Không biết có phải Vũ Linh Vân Tiêu làm vậy để chiếm lấy lòng tin của Dận không, nhưng trong lòng Dận đang nghĩ sang chuyện khác.
Cái hộp kia Vũ Linh Vân Tiêu đã cầm tới theo yêu cầu của Dận, hiện tại nằm ngay trước mặt.
Gương mặt vì trúng độc mà có chút tái nhợt lúc này xuất hiện một tia vui mừng, Dận mở hộp, mặc kệ phía trên rốt cuộc viết cái gì, đem mảnh vải màu vàng viết đặc trưng của Tân đế nhìn kỹ một phen, xác nhận phía sau không có ai thì nhét vào trong áo, rồi từ trong tay lấy ra một mảnh vải màu vàng y đúc để vào bên trong.
“Cuối cùng cũng lấy được, không uổng phí công sức, hừ!”
Đứng dậy tuỳ tiện chuẩn bị một phen, phủ thêm áo choàng, Dận khẽ huýt sáo, Dạ Kiêu trắng như tuyết, thanh khiết mà hùng vĩ từ cửa sổ bay vào, đáp xuống cổ tay chủ nhân.
“Vũ Linh Vân Tiêu, không biết ngươi nghĩ ta ngốc hay là chính ngươi ngốc nữa”
Vũ Linh Vân Tiêu mời Dận ra ngoài thành săn bắn, đáp ứng yêu cầu của Dận mang Dạ Kiêu tới. Dạ Kiêu luôn không rời khỏi chủ, mà Vũ Linh Vân Tiêu cũng tự tin không sợ một con chim có thể làm được gì. Hơn nữa Dạ Kiêu là cực phẩm so với mấy con ưng cùng loại, lúc đi săn sẽ hỗ trợ đắc lực.
Trong khu rừng rậm rạp đã có lá vàng bay bay, nhưng vì là chỗ săn bắn của Hoàng gia nên vẫn thấy không ít động vật chạy qua chạy lại. Ngồi trên một con tuấn mã, Dận cầm cung, áo choàng đen tung bay theo gió, tư thế oai hùng đầy khí thế.
“Một chiếc lá rơi, đã biết trời vào thu”
“Lại không biết người có thể thắng được trời”. Vũ Linh Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, tiếp lời.
“Người có thể thắng được trời? Hừ!” Dận hừ nhẹ một tiếng, nói. “Con người thì biết cái gì gọi là trời”
“Ồ? Vậy ngươi nghĩ trời là cái gì?”
“Là trời mà cũng không phải trời, trời là gì, cái gì là trời, chẳng qua là tuỳ vào lòng người mà thôi”
“Vậy mới nói, thiên hạ này rốt cuộc sẽ thuộc về trẫm”
“Cuồng vọng!”
“Ha ha ha! Dận, thân thể ngươi không khoẻ thì đừng nên cậy mạnh, cứ theo ta như vầy là được rồi”
Dận cũng không thèm liếc Vũ Linh Vân Tiêu một cái. Mấy ngày nay hắn không lúc nào là không ám chỉ, coi Vũ Linh Kiêu Dận là kẻ sống bám sao? Mà thôi, Dận cũng vui vẻ cùng hắn diễn kịch.
Giơ roi giục ngựa khiến lá vàng tung bay khắp bầu trời, người đã biến mất trong rừng rậm. Vũ Linh Vân Tiêu tưởng Dận mắc cỡ, chỉ mỉm cười giục ngựa theo sát phía sau.
“Dận, chúng ta cược một ván đi”
Vũ Linh Vân Tiêu đuổi theo, vừa giục ngựa vừa hỏi Dận.
“Cược cái gì?”
“Xem chúng ta ai bắt được con mồi trước, người thua phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương, được không?”
“Một lời đã định! Giá!”
Một hồi truy đuổi ngắn ngủi nhưng không biết ai là con mồi, ai là thòng lọng. Một hồi truy đuổi, hai người hai mục đích khác nhau.
Trong rừng cây, ẩn giấu vô số sát khí. Một tiếng quạ đen kêu to, một đàn chim bay loạn…
Tước Hồ trốn trong rừng cây ra dấu, một đám hộ vệ hoàng cung đã bị trừ khử. Lúc nhận được tin, nhóm người Mộ Quân Duệ đã sớm an bài xong, chỉ chờ người đưa tới cửa.
“Sao rồi?”. Mộ Quân Duệ thấp giọng hỏi Nghê Thường bên cạnh.
