Beta: Cyane
–
Khi giọng nói của Cố Từ thốt ra, tất cả ánh đèn xung quanh được tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình lớn ở phía trước đang chiếu hết quảng cáo này tới quảng cáo khác.
Nghe âm thanh lớn từ quảng cáo, Nhan Lộ Thanh vẫn đang nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Đúng là cô không hề có ấn tượng mình đã ăn cái gì, vậy mà không ngờ Cố Từ lại chú ý điều đó.
Anh nói như vậy, Nhan Lộ Thanh lập tức nhớ tới khay snack đó trông như thế nào, cũng nhớ ra hình như khi nghịch điện thoại cô thật sự đã ăn một chút bắp rang.
Nhan chủ nhà vừa ăn bắp rang, lại vừa không nhịn được theo thói quen bắt đầu sắp xếp cho mình với Từ công chúa một kịch bản. Nói về kịch bản, hôm nay người nào đó sẽ là một cô vợ vừa biết báo đáp ơn nghĩa, vừa cẩn thận tỉ mỉ, nhưng chủ nhà lại rất không hài lòng với lời nói cuối cùng của người vợ chu đáo.
Giọng điệu này của Từ công chúa…
Có nhất thiết phải nhấn mạnh vào việc ăn hết sạch như vậy không? Giống như chê cô chỉ biết ăn vậy.
Rõ ràng là thấy cô thích ăn bắp rang, cho nên anh mới giúp cô đi mua bắp rang. Nhưng lời như này nói ra, tại sao cô vẫn cảm thấy tổn thương sâu sắc như vậy?
Không hổ là công chúa vương quốc Măng, Nhan Lộ Thanh nghĩ, dù có biết báo đáp ơn nghĩa thế nào, dù có hiền lành bao nhiêu thì cũng chỉ là kẻ thù truyền kiếp của vương quốc Gấu Trúc chúng ta.
Trong khi đầu cô đang suy nghĩ tưởng tượng linh tinh thì nhạc mở đầu bộ phim cuối cùng cũng vang lên.
Khi xem Nhan Lộ Thanh cảm thấy không biết bộ phim này có gì thú vị, mở đầu là một người phát hiện bản thân trở nên rất kì lạ, mọi người xung quanh cũng nói thi thoảng thấy anh ta rất kỳ quái. Sau đó anh ta suy đoán trong cơ thể mình rất có khả năng tồn tại một linh hồn khác, trong quá trình lại trải qua vài lần biến đổi, anh ta phát hiện đó đúng thật sự là nhân cách thứ hai của mình.
Trước đây Nhan Lộ Thanh đã xem qua một bộ phim tương tự, vai chính đó dường như có tới sáu bảy nhân cách phân liệt, cô xem xong cảm thấy rất kích thích. Vậy nên khi xem từ phần giữa thậm chí là tới gần cuối của bộ phim, cô cũng không cảm thấy có gì quá thú vị.
Mãi cho tới khi gần kết thúc, trong đó có một phân cảnh, là một cảnh ở trong không gian tưởng tượng, nhân cách chính và nhân cách phụ đối đầu nhau.
Nhan Lộ Thanh không biết việc này có thể xảy ra từ góc độ khoa học hay không, còn quay đầu lại thấp giọng hỏi Cố Từ: “Không phải nói giữa hai bên đa nhân cách đó sẽ không biết nhau sao?”
Hành động của cô không ảnh hưởng tới mọi người xung quanh, chỉ ảnh hưởng tới Cố Từ, cô phải nhoài người tới một khoảng cách rất gần mới được.
Trong lòng Nhan Lộ Thanh vẫn ôm bắp rang, cả tối cô nhai răng rắc giòn rụm, khi nhướn người qua nói chuyện sẽ có một mùi hương dịu ngọt, Cố Từ không cần đưa mắt nhìn cũng có thể cảm thấy người dựa vào mình là một viên kẹo sữa.
Anh quay đầu qua, bắt gặp ánh mắt sáng rực của cô gái.
“Chỉ là phim thôi.”
“Ừm.” Viên kẹo sữa gật đầu, lại dựa vào ghế rồi quay lên phía trên.
Có thể là tinh thần rất thoải mái, không quá nghiêm túc xem bộ phim này, cốt truyện sau đó lại khiến cho viên kẹo sữa thật sự sốc nặng.
Cuộc nói chuyện giữa nhân cách chính và nhân cách phụ khá là khó hiểu, khiến người xem bắt đầu phải suy nghĩ “Như vậy nghĩa là gì”. Nhưng tới khi cuộc nói chuyện kết thúc thì đột nhiên kỹ xảo giống như mấy thể loại phim ma và phim kinh dị, đột nhiên một phân cảnh đặc biệt quay cận cảnh nụ cười quỷ quyệt của nhân cách phụ, thêm một hiệu ứng âm thanh chuông lớn bất chợt vang lên.
…
Cuộc nói chuyện ban đầu khá bình tĩnh quỷ dị, nhưng phần sau không như vậy, bên trong rạp chiếu phim không ít người bị dọa sợ, tiếng hét kinh hãi la lên hết đợt này đến đợt khác.
Nhan Lộ Thanh cũng bị dọa sợ ngây người một lúc, nhưng sự ngây ngốc này kéo dài không bao lâu đã nhanh chóng bị dập tắt, bởi vì Cố Từ bên cạnh đột nhiên chạm vào cánh tay cô một cái.
Vốn dĩ Nhan Lộ Thanh đang trong trạng thái ngây ngốc thì đột nhiên bị cắt ngang, cô nhanh chóng quay đầu lại, không nhìn thấy rõ mặt Cố Từ, nhưng nghe được anh nói: “Đưa cho tôi một ít.”
