“Anh không nói với em quán này cũng là nhà hàng,” nàng thì thầm khi cảm giác Colt đang đứng phía sau.
“Đang nói chuyện với ai thế, nhóc?”
Nàng mở to mắt liếc nhìn lại,và thấy một gã dân địa phương mặc quần ống rộng thùng thình như nàng, và chẳng mặc gì khác thêm ngoài dây đeo quần. Hắn ta đang gãi bộ râu xám của mình khi lia mắt về phía quầy hơn là nhìn vào nàng, khiến nàng nhẹ nhõm hơn.
“Tôi xin ông thứ lỗi, tôi—”
“Mày xin tao …”
Hắn cười khùng khục, Jocelyn nhăn nhó và nhìn qua vai hắn để xem chuyện gì đã xảy ra với Colt. Anh không có ở đó. Và gã nhà quê lại đang nheo mắt nhìn nàng.
“Mày không có thêm tiền trong túi nên chẳng màng bỏ bạn, đúng không nhóc con? Thức ăn hoàn toàn miễn phí miễn là mày có mua nước.”
Nàng thò tay vào túi áo khoác và lấy ra một đồng đưa cho hắn. Trước đó nàng đã bỏ vài đồng vào túi. Khi thấy hắn trợn mắt nhìn và suýt nữa bẽ gãy ngón tay nàng để lấy đồng hai mươi đô la, thì nàng biết mình đã mắc sai lầm trước khi kịp thay đổi suy nghĩ.
“Mày chắc là lính mới ở đây. Đi nào, tao đãi mày một ly. Chết tiệt, giờ tao giàu to rồi.”
Hắn thẳng tiến tới quầy, lại cười lục khục lần nữa. Jocelyn không định theo hắn. Thực ra, nàng bắt đầu tìm lối ra, khi quay ra sau thì bắt gặp vẻ măt vô cùng khó ưa của Colt, anh nãy giờ vẫn đứng đằng sau nàng.
“Anh nghĩ mình đã bảo em im miệng rồi chứ.”
“Hắn tưởng em là con trai,” nàng nhanh nhảu giải thích. “Thôi đừng nói về chuyện đó nữa. Nếu giả dạng con trai mà em có thể qua mặt được người khác, thì chúng ta ở lại lâu thêm chút để ăn trưa nhé?”
“Không, không được,” anh cáu kỉnh gằn giọng. “Em nhìn đủ chưa?”
“Thực ra em chưa nhìn thấy gì hết, nhưng …”
Nàng nhỏ giọng dần rồi im bặt đi khi tròn mắt nhìn vào bức tranh môt người phụ nữ không có lấy một mảnh vải che thân đang tựa đầu nằm dài trên ghế xô-pha, được đóng khung mạ vàng treo trên tấm kiếng phía sau quầy rượu. Tiếng cười nhỏ của Colt làm nàng nhận ra mình đang đỏ mặt—và nhìn chằm chằm vào bức hình.
“Đi thôi em, nhìn từ đằng này sẽ rõ hơn đấy. Năm phút, và chúng ta sẽ đi, Dutch.”
Nàng gật đầu và bước theo anh đến quầy rượu. Đó là một cái bàn dài, được làm bằng gỗ cây walnut, theo nàng nghĩ thì mấy cái khăn được treo trên thành bàn cách nhau hai mét là để cho thực khách lau tay khi ăn. Có một thanh dài để gác chân bằng đồng ở bên dưới, và ở dưới đất kế bên nó là mấy ống nhổ, cứ bốn thực khách có một cái. Vụn thuốc bám đầy quanh mấy cái ống nhỏ, không nhìn thấy người ta giúi mẩu thuốc nhai dở vào đó, nàng bỏ lỡ dịp may biết được tác dụng của mấy cái ống.
Khi nàng tới, gã đàn ông đứng phía sau quầy đến lau bàn chỗ nàng ngồi và hỏi, “Ăn gì đây, cậu bé?”