“Chủ tử, ngựa của Vương gia đã chạy sang bên này, những người khác trên đường đã bị loại trừ”
“Ừ, ngươi đi trước nhìn xem, bảo bọn họ hành động cẩn thận”
“Vâng”
Nghê Thường nhẹ nhàng rời đi, Mộ Quân Duệ ngồi xổm trong một lùm cây, không rõ là tâm trạng gì. Bên tai xẹt qua tiếng gió thổi, yên tĩnh…
Thẳng đến khi nghe được tiếng vó ngựa ngày càng rõ, cũng thấy bóng người ngày càng gần. Dận cưỡi ngựa thoát khỏi sự bám sát của Vũ Linh Vân Tiêu thì chậm rãi giảm tốc độ. Mắt thấy trong rừng vài cái bóng chớp lên, Dận cố ý giương cung, nhắm thẳng cái bóng phía sau. Nhưng không ngờ cái bóng kia thoáng loé lên, nhanh đến đáng sợ. Đến khi nhìn kĩ thì Dận đã bị đặt trên mặt đất bị phủ kín lá vàng.
Nhớ nhung đã lâu biến thành ngọn lửa bùng cháy, cuồng nhiệt hôn, hai tay dùng sức ôm, từng đợt hơi thở mãnh liệt đem tương tư như thuỷ triều hoá thành từng cơn sóng.
“Ta nhớ ngươi, nghĩ đến giờ phút này thật khiến ta nổi điên. Ngươi có biết giả bộ như không sao cả có bao nhiêu tàn nhẫn không? Ta nhớ ngươi, luôn nhớ ngươi, nhớ cái ôm của ngươi, hương vị của ngươi….”
“Ha ha, quả nhiên là một con dã thú động dục, lúc nãy nên bắn một phát xuyên qua”
Mộ Quân Duệ xoay người lên trên, trán đè sát Dận.
“Cho ngươi biết, lần sau quyết không để ngươi rời xa ta, một bước cũng không cho!”
“Ngươi càng ngày càng độc đoán”
“Cũng là bị ngươi ép! Ngươi quả thật bức điên ta rồi!”
“Ngươi nghĩ ta không điên sao? Hai kẻ điên, đúng là điên rồi…”
Có nhiều lời hơn nữa cũng không diễn tả được, giây phút gặp nhau thật quý báu và yên bình. Hai người chìm đắm trong đó, không biết có kẻ khác xông vào.
“Chậc chậc! Đúng là tình cảm triền miên nha!”Không giống với lúc trước, hôm nay năm huyệt đạo trên người Dận đã được giải. Dận chậm rãi vận công thì cảm thấy chân khí lưu thông khắp toàn thân, tuy thỉnh thoảng có chút tắc nghẽn, nhưng cũng chỉ vì đã lâu chưa được đả thông mà thôi.
Không biết có phải Vũ Linh Vân Tiêu làm vậy để chiếm lấy lòng tin của Dận không, nhưng trong lòng Dận đang nghĩ sang chuyện khác.
Cái hộp kia Vũ Linh Vân Tiêu đã cầm tới theo yêu cầu của Dận, hiện tại nằm ngay trước mặt.
Gương mặt vì trúng độc mà có chút tái nhợt lúc này xuất hiện một tia vui mừng, Dận mở hộp, mặc kệ phía trên rốt cuộc viết cái gì, đem mảnh vải màu vàng viết đặc trưng của Tân đế nhìn kỹ một phen, xác nhận phía sau không có ai thì nhét vào trong áo, rồi từ trong tay lấy ra một mảnh vải màu vàng y đúc để vào bên trong.
“Cuối cùng cũng lấy được, không uổng phí công sức, hừ!”
Đứng dậy tuỳ tiện chuẩn bị một phen, phủ thêm áo choàng, Dận khẽ huýt sáo, Dạ Kiêu trắng như tuyết, thanh khiết mà hùng vĩ từ cửa sổ bay vào, đáp xuống cổ tay chủ nhân.
“Vũ Linh Vân Tiêu, không biết ngươi nghĩ ta ngốc hay là chính ngươi ngốc nữa”
Vũ Linh Vân Tiêu mời Dận ra ngoài thành săn bắn, đáp ứng yêu cầu của Dận mang Dạ Kiêu tới. Dạ Kiêu luôn không rời khỏi chủ, mà Vũ Linh Vân Tiêu cũng tự tin không sợ một con chim có thể làm được gì. Hơn nữa Dạ Kiêu là cực phẩm so với mấy con ưng cùng loại, lúc đi săn sẽ hỗ trợ đắc lực.