Cô không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”
Cố Từ không nói nữa, dứt khoát trực tiếp đưa tay cầm lấy… hộp bắp rang trong tay cô.
Vì quá tối, lúc anh lấy đi, ngón tay anh trong chớp mắt gần như đã phủ lên mu bàn tay cô, cảm giác như chạm vào một viên ngọc lạnh.
Nhan Lộ Thanh vô thức nhìn lại về phía anh, cô chớp mắt: “Không phải anh không ăn à?”
“Dù sao cũng nghe cô ăn nguyên một buổi…” Giọng nói Cố Từ nghe như mang theo ý cười: “Lần cuối cùng tôi ăn thứ đồ này cũng khá lâu rồi, cho nên muốn thử lại chút.”
Nhưng cũng may là anh tự dưng phá vỡ bầu không khí đáng sợ đó.
Nhan Lộ Thanh vì giọng điệu thoải mái của anh mà dần thả lỏng lại, cảm giác như linh hồn bị chấn động rời khỏi cơ thể vừa rồi cũng dần biến mất.
“Thử xong rồi.” Không lâu sau, bên tai lần nữa truyền tới giọng nói của Cố Từ, sau đó hộp bắp rang lần nữa được nhét lại vào trong lòng: “Quả nhiên vẫn khó nuốt như trong ấn tượng.”
“…”
*
Bộ phim ngoại trừ một phân đoạn giữa khó hiểu, khiến người khác bị dọa giật mình ra thì cốt truyện thật sự không có gì bất ngờ. Kết thúc là nhân cách chính và nhân cách phụ đều không biến mất, nhưng nhân cách chính càng ngày càng cảm thấy sự tồn tại của mình dần ít đi, phim kết ngay khúc này, xem như là một cái kết mở.
Nhan Lộ Thanh ra khỏi rạp chiếu phim, lại không nhịn được cằn nhằn với Cố Từ: “Tôi rất ghét thể loại phim kinh dị dựa vào hiệu ứng âm thanh quá trớn để cưỡng ép dọa sợ người khác, đây cũng không phải phim ma gì gì đấy, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý! Sớm biết bộ phim này như vậy thì tôi đã chọn một bộ phim ma cho rồi…”
Cố Từ liếc nhìn cô, cô cằn nhằn một cách tràn đầy sinh lực, xem ra cũng không phải bị dọa sợ gì.
“Trước đó đã nói rồi, tôi đã đề xuất phim ma.”
“Nhưng anh chưa nói lý do.” Nhan Lộ Thanh nói xong câu này, như là nhận ra chuyện gì đó nên quay đầu lại: “Không lẽ anh đã xem qua bộ này rồi?”
“Chưa.” Cố Từ lạnh nhạt nói.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, Nhan Lộ Thanh không để ý tới những ánh mắt xung quanh đang liếc về phía mình, cực kỳ tò mò hỏi: “Vậy thì vì sao?”
“Vì cô sợ phim ma, cho nên không xem.” Sau khi Cố Từ nói ra sự thật này, nhìn qua có hơi lười nhác đáp: “Tôi chỉ thấy so với phim ma, bộ phim này rõ ràng càng không hợp với cô.”
Mắt Nhan Lộ Thanh lập tức mở to ra.
Không phải chứ? Có thể thần thánh như vậy luôn hả? Anh còn biết gu xem phim của cô như thế nào luôn à?
Nhưng mà khi cô về rửa mặt, dọn dẹp và lên giường đi ngủ…
Đêm khuya.
Nhan Lộ Thanh ngồi trên giường, tay đang nắm chặt lồng ngực đang đập dữ dội đến nỗi không thở được.
Đã rất lâu từ khi xuyên không tới nay, đây là lần đầu tiên cô gặp ác mộng, hơn nữa còn là bị ác mộng dọa cho tỉnh cả ngủ.
Nhưng cũng may là cô không nhớ rõ nội dung cơn ác mộng, tất cả trong đầu cô là một cục rối loạn mờ mịt, mà Nhan Lộ Thanh cũng không hề muốn hao tâm tổn sức để nhớ lại.
Nhưng theo trực giác của Nhan Lộ Thanh thì giấc mơ này có liên quan tới bộ phim phí tiền kia, bởi vì trước khi tỉnh lại, cô dường như đã nghe thấy hiệu ứng âm thanh đột ngột vang cao trong rạp chiếu phim.
Ngồi trên giường bình tĩnh lại một lúc, cô lại lôi Makka Pakka ra để nói chuyện vài ba câu. Mặc dù không có tác dụng an ủi như Cố Từ, nhưng có còn hơn không.
Rất nhanh Nhan Lộ Thanh đã chìm vào giấc ngủ lần nữa.
*
Sáng sớm hôm sau, Nhan Lộ Thanh phát hiện dưới mắt mình hơi có quầng thâm. Nhìn khá nổi bật, cô vẫn là nên trang điểm nhẹ một chút.
Khi xuống tầng dùng bữa sáng, Cố Từ đã xuống trước cô, anh đang nghiêng người tựa lưng vào ghế dựa, khuỷu tay chống lên tay vịn, một tay đỡ lấy sườn mặt, nhìn rất lười biếng nhưng thoải mái.
“Dậy rồi à?” Anh nhìn thấy Nhan Lộ Thanh, trước tiên là chào cô, mắt hơi cong lên: “Đêm qua không gặp ác mộng đấy chứ.”
“…”
Giọng điệu của Cố Từ không nghe ra được là thật sự quan tâm hay chỉ là đùa giỡn, dù sao thì cho dù anh có nói chuyện nhẹ nhàng, cũng có thể khiến người khác tổn thương.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy ý tứ có lẽ là đùa giỡn nhiều hơn.