“Làm ơn cho một ly branđi.”
“Hai uýt-ski,” Colt càu nhàu bên cạnh và thẩy một hào lên quầy. Vẻ cau có của anh còn hơn cả ngàn từ, nàng biết mình lại mắc lỗi nữa. Rượu branđi, rất có thể, chưa từng nghe nói đến ở những vùng này, huống chi là có bán.
“Em xin lỗi,” nàng nói nhỏ.
Tất cả những gì anh nói là, “Cầm ly thôi, đừng uống” khi ly uýt-ski được đặt trước mặt nàng.
Nàng cầm ly rượu trong tay, xoay người lại, và chống một tay ra sau lên thành bàn khi nàng thấy một gã khác làm vậy. Colt vẫn nhìn phía trước, nhưng qua tấm kiếng ở đằng sau quầy, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh trong quán. Còn Jocelyn lại thích nhìn trực tiếp hơn.
Quán rượu không lớn lắm, khoảng bằng phòng khách nhỏ ở lâu đài Fleming Hall. Ngoài bức tranh phóng đãng mà nàng không dám nhìn lần nữa ra, thì có mấy thứ hay ho khác đang treo trên tường như: đầu nai, mấy hộp sọ được tẩy trắng của vài con thú, vũ khí cũ, xương bò tót—mà nàng phải chớp mắt hai lần khi nhìn vào.
Cũng có vài bàn đánh bạc, một bàn chơi faro, một bàn quay ru-lét, một nhà cái nhỏ, nhưng không ở đâu thiếu hình thức kinh doanh chính của quán, uống rượu. Trong vài phút, nàng đã nghe được những cái tên Nọc Rắn (Snake Poison), Sơn Hòm ( Coffin Varnish), Thuốc nổ Đỏ ( Red Dynamite), Nước Ép Nhện Nam u (Tarantula Juice), và Nước tiểu Báo (Panther Piss), tất cả đều được yêu cầu với người pha chế, và nàng đoán rằng đó có lẽ là tên cho các loại rượu uýt ski khác nhau. Nàng suýt bị cám dỗ hớp một ngụm rượu từ ly mình, chỉ vì tò mò muốn biết vì sao chúng lại có mấy tên màu mè như vậy. Nhưng liếc nhìn Colt, vẫn đang quan sát mọi thứ qua tấm kiếng, nàng biết là không nên làm thế.
Tất cả cách cư xử của những người tụ tập ở đây, đều được thể hiện qua cách ăn mặc như: người tìm vàng, mấy tay cờ bạc, thương gia, cao bồi, tay súng thuê. Nàng ngạc nhiên khi cuối cùng cũng để ý thấy có phụ nữ ngồi ở vài bàn.
Gái thả mồi, nàng nghe họ được gọi như thế. Thực ra, nàng còn nghe mấy cái tên khác nữa, tuy chẳng hay ho gì. Rõ ràng là họ sẵn sàng phục vụ rượu và nhảy, nhưng điểm duy nhất mà Jocelyn có thể thấy ở họ khác biệt với những phụ nữ trong thị trấn là không mặc áo vải hoa đơn và thoa phấn trên mặt.
Thực tế thì họ ăn mặc cực kỳ mốt theo thời trang Pháp. Chính nàng còn nhận ra một số kiểu trang phục đó xuất hiện trong tủ áo của mình, dù nàng không nhớ rõ phần thân trên áo lại sâu quá không. Và khi một cô nàng đứng dậy, nàng không còn thấy nó giống với kiểu thời trang hiện hành nữa. Bộ áo của cô ta không hề có phần thân váy, hay có loại váy nào chỉ ngắn đến ngang đùi kia chứ, không phải ngang bắp chân mà là ngang đùi, để lộ cặp chân dài ôm sát trong đôi vớ sọc lòe lọet bằng lụa.
