì,cự nhiên lại muốn cơ thể của cô. Ngực lại bị cắn cắn vài cái,kɦoáı ƈảʍ lại tràn ngập,nhất thời không thể suy nghĩ được nhiều nữa, mắt mê dại bất chợt nhìn sang bên phải,hoảng hốt dùng áo che lại. Tuấn Hạo? Sao anh ấy lại ở đây?
Vốn lúc tới đây tâm trạng đang căng như dây đàn,chủ yếu chỉ muốn hỏi Vương Ngọc Hải Lam cho ra lẽ,không để ý những thứ khác trong phòng. Trái tim hung hăng như bị đâm một cán dao,nhìn mấy tên đàn ông đang làm chuyện đó với Tuấn Hạo,lại nhìn cơ thể không chỗ nào là không chảy máu của anh,chỉ là người con trai đó một chút cũng không phát ra tiếng kêu,tâm như chết,ánh mắt như vô hồn nhìn cô,như không muốn chấp nhận sự thật mà mình đang thấy. Thiên Kì bất giác hiểu ra,là Vương Ngọc Hải Lam,cậu ta cố tình làm vậy,là muốn cho Tuấn Hạo nhìn thấy.
"Em không tập trung." Vương Ngọc Hải Lam khàn khàn cất tiếng,từ lúc nào đã mở ra nút quần,kéo trực tiếp cả quần dài lẫn qυầи ɭóŧ quăng xuống sàn,xoa xoa đoá hoa đã sớm ướŧ áŧ bên dưới "Nhận ra rồi? Đúng vậy,tôi chính là muốn thằng khốn đó phải chịu đau đớn. Mà em với nó,đúng là thân lừa ưa nặng đấy,hết chuyện lại muốn gây thù với tôi,còn dám ra tay với bảo bối tâm can của tôi,em nói xem hình phạt bây giờ có quá nhẹ hay không?"
Cố gắng đè ép kɦoáı ƈảʍ trong người,cô không muốn lúc mình như thế này trước mặt Tuấn Hạo,anh ấy đã giúp cô quá nhiều,đáng ra người con trai đó không có lỗi gì trong chuyện này,chỉ vì quá yêu cô nên anh ấy mới làm những chuyện như vậy,vì vậy để một mình cô gánh mọi tổn thương là đủ.
"Cậu buông tha cho Tuấn Hạo đi,còn về phần tôi,cậu muốn sao cũng được."
Vương Ngọc Hải Lam vẻ mặt tán thưởng sự dũng cảm của cô,nhưng một chút cũng không làm theo lời cô nói,ngón tay bắt đầu tiến vào cửa động "Tiếc là không thể được. Thuận tôi thì sống,nghịch tôi thì chết,tôi,có điên mới buông tha cho nó."
"Đừng,đừng ở đây,không muốn...tôi xin cậu đấy..." Thiên Kì cầm lấy tay Vương Ngọc Hải Lam,muốn cậu ta lấy ra,nhưng đã muộn,hai ngón tay lập tức đẩy vào,xé rách màn trinh mỏng manh,khiến người bên dưới thét một tiếng đau đớn.
"VƯƠNG NGỌC HẢI LAM." Tiếng hét của Thiên Kì làm Tuấn Hạo như thức tỉnh,điên cuồng giẫy giụa,muốn thoát khỏi hai sợi tay khốn khiếp đang trói tay hai tay mình. Gầm gừ nhìn Vương Ngọc Hải Lam,nếu có một con dao ở đây,hắn sẽ đâm hàng chục nhát vào người con khốn đó,rồi vào tù nhận án tử hình cũng được,chỉ tiếc rằng hắn lại không thể làm gì được,chỉ có thể tuyệt vọng nhìn người hắn yêu bị người khác cướp mất,chơi đùa.
Chặt chẽ nhắm mắt lại,không muốn xem,một chút cũng không muốn xem,chỉ cần nhìn thấy trái tim hắn sẽ rỉ máu,không thấy nhưng tai lại phải nghe,nghe cô dưới thân người khác mà rêи ɾỉ. Nước mắt lần lượt rơi xuống,lần đầu tiên trong đời hắn khóc,Thiên Kì,xin lỗi em,chỉ tại anh mà em mới ra nông nổi,anh chính là thằng vô dụng nhất,vô dụng đến nỗi không thể bảo vệ được em.