Dẫu sao ngày hôm qua anh vừa mới nói bộ phim đó không hợp với cô, Nhan Lộ Thanh cứ cảm thấy nếu mình nói là có gặp ác mộng, vậy cũng quá nực cười rồi.
Hơn nữa không phải cuối cùng cô cũng ngủ rất ngon sao!
Vì vậy cô lập tức hất cằm lên: “Sao có thể.” Dừng lại một chút, sợ anh không tin, Nhan Lộ Thanh còn đưa ra ví dụ: “Anh không nhớ hồi trước trước ở hốc cây, tôi…”
“Được rồi, tôi tin cô.” Nhắc tới chuyện này, Cố Từ không chút do dự ngắt lời cô: “Nói đến lúc đấy, cô phải mất bao lâu mới ngủ được, chính cô cũng không biết đâu nhỉ? Tôi có thể giúp cô nhớ lại…”
Tiểu Hắc vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy lời nói như vậy của Cố Từ, cậu ta lập tức: “??????”
Khi nào?
Hai người họ ngủ với nhau khi nào vậy????
Cậu ta còn chưa kịp hỏi gì đã thấy Nhan Lộ Thanh vội vã xua tay, khuôn mặt có vẻ không muốn nghe Cố Từ nói: “Được rồi được rồi, ăn cơm thôi ăn cơm thôi, tôi còn phải vội đi học đây.”
Tiểu Hắc: “…”
Đây chính là xấu hổ! Chắc chắn luôn!
Chắc như đinh đóng cột!
*
Nhan Lộ Thanh nghĩ tới việc lần thứ hai mình tới trường sẽ không được bình yên cho lắm, nhưng cũng không ngờ sẽ không bình yên tới mức gần như là gà bay chó sủa.
Đầu tiên là Bánh Quai Chèo Nhỏ điên cuồng bùng nổ.
Bắt đầu là “Mau nói cho tớ chuyện cậu đi cùng với trai đẹp khoa Vật lý trường Đại học T một chút coi, nếu không tớ sẽ làm loạn”, sau là “Tớ cứ nghĩ mối quan hệ của tụi mình đã có thể giao phó tính mạng cho nhau tại bản đồ hẻm núi Vương Giả* rồi, nhưng thậm chí ngay cả việc cậu không còn độc thân, cậu cũng không chịu nói cho tớ biết”, cuối cùng là “Hôm nay có lớp học cũng không đi nữa, cậu nhất định phải giải thích rõ ràng cho tớ”.
(*Hẻm núi Vương Giả: một bản đồ trong game Vương Giả Vinh Diệu)
Nói tóm lại là dáng vẻ không nói thì cạch mặt.
Nhưng không có tính uy hiếp gì cả, ngược lại còn rất đáng yêu.
Trước tiên Nhan Lộ Thanh chọn những lời giải thích quan trọng: “Tớ không nói bọn tớ ở với nhau, là vì…” Cô ngừng lại một chút: “Vì liên quan một chút tới vấn đề gia đình của anh ấy, tớ không thể nói… Nhưng bọn tớ không sống một mình! Còn có người khác ở cùng tụi tớ nữa. Vì vậy không phải sống chung như cậu tưởng tượng đâu.”
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “Vậy anh ấy là nam sinh trong câu hỏi mà cậu hỏi tớ “Nam sinh nói nữ sinh đáng yêu” đúng không? Là nam sinh mà cậu xem như người trong sách mà thích đó hả?”
“…” Nhan Lộ Thanh bối rối cả buổi, còn không đợi cô mở miệng, Bánh Quai Chèo Nhỏ đã vỗ vai cô: “Được rồi, cậu không cần giải thích nữa, tớ hiểu rồi.”
“…” Cậu hiểu gì chứ.
Sau đó Bánh Quai Chèo Nhỏ hỏi lại: “Như vậy tan học anh ấy tới đón cậu là sao? Là vì vừa mới nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cậu, còn dẫn cậu đi ăn gà rán nữa. Anh ấy như vậy là có ý gì?”
“…”
Anh ấy có ý gì?
Nhan Lộ Thanh lại nhớ tới câu “Quà cảm ơn” kia của Cố Từ.
Nhưng đầu đuôi câu chuyện quá dài dòng khiến cô căn bản không muốn kể lại tất cả. Nhan Lộ Thanh có hơi bất lực. Tại sao việc giải thích quan hệ của cô với Cố Từ lại cần phải phức tạp như vậy? Vì sao mỗi một câu hỏi cô đều không thể trả lời một cách thoải mái vậy?
“Dù sao thì…” Cô kéo lấy tay Bánh Quai Chèo Nhỏ, nhìn cô ấy thật chân thành, cố gắng làm hai mắt chảy nước mắt: “Tớ không lừa cậu, bọn tớ thật sự không phải kiểu quan hệ này.”
Bánh Quai Chèo Nhỏ không phải là không tin cô.
“Nếu điều cậu nói là sự thật, vậy có hơi phiền phức rồi…”
Nhan Lộ Thanh ngây người: “Là sao?”
“Thì hôm qua tám với cậu xong, sau khi biết anh ấy dẫn cậu đi ăn gà rán, tớ với mấy chị em ở ký túc xá nói hơi quá, đã loan tin về chuyện này cho khá là nhiều người biết…” Bánh Quai Chèo Nhỏ nói: “Cậu biết đấy, bae, đây là thời đại của mạng xã hội mà.”