Trong khu rừng rậm rạp đã có lá vàng bay bay, nhưng vì là chỗ săn bắn của Hoàng gia nên vẫn thấy không ít động vật chạy qua chạy lại. Ngồi trên một con tuấn mã, Dận cầm cung, áo choàng đen tung bay theo gió, tư thế oai hùng đầy khí thế.
“Một chiếc lá rơi, đã biết trời vào thu”
“Lại không biết người có thể thắng được trời”. Vũ Linh Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, tiếp lời.
“Người có thể thắng được trời? Hừ!” Dận hừ nhẹ một tiếng, nói. “Con người thì biết cái gì gọi là trời”
“Ồ? Vậy ngươi nghĩ trời là cái gì?”
“Là trời mà cũng không phải trời, trời là gì, cái gì là trời, chẳng qua là tuỳ vào lòng người mà thôi”
“Vậy mới nói, thiên hạ này rốt cuộc sẽ thuộc về trẫm”
“Cuồng vọng!”
“Ha ha ha! Dận, thân thể ngươi không khoẻ thì đừng nên cậy mạnh, cứ theo ta như vầy là được rồi”
Dận cũng không thèm liếc Vũ Linh Vân Tiêu một cái. Mấy ngày nay hắn không lúc nào là không ám chỉ, coi Vũ Linh Kiêu Dận là kẻ sống bám sao? Mà thôi, Dận cũng vui vẻ cùng hắn diễn kịch.
Giơ roi giục ngựa khiến lá vàng tung bay khắp bầu trời, người đã biến mất trong rừng rậm. Vũ Linh Vân Tiêu tưởng Dận mắc cỡ, chỉ mỉm cười giục ngựa theo sát phía sau.
“Dận, chúng ta cược một ván đi”
Vũ Linh Vân Tiêu đuổi theo, vừa giục ngựa vừa hỏi Dận.
“Cược cái gì?”
“Xem chúng ta ai bắt được con mồi trước, người thua phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương, được không?”
“Một lời đã định! Giá!”
Một hồi truy đuổi ngắn ngủi nhưng không biết ai là con mồi, ai là thòng lọng. Một hồi truy đuổi, hai người hai mục đích khác nhau.
Trong rừng cây, ẩn giấu vô số sát khí. Một tiếng quạ đen kêu to, một đàn chim bay loạn…
Tước Hồ trốn trong rừng cây ra dấu, một đám hộ vệ hoàng cung đã bị trừ khử. Lúc nhận được tin, nhóm người Mộ Quân Duệ đã sớm an bài xong, chỉ chờ người đưa tới cửa.
“Sao rồi?”. Mộ Quân Duệ thấp giọng hỏi Nghê Thường bên cạnh.
“Chủ tử, ngựa của Vương gia đã chạy sang bên này, những người khác trên đường đã bị loại trừ”
“Ừ, ngươi đi trước nhìn xem, bảo bọn họ hành động cẩn thận”
“Vâng”
Nghê Thường nhẹ nhàng rời đi, Mộ Quân Duệ ngồi xổm trong một lùm cây, không rõ là tâm trạng gì. Bên tai xẹt qua tiếng gió thổi, yên tĩnh…
Thẳng đến khi nghe được tiếng vó ngựa ngày càng rõ, cũng thấy bóng người ngày càng gần. Dận cưỡi ngựa thoát khỏi sự bám sát của Vũ Linh Vân Tiêu thì chậm rãi giảm tốc độ. Mắt thấy trong rừng vài cái bóng chớp lên, Dận cố ý giương cung, nhắm thẳng cái bóng phía sau. Nhưng không ngờ cái bóng kia thoáng loé lên, nhanh đến đáng sợ. Đến khi nhìn kĩ thì Dận đã bị đặt trên mặt đất bị phủ kín lá vàng.
Nhớ nhung đã lâu biến thành ngọn lửa bùng cháy, cuồng nhiệt hôn, hai tay dùng sức ôm, từng đợt hơi thở mãnh liệt đem tương tư như thuỷ triều hoá thành từng cơn sóng.
“Ta nhớ ngươi, nghĩ đến giờ phút này thật khiến ta nổi điên. Ngươi có biết giả bộ như không sao cả có bao nhiêu tàn nhẫn không? Ta nhớ ngươi, luôn nhớ ngươi, nhớ cái ôm của ngươi, hương vị của ngươi….”