Jocelyn chợt nhận ra mình đang há miệng, nhìn họ chằm chằm, nên vội khép miệng lại. Ừ thì, nàng đã đòi đến đây để bị sốc mà, và nàng sốc thực sự. Nếu những người phụ nữ này ăn mặc thiếu vải như thế thì, ôi Chúa ơi, thì mấy ả đàn bà ở nhà chứa mặc đến cái gì nữa đây? Chẳng trách sao Colt lại quá hoảng hốt khi nghe nàng nói muốn đến xem nhà chứa.
“Anh kia, có vấn đề gì sao?”
Nàng rên thầm. Colt đã cảnh báo nàng không được nhìn chăm chú bất kỳ ai, và cái gã to xác như gấu đang nhìn về hướng họ vì sao đó hình như rất bất bình. Nhưng nàng không nhớ là mình đã nhìn chằm chặp hắn. Thậm chí nàng còn không hề nhớ là có thấy hắn cho đến khi hắn lên tiếng. Có thể hắn ta không phải đang nói với nàng.
“Tôi hỏi anh đấy, anh kia.”
Rồi nàng nhận ra hắn không nói chuyện với nàng, mà thật ra là đang nói với Colt. Liếc nhìn qua Colt, nàng thấy anh đang quan sát gã đàn ông qua tấm kiếng, với cái kiểu nhìn mà anh đã cảnh cáo nàng không được làm, và tên to con đó cũng nhìn thấy anh rõ ràng trong kiếng, rõ ràng là không thích rồi.
Nhưng Colt không quay lại trả lời hắn ta, dù chỉ một từ. Anh vẫn làm thinh, tuy nhiên, đó là một sự im lặng chết người. Mọi cơ bắp trên người anh hoàn toàn bất động.
“Khỉ thật, mày là đồ con lai, đúng không?” Jocelyn đứng kế bên, đông cứng người lại khi nghe câu ấy. “Thằng quỷ nào để mày lọt vào đây thế?”
Giờ thì nàng chờ Colt quay lại, để bảo kẻ ghê tởm đáng ghét kia xéo đi cho khuất mắt. Sao anh phải để bím tóc, rồi lại còn mặc áo sơ mi da nai và đôi giày da đanh nữa? Một thứ thôi đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi. Có mấy gã khác ngay đằng kia tóc còn dài hơn Colt. Và một gã nữa mặc áo da nai. Không có ai mang giày da đanh cả, nhưng cả ba thứ ấy kết hợp với nhau, thì giống như một kí hiệu được viết bằng chữ cái to đùng mà bất kỳ ai nhìn vào cũng đọc được. Tự anh đã chuốc lấy rắc rối. Vậy sao không quay lại và đối mặt với nó đi chứ?
“Tao đang nói chuyện với mày đấy, đồ con lai.”
Hắn đứng dậy khi nói. Hắn quả thật to xác và cũng rất giống một con gấu, với mái tóc màu nâu dày cộm, bù xù kết hợp với khuôn mặt rậm rạp râu quai nón và ria mép. Hắn không đeo súng và dường như chẳng hề bận tâm đến việc Colt có mang súng hay không. Nhưng hắn có cây roi da cuộn tròn đeo tòng ten ngay thắt lưng, như tuyên bố rằng hắn đại loại là một tay đánh xe. Có thể là một tay vận chuyển hàng, chuyên phải thúc các con vật lên những đường núi. Jocelyn tội nghiệp cho những con vật đó, vì nhìn gã này không chỉ hung dữ thôi, mà còn độc ác nữa thì đúng hơn.
Và Colt vẫn chưa đáp trả hắn một lời.
“Có lẽ cần phải có thứ gì đó để khiến mày chú ý,” gã to con đề nghị.
Jocelyn thở nấc lên khi thấy roi da thả thòng xuống đất. Gã dám thế sao! Và lúc này mọi người đứng ở quầy hẳn lại suy nghĩ khác, bởi vì họ đã tản đi, lùi ra phía tường. Mấy cái bàn gần quầy nhất cũng trống không. Thậm chí có người nào đó túm lấy áo khoác để kéo nàng tránh ra xa. Còn Colt thì vẫn như thế, không hề quay người lại.