“…”
“Vậy nên tấm hình đó đương nhiên cũng truyền ra ngoài, vì cậu không lộ mặt, rất nhiều người tò mò trông cậu như thế nào, vì vậy ảnh tự sướng của hai đứa mình trên vòng bạn bè đã được rất nhiều người lưu lại…”
“…” Sau khi thắng liên tiếp trong game Vương Giả, Bánh Quai Chèo Nhỏ thật sự đã lôi kéo cô đi chụp ảnh tự sướng rồi đăng lên vòng bạn bè của mình.
Được rồi, được rồi, nói chung đó là vì lần “đón tan học” của Cố Từ mà cô hot mẹ rồi.
Mặc dù hot vì chuyện này có hơi xấu hổ, nhưng Nhan Lộ Thanh nhớ tới những ngày tháng thời trung học của mình, đại khái cũng được coi là rất nhiều người chú ý tới, nên cũng không phải là không thích ứng được, bỏ qua cũng được.
Chỉ cần bên đại học T chưa…
“Ý tớ là không chỉ có mỗi trường mình…” Bánh Quai Chèo Nhỏ dè dặt nhìn cô: “Đã truyền tới đại học T rồi.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Cảm ơn, cô đã xấu hổ tới mức ngón chân có thể khắc được kim tự tháp rồi, khắc xong cô dứt khoát bọc mình thành xác ướp trực tiếp đi vào trong ở luôn.
Vì vậy trong một ngày tiếp theo, Nhan Lộ Thanh giống như một loại động vật quý hiếm ở trong sở thú. Đi nhà vệ sinh bị ánh mắt phấn khích nhìn, ăn bữa trưa bị ánh mắt phấn khích nhìn, về phòng học thì không chỉ bị nhìn nữa, mà cô bị một vài cô gái vây xung quanh bắt cô kể về cái gọi là “ngày thường” của cô và Cố Từ.
Nhan Lộ Thanh cũng coi như đã cảm nhận được sâu sắc sự nhiệt tình đáng yêu của mấy chị em ngành khoa học, kỹ thuật và công nghệ. Bọn họ rõ ràng không hề biết mệt mà dừng lại, với chuyện tình cảm của mình thì không có hứng thú, nhưng mấy chuyện tình cảm của người khác thì lại cực kỳ tò mò.
Hết một ngày, khi về cô càng cảm thấy rõ miệng đắng lưỡi khô. Vốn là đợi đến đúng giờ sẽ xem bộ phim dài tập cùng Cố Từ cùng, xem một lúc thì muốn uống nước, cuối cùng nhân lúc đang phát quảng cáo cô đã uống ừng ực liên tiếp hai cốc nước.
Cố Từ không có biểu cảm gì khi nhìn mấy hành động của cô, lúc lâu sau, anh đột nhiên cười một cái: “Sao vậy, hôm nay cô phải đi thuyết trình đấy à?”
“…” Nhan Lộ Thanh hơi mím môi, do dự nói: “Không phải, nhưng cũng không khác lắm.”
Trong mắt Cố Từ viết “?”.
“Hôm nay tôi đã phải làm một người kể chuyện.” Nhan Lộ Thanh vừa nói vừa nằm bệt xuống sô pha: “Như mấy người thuyết thư thời cổ đại ấy, anh biết không? Quan trọng nhất chính là tôi còn là kiểu nói tới vậy rồi mà còn không được cho một đồng nào.”
“Ồ.” Cố Từ nhàn nhã hỏi: “Vậy cô nói về sách gì?”
“Nói…” Nhan Lộ Thanh đang định trả lời, nhưng nhớ tới mình rốt cuộc muốn nói gì thì đột nhiên nghẹn lại: “… Không nói gì cả, chỉ là tám chuyện hơi nhiều chút thôi.”
Cố Từ nhếch khóe môi, không nói gì.
Vừa đúng lúc quảng cáo kết thúc, hai người mang tâm tư khác nhau, nhưng tầm mắt lại thống nhất đặt lên tivi.
*
Đêm đó Nhan Lộ Thanh lại nằm mơ.
Không biết đó là cơn ác mộng hay là giấc mơ bình thường, nhưng lại có quan hệ với bộ phim phí tiền kia. Cô mơ thấy mình ở trong không gian nơi mà nhân cách chính và nhân cách phụ đối đầu với nhau trong phim, xung quanh hư vô mờ mịt không có bất cứ thứ gì. Cũng không biết ngây ngốc ở bên trong bao lâu, ngẩn ra tới mức trong lòng hoảng loạn, sau đó là một tiếng chuông lớn vang lên khiến cô bị đánh thức.
Cô lại miễn cưỡng ngủ thêm mấy tiếng, quầng thâm mắt lại nhiều hơn trước rất nhiều, lại phải trang điểm để che đi.
Nhan Lộ Thanh hoài nghi mình bị dọa sợ, chỉ là bản thân cô tưởng rằng mình không bị, bằng không sao có thể xuất hiện nhiều lần ở trong giấc mơ như thế?
Nhưng mà cô cũng không quá để ý, dù sao thì phản ứng trước và sau khi bị phim ma hù thì vẫn như thế, qua mấy ngày nữa là ổn rồi.
Khoảng cách đến lúc Cố Từ rời đi còn tầm nửa tháng.
Tiết học vẫn rất khó hiểu, lại trở về lúc ban đầu, hai môn kia đối với cô lại biến thành vô tự thiên thư*.
(*Sách quý có nội dung sâu xa, khó hiểu)
Nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không có ý định học cẩn thận, cô có thể thi đạt tiêu chuẩn là dựa vào học thần Cố Từ dạy bù điên cuồng cho cô, sao có thể đột nhiên theo được chương trình học bình thường. Nhan Lộ Thanh đã sớm hạ quyết tâm, khi Cố Từ rời đi thì cô sẽ lập tức trở về ngồi lì ở nhà.