Vương Ngọc Hải Lam sau một hồi dây dưa đến mệt lừ mới thoả mãn buông người dưới thân ra,ểu oải bước lại gần Tuấn Hạo,nét vui vẻ đã không còn trên mặt,con ngươi sắc bén nhìn những khuôn mặt đang sợ hãi đến tột cùng kia.
"Tụi bây đang định gãi ngứa cho nó hả? Lũ đần độn,làm mạnh lên."
Tên đàn ông vừa nghe quát liền từng cú thúc mạnh hơn nữa,khiến máu bên trong cúc huyệt lại chảy ra,đau đớn khiến Tuấn Hạo không đủ sức để la hét nữa,chỉ biết im lặng chịu đựng.
Vương Ngọc Hải Lam tiến lại gần sát mặt Tuấn Hạo "Không quát tháo lên nữa sao,hay là bắt đầu muốn hưởng thụ rồi. Mày nên cảm ơn tao,vì hôm nay cho mày được cảm nhận xúc cảm mới mẻ."
Tuấn Hạo không nói một tiếng,trực tiếp phun nước bọt vô mặt Vương Ngọc Hải Lam.
Vương Ngọc Hải Lam quay mặt đi,từ tốn lấy khăn ra lau vết bẩn thỉu trên mặt,sau đó không báo trước đá liên tiếp lên mặt Tuấn Hạo,túm lấy tóc hắn kéo lên "Dõng lỗ tai chó của mày lên mà nghe cho rõ,một lần nữa đụng vào Thiên Ân,tao liền quăng mày xuống biển,làm mồi cho cá,rồi để lại người mày yêu cho tao,tao sẽ cẩn thận mà chăm sóc nó."
"Con khốn." Tuấn Hạo nghiến răng,chỉ muốn một phát đập vào khuôn mặt đểu cáng kia.
Vương Ngọc Hải Lam phất tay cho đám thuộc hạ kia muốn làm gì thì làm,bản thân mình thì cởϊ áσ khoác ngoài ra,đắp lên người Thiên Kì,người nãy giờ vẫn cứ nằm im lặng kia,nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô "Về đi,mẹ em chắc là đã về nhà rồi,gửi lời hỏi thăm của tôi tới ba em,hi vọng ông ấy sớm tỉnh lại."
- --------
Trần Lạc Hy nãy giờ đứng trước cửa phòng,chứng kiến từ đầu đến cuối,nhất thời không nuốt nổi,mặt thoạt xanh thoạt đỏ,chỉ khắc cốt ghi tâm một điều: không bao giờ dám gây thù với Vương Ngọc Hải Lam,bằng không cam đoan nàng cũng sẽ rất thảm.
"Ngơ ngác cái gì. Đi về." Vương Ngọc Hải Lam mệt mỏi bước ra,lôi Trần Lạc Hy trở về trường.
Trần Lạc Hy tập trung lái xe,nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi Vương Ngọc Hải Lam một câu.
"Tôi cảm giác cậu vẫn không thẳng tay với Hạ Thiên Kì. Từ đó đến giờ đều vậy,cậu giống như chỉ ậm ừ mà cho qua chuyện cô ta đã làm. Cậu có ý với cô ta?"
Vương Ngọc Hải Lam ánh mắt nhìn ngắm cảnh vật chung quanh,nhếch môi "Đơn giản tôi là người thương hoa tiếc ngọc,với con gái,nhất định không ra tay."
Trần Lạc Hy vẻ mặt sủng nịnh,e thẹn nhìn Vương Ngọc Hải Lam,giọng uốn éo "Lam,em cũng là con gái."
"Cậu thì ngoại lệ. Cậu mà dám nói cho Thiên Ân biết chuyện hôm nay tôi làm với Thiên Kì,lập tức treo cậu lên cây,đập què giò."
"Ya. Cái tên này. Sao cậu không biết thương xót bạn bè gì hết vậy. Tên máu lạnh,lưu manh,độc tài,..."
Vương Ngọc Hải Lam mặc kệ cho con người kia nói lảm nhảm,trong đầu suy nghĩ mông lung,vẫn còn một người khiến cho chị lo lắng,chưa biết làm như thế nào đây.
Minh Dương!!!
- ---------------------------------------
Au đao não với chương nài quá T.T từ giờ cố gắng siêng up chương,mấy bạn xinh đẹp đừng bỏ au T.T chương sau chúng ta hãy đến với cuộc hẹn hò đầu tiên đầy ngọt ngào của hai bạn chẻ:*:*:* mọi người nhớ chờ au nhoa