Vào ngay lúc Jocelyn bị kéo mạnh ra xa người sẽ-bảo-vệ mình, thì tiếng roi da vút lên vùn vụt. Và nàng có thể thấy một vệt đen quét ngang qua tấm lưng Colt, rạch chiếc áo sơ mi da nai. Nỗi khiếp sợ của nàng chẳng có bút mực nào tả xiết. Tên quái vật đó đã thực sự ra tay, quất roi vào Colt nhằm lôi kéo sự chú ý của anh. Nhưng anh vẫn không để mắt tới. Trong sự kinh ngạc của nàng, và của những người khác nữa, Colt chẳng có lấy một tý phản ứng nào. Anh không hề nhúc nhích, cũng như không có một chút xíu biểu lộ là anh bị đau. Và cú quất đó chắc phải đau lắm. Tiếng vụt của roi da cũng lớn như tiếng súng nổ vậy.
Tên to con kia lấy làm kinh ngạc khi không thấy được phản ứng nào từ nạn nhân của mình, nhưng chỉ được một lúc thôi. Mắt hắn nheo lại nhìn vào tấm lưng của Colt, rồi lia tầm nhìn đến tấm kiếng nơi hắn có thể trông thấy được mặt anh, rồi thậm chí lại nheo mắt hơn nữa.
“Trông mày quen lắm, đồ con lai. Bộ hồi trước mày có gây sự với tao sao, chắc vào lúc tao say bí tỉ nên chẳng nhớ nổi?” Và rồi hắn quát, “Trả lời tao, thằng khốn kia!” và roi da lại quất vào không khí.
“Không,” Jocelyn thở nấc khi nó đập trúng Colt lần nữa, và nàng bắt đầu xấn tới trước, nhưng bị giữ lại bởi một bàn tay khỏe mạnh đang đặt trên vai mình. “Tránh xa vụ này đi, nhóc. Hắn chỉ là tên con lai thôi mà.”
Nàng thấy chưng hửng. Nàng chẳng hiểu nổi, định kiến có thể khiến một người nói ra câu đấy, sự vô tình có thể để những kẻ còn lại chỉ biết giương mắt đứng nhìn thay vì làm một việc nào đó để ngăn cản hành động tàn bạo như thế. Nhưng hơn hết, nàng vẫn không hiểu có gì không ổn với Colt khiến anh vẫn cứ trân người ra chịu đòn. Còn nàng thì không thể.
Nàng quay lại phía gã đang giữ chặt vai mình và nhấc súng gã lên trước khi gã kịp nhận ra ý định của nàng. Đó là cây súng có nòng dài, loại vũ khí khó cầm. Nàng phải đỡ nó trên cánh tay mình, nhưng rồi thậm chí nàng không nghĩ đến việc mình sẽ dùng được nó. Súng ngắn không phải là thứ mà nàng thành thạo.
Tuy nhiên, tên to con đó không biết điều này. “Đánh anh ấy lần nữa, thưa ông, thì tôi sẽ phải bắn ông đấy.”
Nhiều người nữa lại giạt ra sau nàng và gã kia để tránh đường. Nàng đã thu hút sự chú ý của hắn, nếu không có gì khác xảy ra, thì đây nhất định là việc làm nàng mất bình tĩnh nhất. Nàng liếc nhìn qua Colt, quỷ tha ma bắt anh đi, thậm chí bây giờ có nàng can thiệp vào, thì anh vẫn cứ im lìm. Bộ anh thực sự nghĩ một mình nàng có thể giúp họ thoát khỏi vụ này sao?
“Mày đang nói với tao đấy à, nhóc?” gã to con hỏi nàng. “Tao hy vọng mày không đến nỗi ngu như thế.”