Niềm vui duy nhất khi đi học chính là bạn học.
Ngắn ngủi ba, bốn ngày thôi mà cô biết rất nhiều người thú vị, ví dụ như một nam sinh tên là Lục Thanh Tân, là anh em tốt của Bánh Quai Chèo Nhỏ. Nhan Lộ Thanh cũng bị Bánh Quai Chèo Nhỏ dẫn đi làm quen với cậu ta, ba người thường ở một chỗ chơi vương giả với nhau. Chơi game là cách tiết lộ tính cách thật của một người, Nhan Lộ Thanh dần phát hiện Lục Thanh Tân tên có nghĩa là tươi mát, kỳ thật dầu nhiều đến nỗi có thể ép ra nước.
Còn có nam sinh tên [Diệp Tử] ở nhóm chat khoa đã từng thêm Wechat của cô, Nhan Lộ Thanh cũng gặp được người thật. Lúc đó Diệp Tử đã nghe được vài ba chuyện của cô với Cố Từ từ lâu, mắt mang oán giận nhìn cô: “Cậu không độc thân có thể trực tiếp nói cho tôi biết, mắc gì nói là cậu bị bệnh tâm thần chứ!”
Nhan Lộ Thanh không thể làm gì khác ngoài nở một nụ cười.
Bây giờ cô sẽ không biện minh cho tai tiếng giữa cô với Cố Từ nữa, bởi vì cô phát hiện thật sự không có bất kỳ tác dụng nào.
Cô chỉ cần nói một câu: “Thật sự không phải…” Sau đó sẽ bị cả đám ồn ào, rống đến khi cô không “ngụy biện” nữa mới thôi.
Ban ngày cô ở trường học đùa vui ồn ào, tối về nhà thì xem tivi cùng với Cố Từ, hai người trò chuyện ngắn ngủi với nhau. Sau đó đến trước khi ngủ, Makka Pakka sẽ chiếu cho cô xem danh sách thống kê tần suất những gì cô nghĩ trong đầu gần đây, Cố Từ vẫn như cũ ở trên top đầu.
Nhan Lộ Thanh chỉ đành biện minh: “Mày không biết đâu, là do người bên cạnh tao mỗi ngày đều nhắc đến… tao có thể không nghĩ đến à?”
Không thể không nói, tuy Cố Từ chỉ ghé qua trường học một lần, mà một lần này ấn tượng khắc sâu quá mức, không chỉ khiến ở đây vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết của anh, còn nhân tiện biến cô thành người đã có bạn trai, có thể nói là “một mũi tên trúng hai con chim”.
Đi học ngày thứ tư, Nhan Lộ Thanh đột nhiên nhận được một số tiền chuyển khoản.
Nhận qua Alipay, bốn chữ số, cô nhìn hồi lâu, ngớ ra không nhớ là ai dùng Alipay chuyển tiền qua cho mình.
Sau đó nhận được tin nhắn Wechat.
[Đại sư huynh: Sư muội, thấy em lâu rồi không đi tìm sư phụ, chắc là không còn cần gì nữa hả? Vậy thì tiền phí bên này trả lại hết cho em.]
Nhan Lộ Thanh: “???”
Nhan Lộ Thanh lập tức gõ chữ hỏi.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Gì cơ? Em cũng đã học xong rồi, tại sao lại trả lại tiền cho em chứ?]
Đại sư huynh gửi voice chat lại, giọng nói ôn hòa hiền hậu nghe rất thoải mái: “Thật ra thì sư phụ không dựa vào nghề này để kiếm tiền, nhà ông ấy rất có tiền, là loại mà mềm tay thu tiền thuê nhà, làm nghề này chẳng qua là đam mê lúc tuổi già thôi, tránh già rồi mà lại ngu ngốc. Đây là lời giải thích của ông ấy, ha ha ha, anh cảm thấy hình như có chút đúng mà nhỉ? Dù sao thì nhìn ông ấy càng ngày càng có tinh thần.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Nhưng mà học thì đã học rồi sao có thể không trả tiền chứ. Nhan Lộ Thanh đang muốn gửi lại số tiền kia qua Alipay, kết quả phát hiện đại sư huynh đã block tài khoản của mình rồi.
Cô gửi Wechat cho ông lão, nhưng Wechat lại yêu cầu xác nhận, ông lão quả nhiên không chấp nhận.
Cô đây là gặp một đám thần tiên gì thế.
Nhan Lộ Thanh cảm khái xong thì đi ngủ, lại không thể ngủ với tâm trạng vui vẻ như ý muốn, cô lại gặp ác mộng lần nữa.
Vẫn là cảnh tượng cứt chó của bộ phim điện ảnh cứt chó kia.
Chỉ là lần này không chỉ có một mình cô, sương mù quanh người cô tản đi, trước mắt xuất hiện một chiếc gương.
Rất quỷ dị là cô ở trong gương kia đang đối thoại với bản thân mình, nội dung nói chuyện với nhau không khác gì trong phim, nhưng Nhan Lộ Thanh đóng vai nhân cách chính ở thế yếu kia.
Hơn nữa bản thân cô ở trong gương kia không hề giống cô, trái lại như là cô lúc vừa mới xuyên đến đây, dáng vẻ ban đầu của thân thể này, dáng vẻ mà bị cô đánh giá trang điểm một xíu là có thể đóng vai ma nữ.
Sau đó nữa là bị tiếng chuông dọa tỉnh.
Lần này sau nửa đêm Nhan Lộ Thanh không ngủ được nữa.
Thậm chí cô mở tất cả đèn trong phòng lên, để Makka Pakka luôn nói chuyện với mình nhưng mà tất cả đều không giải quyết được gì.
Giữa lúc ấy Nhan Lộ Thanh từng có suy nghĩ có nên xuống tầng tìm Cố Từ hay không, nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cô ép xuống.
Ngày anh rời đi càng ngày càng gần, thực ra Nhan Lộ Thanh đi học cũng có mục đích.
Cô đang có ý định để mình làm quen với những ngày không có Cố Từ.
Dựa theo cốt truyện nguyên tác, tóm lại lại là anh phải đi, mặc dù không biết quan hệ sau này của hai người như thế nào, nhưng cô ỷ lại anh quá mức là không được.
Đây cũng là… một loại trình độ khác của “kháng thể phản vệ”.
Thậm chí Nhan Lộ Thanh nhịn đau từ bỏ phân đoạn “Ngôi sao thời trang Từ Từ đổi vương miện” mỗi ngày. Haiz, đây là hy sinh rất lớn đấy, ngoại trừ bản thân cô ra thì chả có ai hiểu cả.
Suy nghĩ miên man rất nhiều chuyện, mãi cho đến lúc trời sắp sáng rồi cô mới hơi buồn ngủ chút xíu. Nhan Lộ Thanh dứt khoát tắt báo thức, thông báo với Đại Hắc và Tiểu Hắc là mình không ăn sáng, một mạch ngủ đến trưa, buổi chiều mới đi học.
Trước đây Nhan Lộ Thanh xem phim ma thì thời kỳ hồi phục là bốn đến năm ngày, ngày nào cũng gặp ác mộng, sau đó thì khôi phục lại như thường. Bởi vì chất lượng giấc ngủ của cô giống như lúc Cố Từ nhìn thấy ở gốc cây vậy, từ trước đến giờ vẫn rất cao.
Cho nên hôm nay là ngày thứ năm, rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon giấc.
Trước khi đi ngủ cô đã nghĩ như vậy đấy.
*
Hai giờ sáng.
Gần đây Cố Từ nhận được rất nhiều tài liệu từ cậu, còn muốn call video với ông ấy và người trong công ty nữa. Bởi vì nguyên nhân chênh lệch thời gian, cho nên cũng chỉ có bên anh có thể điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi.
Lúc cuộc họp của công ty tạm dừng, Cố Từ đi vào phòng bếp, chuẩn bị lấy bình nước đá.
Vốn dĩ anh cũng không yêu cầu cao gì với giấc ngủ, giấc ngủ của anh đã từng kém đến mức phải dùng thuốc để duy trì, nhưng ở chỗ của Nhan Lộ Thanh thì không ngờ giấc ngủ lại tốt hơn chút.
Cố Từ đột nhiên nhếch môi cười, có thể là bị người nào đó mười mấy giây cũng có thể ngủ lây nhiễm.
Anh nghĩ như thế, kéo cửa tủ lạnh, đang muốn lấy nước.
Phía sau đột nhiên loáng thoáng truyền đến một loạt tiếng bước chân quen thuộc.
Động tác trên tay dừng lại, anh quay đầu lại thì nhìn thấy Nhan Lộ Thanh đang mặc đồ ngủ.
Chỉ liếc mắt một cái anh đã nhìn ra cô không bình thường.
Ánh đèn nhà bếp chiếu sáng, chiếu vào trên làn da của cô gái, trắng đến gần như trong suốt. Tóc của cô rối bời, mở to mắt nhưng không có tiêu cự, quầng thâm mắt hiện lên rõ ràng vì ngủ không ngon, cô đi thẳng qua chỗ Cố Từ.
Cố Từ không chủ động gọi cô.
Nếu không đoán sai, cô giống như… đang mộng du.
Anh nhanh chóng liên tưởng đến lý do khiến Nhan Lộ Thanh mộng du.
Chắc là do bộ phim điện ảnh kia.
Có lẽ gần đây cô vốn ngủ không ngon, chỉ là lúc cô xuất hiện trước mặt anh thì cô đều trang điểm nhẹ như bình thường, thoạt nhìn thì tinh thần rất tốt, cho nên Cố Từ không biết bây giờ quầng thâm mắt của cô lại rõ ràng đến như vậy.
Tay của Cố Từ vẫn tùy ý để trên cửa tủ lạnh, hơi lạnh bên trong không ngừng phả ra.
Nhan Lộ Thanh đi tới bên cạnh anh, đột nhiên dừng lại. Mặc dù biểu cảm cô mơ màng nhưng cũng mạnh mẽ đẩy tay anh đang để trên cửa tủ lạnh ra, sau đó vô cùng dùng sức mà đóng cửa tủ lạnh lại.
Giống như là đang giận dỗi, giống như là vô cùng chán ghét cái tủ lạnh này.
Cố Từ hơi nhíu mày, không lên tiếng, vẫn quan sát đến mỗi cử động của cô như cũ.
Không ngờ sau khi Nhan Lộ Thanh đóng cửa tủ lạnh xong thì đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên giơ tay lên, dùng hai tay tóm chặt lấy tay Cố Từ vốn đang để ở tủ lạnh kia.
Cố Từ sững sờ.
Không ngờ cô vẫn chưa dừng lại. Hai tay Nhan Lộ Thanh dọc theo ngón tay anh nhích lên từng chút một rồi đổi thành nắm chặt cổ tay anh.
Sau đó, cô dùng loại tư thế ôm lấy người khác, chậm rãi ôm lấy toàn bộ cánh tay anh.
Toàn thân Cố Từ ổn định, chỉ có đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, anh cụp mắt nhìn đỉnh đầu cô.
Nhan Lộ Thanh ôm cánh tay anh, đỉnh đầu vừa lúc vùi ở trên vai anh.