Nàng hơi giật mình khi hắn rút roi da về lại bên mình. Mối đe dọa đã rõ ràng, thông điệp đã quá tường tận. Nếu nàng không bỏ súng xuống, thì hắn sẽ quất roi vào nàng.
Bàn tay nàng bắt đầu rướm mồ hôi. Phải cố hai lần nàng mới lên cò súng được. Tiếng kéo cò thật là một âm thanh khủng khiếp trong bầu không khí im lặng chết người ở quán. Và tất cả chỉ khiến tên kia điên tiết lên với nàng, nhiều đến mức hắn dường như chẳng quan tâm nàng đang cầm súng chĩa thẳng vào mình.
“Đồ oắt con rác rưởi,” hắn gầm gừ. “Mày lùi lại, bằng không tao lóc xương mày ra bây giờ!”
“Sao ông không thôi đi, Pratt?” có người nói to. “Nó chỉ là một thằng bé thôi mà.”
“Mày cũng muốn thế phải không?” là câu trả lời của hắn.
“Bộ hôm nay mày khoe khoang chưa đủ sao, Pratt?” Có tiếng nói vọng ra từ phía bên kia phòng.
Jocelyn bắt đầu lấy lại can đảm, cho đến lúc nàng nhận ra gã đàn ông trở nên hóa điên khi hắn không có sự đồng tình tuyệt đối trong phòng, và hắn trút cơn thịnh nộ kia lên nàng. “Khốn kiếp, bỏ súng xuống hoặc dùng nó đi!”
Hắn đã không cho nàng lựa chọn, vì hắn đang thu tay về chuẩn bị vụt roi thẳng tới nàng. Nàng bóp cò—rồi đông cứng người lại trong sự khiếp đảm tột cùng. Không tiếng động nào vang lên. Cây súng không có đạn!
Vẻ mặt khoái chí, đắc thắng của Pratt đã nói lên mọi việc. Vì sự cả gan dám thách thức hắn ta của nàng, nên giờ nàng sẽ phải đổ máu, và cảm nhận sự đau đớn cùng cực trong quá trình đương đầu với hắn. Nhận thức đó đã khiến nàng đờ người ra vì sợ, thậm chí không hét lên nổi khi thấy cuộn roi bay vụt tới mình, chứ nói chi đến chuyện chạy tránh nó.
Tiếng vút của roi da nghe còn tệ hơn sự nhức nhối của vết thương, thực ra—Jocelyn chẳng cảm thấy gì cả. Tim nàng chắc đang ngừng đập, nhưng nàng lại không hề thấy đau đớn. Và sau đó nàng ngửi thấy mùi khói, nhìn Pratt từ từ đổ nhào xuống sàn nhà, và biết có ai đó đã cứu mình, vì nàng nghe thấy tiếng súng nổ, chứ không phải tiếng vụt của roi da.
Chuyện nàng tự nhiên không cho rằng Colt đã đến cứu mình lúc này thì cũng có thể hiểu được, bởi vì anh đã để sự việc đi quá xa. Nhưng chính là súng của anh vẫn còn đang bốc khói, và khi chạm vào ánh mắt anh, nàng thỏng người nhẹ nhõm—rồi ngay lập tức giận sôi máu lên.
Nhưng cơn giận dữ bộc phát đột ngột của nàng vẫn trong vòng kiềm chế được.
Nàng từ từ quay lại và hoàn trả cây súng vô dụng cho khổ chủ, rồi bình tĩnh bước ra khỏi quán rượu. Nàng sẽ không bao giờ nói chuyện với Colt lần nữa. Cho dù với bất cứ lý do quỉ quái nào mà anh kìm mình không làm gì cho đến giây phút cuối cùng có thể, và nàng ngờ rằng anh muốn dạy cho nàng một bài học, anh đã để cho nàng sợ chết khiếp, và nàng sẽ không tha thứ cho anh vì chuyện đó.