Đột nhiên liên tục nói hai câu không có logic, cũng không báo trước.
“Tôi buồn ngủ quá.”
Mơ hồ lại uất ức.
Câu thứ hai, trong giọng cô mang theo tiếng khóc nức nở.
“Tôi sợ lắm.”
*
Sáng sớm hôm sau Nhan Lộ Thanh tỉnh dậy, luôn có cảm giác mình không mở nổi mắt, tròng mắt đau đớn.
Đi soi gương, phát hiện mí mắt hơi sưng.
Không chỉ có vậy, quầng thâm mắt thực sự còn nghiêm trọng hơn.
Tối hôm qua cô không nằm mơ à? Nhan Lộ Thanh kỳ lạ nhớ lại.
Vốn đang rất vui vẻ, cho rằng đợt này cuối cùng cũng trôi qua, lẽ nào cô lại ngủ mơ, còn khóc ở trong mơ, chỉ là cô không nhớ được?
Nhan Lộ Thanh như thường lệ trang điểm cho mình, che đi hai mắt sưng vù, thu dọn xong rồi xuống tầng.
Lúc ăn sáng, cô luôn cảm thấy Cố Từ có hơi không bình thường, nhưng không xác định được là kỳ lạ ở đâu.
Ngoại trừ hai người lên tiếng chào nhau lúc mới gặp thì không nói gì nữa.
Mãi cho đến khi cô chuẩn bị ra ngoài đi học, Cố Từ đứng ở cửa hỏi cô: “Hôm nay mấy giờ tan học?”
Nhan Lộ Thanh vừa thay giày vừa đáp: “Hôm nay chỉ học đến trưa thôi nên chiều sẽ về. Sao thế, có việc gì à?”
Cố Từ vẫn chưa nói gì, Nhan Lộ Thanh nhìn anh, đột nhiên phát hiện ra điểm kỳ lạ là ở đâu. Cô chỉ vào mắt anh: “Cố Từ, hôm qua anh ngủ không ngon à?”
“Ừ.” Anh hơi gật đầu, rất tự nhiên thuận thế dựa vào tường ở bên cạnh, dáng vẻ nhìn qua rất buồn ngủ: “Cho nên muốn hỏi một chút… Cô có thể giúp tôi lần nữa hay không.”
“Hả? Tôi giúp anh?” Nhan Lộ Thanh phản ứng lại: “À, anh nói thôi miên!”
Bây giờ Nhan Lộ Thanh cảm thấy mình đã là một cao thủ thôi miên, lập tức đồng ý: “Được thôi, hết giờ học tôi có thể sẽ đi ăn với bạn học ở trường nữa, sau đó sẽ về giúp anh.”
Cố Từ vẫn dựa vào tường, cười nói cảm ơn cô.
*
Đến giữa trưa, tâm trạng Nhan Lộ Thanh cũng rất vui vẻ.
Đầu tiên là hôm qua không mơ thấy giấc mơ đáng ghét kia, tiếp nữa là Từ công chúa mở miệng cần giúp đỡ.
Cảm giác được nhờ tốt đẹp như thế, mấu chốt nhất thì cũng phải xem lại là ai nhờ mình. Cô vừa nghĩ tới dáng vẻ buồn ngủ của công chúa nước địch vào sáng sớm xin mình giúp đỡ, thì không kiềm được lại cho anh thêm rất nhiều lớp filter yếu ớt, giống như một cậu nhóc đáng thương chờ mình tới cứu vớt.
Thực ra tinh thần Nhan Lộ Thanh rất mệt mỏi nhưng tâm trạng lại phấn khởi, cho nên đến giữa trưa thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy tâm trạng của mình khá là rã rời. Nhưng tất cả những thứ này đều bị cô quên hết khi về đến nhà.
Trước lạ sau quen.
Nhan Lộ Thanh hoàn toàn lặp lại các bước lần trước, kéo Cố Từ đến phòng của anh, biện pháp giống như đúc lần trước.
Thuận lợi tiến hành xong các bước, ban đầu cô đọc những lời khiến người khác thả lỏng, vừa đọc vừa nghĩ: Mình có thể tự thôi miên bản thân mình không nhỉ? Hoặc là cô cũng có thể đi tìm người thôi miên cho cô, để cô yên tâm ngủ một giấc.
Vừa mới nghĩ như vậy xong, giọng cô vẫn đang nhanh chóng đọc hết lời thuộc lòng thì đột nhiên bị ngắt.
Cố Từ đột nhiên hỏi: “Buổi trưa cô ăn gì đó?”
“… Hả?” Nhan Lộ Thanh bỗng dưng bị ngắt lời, lời nói trước đó vẫn chưa nói hết, hơn nữa còn chưa kịp phản ứng lại đáp án của câu hỏi này, đại não nhất thời trống rỗng. Trước mắt xẹt qua rất nhiều chữ, nhưng một câu cô cũng không bắt được.
Cô sững sờ nhìn đôi mắt đen tuyền xinh đẹp đối diện, trong nháy mắt đó, giống như những thứ khác bên trong tầm mắt đều như mờ đi, chỉ còn lại đôi mắt trước mắt này. Sâu sắc dị thường, càng nhìn càng giống như bị hút vào, càng nhìn càng buồn ngủ, bên tai còn giống như vang lên giọng nói gì đó, vừa dịu dàng vừa nhẫn nại.
Đột nhiên cơn buồn ngủ đọng lại của năm ngày lập tức đánh úp về phía cô.
*
Nửa giờ sau, Cố Từ nhìn Nhan Lộ Thanh đang nằm yên, lên tiếng hỏi cô: “Mơ thấy ác mộng gì?”
Một lần Nhan Lộ Thanh chỉ có thể kể ra một chút, bởi vì ký ức không ổn định, lúc này trạng thái không ổn định, ký ức liên quan tới giấc mơ càng không ổn định.
Dựa theo những mảnh vụn nhỏ nhặt này, anh đại khái đã biết được dáng vẻ giấc mơ của cô.
Nhan Lộ Thanh không phải vẫn luôn vô tâm như bề ngoài như thế.
Cô có thể giỏi giả bộ, giả bộ đến nỗi lừa luôn cả bản thân mình. Mà bộ phim điện ảnh kia đúng lúc kích thích mọi sự sợ hãi và lo lắng mà cô đè sâu trong lòng, cho nên mới có thể gặp ác mộng liên tục mấy ngày trời rồi xuất hiện một giấc mơ như vậy, thậm chí còn… mộng du.
Ngày đó cô ôm cánh tay của anh khóc một lúc, mà Cố Từ không hiểu biết nhiều về mộng du, muốn chạm vào cô, lại sợ cô tỉnh rồi sẽ càng sợ.
Nhan Lộ Thanh cũng không khóc quá lâu, uất ức nói xong hai câu kia, cô men theo đường cũ trở về, Cố Từ vẫn đi ở sau lưng cô. Mãi cho đến khi nhìn cô bước vào cửa phòng, nằm lại trên giường một lần nữa.
Gieo tâm lý ám chỉ sau này rằng ác mộng sẽ không gặp lại, nhưng mộng du anh cũng không chắc.
Cố Từ nhớ tới phản ứng của cô với tủ lạnh lúc cô bị mộng du, nhưng cũng không hỏi ra đáp án gì.
Anh nhìn dáng vẻ cô nhắm hai mắt một lúc, lúc này màu thâm đen dưới mi mắt đã không giấu được nữa rồi, thật sự giống như gấu mèo.
Tiếng nói của Cố Từ vang lên ở trong phòng vô cùng dịu dàng, giống như đang trấn an động vật nhỏ đang hoảng sợ.
“Nhan Lộ Thanh, nghe cho kỹ.”
“Cô gặp ác mộng đều là giả.”
“Cô xem phim cũng là giả.”
Câu cuối cùng.
Giọng nói anh thoát ra khỏi miệng mang theo cả độ ấm đến cả chính anh cũng không chú ý đến.
“Đừng sợ.”
*
Nhan Lộ Thanh một lần nữa tỉnh táo lại, bốn phía là một màu đen kịt.
Toàn thân cô khoan khoái, đến cả đầu óc mê muội suốt năm ngày đều thoải mái đến mức dị thường, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang nói: Cuối cùng thì ông đây cũng ngủ đủ rồi.
Nhan Lộ Thanh ngồi dậy, mò tới chốt mở đèn ngủ, bên trong phòng đột nhiên sáng lên, cô chậm rãi xoay người.
Đợi đến lúc cảm thấy thoải mái xong, cô trở nên im lặng, nhìn trang trí xung quanh.
Đây là phòng của cô.
Cô ngủ lúc nào?
Trước khi ngủ cô đang làm gì thế?
Đại não Nhan Lộ Thanh cấp tốc vận chuyển, chuyện xảy ra hôm nay xuất hiện lại trong đầu cô.
Sáng sớm, vẻ mặt Từ công chúa buồn ngủ nói với cô là mình ngủ không ngon, nhờ cô giúp anh.
Cô tràn đầy phấn khởi từ trường học trở về, dẫn anh về phòng của anh, bắt đầu làm những bước thôi miên giống lần trước, sau đó… sau đó…
Sau đó cô đột nhiên chạy đến phòng của mình ngủ thiếp đi???
Con mẹ nó đây là chuyện tâm linh gì thế???
Cả người Nhan Lộ Thanh ở trên giường gần như bật dậy, tìm kiếm khắp nơi, tìm thấy điện thoại của mình nằm cạnh tủ đầu giường.
Bây giờ là mười giờ tối.
Một giờ hơn cô về đến nhà, thời gian sau đó không còn một chút ký ức nào nữa.
Ngón tay Nhan Lộ Thanh run rẩy tìm Wechat của ông lão, rồi gọi video cho ông lão.
Năm giây sau đối phương bấm nhận, ông lão đang hút thuốc lá, bên trong khói thuốc lượn lờ, giọng nói của ông hiền lành: “Đã nói không cần tiền rồi mà, cô bé không cần cố chấp như vậy đâu…”
“Ông ơi! Ông ơi, ông chờ một chút, ông nghe cháu nói đã.” Nhan Lộ Thanh cắt ngang lời ông: “Trước kia không phải cháu nói với ông là cháu giúp bạn của cháu thôi miên thành công à?”
“Ừm.”
“Hôm nay anh ấy nói giấc ngủ của anh ấy không tốt, cháu lại đi giúp anh ấy thôi miên, cháu cứ dựa theo lời ông nói…” Nhan Lộ Thanh tỉ mỉ miêu tả một chút, cuối cùng trợn mắt lên, gần như hét lên: “Tại sao! Sau đó cháu ngủ thiếp đi?! Cháu còn ngủ khoảng chín tiếng?!”
Bên trong phòng ngủ chìm vào yên tĩnh giống như chết.
Nhan Lộ Thanh nhìn bên trong màn hình, ông lão dừng lại rất lâu, sau đó mới cử động.
“À…” Tay đang đốt điếu thuốc của ông lão khẽ run: “Cô gái này, chuyện cô gặp phải… chúng tôi gọi đó là thôi miên ngược lại.”
“?”
Nhan Lộ Thanh: “?????”