“Ha ha, quả nhiên là một con dã thú động dục, lúc nãy nên bắn một phát xuyên qua”
Mộ Quân Duệ xoay người lên trên, trán đè sát Dận.
“Cho ngươi biết, lần sau quyết không để ngươi rời xa ta, một bước cũng không cho!”
“Ngươi càng ngày càng độc đoán”
“Cũng là bị ngươi ép! Ngươi quả thật bức điên ta rồi!”
“Ngươi nghĩ ta không điên sao? Hai kẻ điên, đúng là điên rồi…”
Có nhiều lời hơn nữa cũng không diễn tả được, giây phút gặp nhau thật quý báu và yên bình. Hai người chìm đắm trong đó, không biết có kẻ khác xônKhông giống với lúc trước, hôm nay năm huyệt đạo trên người Dận đã được giải. Dận chậm rãi vận công thì cảm thấy chân khí lưu thông khắp toàn thân, tuy thỉnh thoảng có chút tắc nghẽn, nhưng cũng chỉ vì đã lâu chưa được đả thông mà thôi.
Không biết có phải Vũ Linh Vân Tiêu làm vậy để chiếm lấy lòng tin của Dận không, nhưng trong lòng Dận đang nghĩ sang chuyện khác.
Cái hộp kia Vũ Linh Vân Tiêu đã cầm tới theo yêu cầu của Dận, hiện tại nằm ngay trước mặt.
Gương mặt vì trúng độc mà có chút tái nhợt lúc này xuất hiện một tia vui mừng, Dận mở hộp, mặc kệ phía trên rốt cuộc viết cái gì, đem mảnh vải màu vàng viết đặc trưng của Tân đế nhìn kỹ một phen, xác nhận phía sau không có ai thì nhét vào trong áo, rồi từ trong tay lấy ra một mảnh vải màu vàng y đúc để vào bên trong.
“Cuối cùng cũng lấy được, không uổng phí công sức, hừ!”
Đứng dậy tuỳ tiện chuẩn bị một phen, phủ thêm áo choàng, Dận khẽ huýt sáo, Dạ Kiêu trắng như tuyết, thanh khiết mà hùng vĩ từ cửa sổ bay vào, đáp xuống cổ tay chủ nhân.
“Vũ Linh Vân Tiêu, không biết ngươi nghĩ ta ngốc hay là chính ngươi ngốc nữa”
Vũ Linh Vân Tiêu mời Dận ra ngoài thành săn bắn, đáp ứng yêu cầu của Dận mang Dạ Kiêu tới. Dạ Kiêu luôn không rời khỏi chủ, mà Vũ Linh Vân Tiêu cũng tự tin không sợ một con chim có thể làm được gì. Hơn nữa Dạ Kiêu là cực phẩm so với mấy con ưng cùng loại, lúc đi săn sẽ hỗ trợ đắc lực.
Trong khu rừng rậm rạp đã có lá vàng bay bay, nhưng vì là chỗ săn bắn của Hoàng gia nên vẫn thấy không ít động vật chạy qua chạy lại. Ngồi trên một con tuấn mã, Dận cầm cung, áo choàng đen tung bay theo gió, tư thế oai hùng đầy khí thế.
“Một chiếc lá rơi, đã biết trời vào thu”
“Lại không biết người có thể thắng được trời”. Vũ Linh Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, tiếp lời.
“Người có thể thắng được trời? Hừ!” Dận hừ nhẹ một tiếng, nói. “Con người thì biết cái gì gọi là trời”
“Ồ? Vậy ngươi nghĩ trời là cái gì?”
“Là trời mà cũng không phải trời, trời là gì, cái gì là trời, chẳng qua là tuỳ vào lòng người mà thôi”
“Vậy mới nói, thiên hạ này rốt cuộc sẽ thuộc về trẫm”
“Cuồng vọng!”
“Ha ha ha! Dận, thân thể ngươi không khoẻ thì đừng nên cậy mạnh, cứ theo ta như vầy là được rồi”
Dận cũng không thèm liếc Vũ Linh Vân Tiêu một cái. Mấy ngày nay hắn không lúc nào là không ám chỉ, coi Vũ Linh Kiêu Dận là kẻ sống bám sao? Mà thôi, Dận cũng vui vẻ cùng hắn diễn kịch.
Giơ roi giục ngựa khiến lá vàng tung bay khắp bầu trời, người đã biến mất trong rừng rậm. Vũ Linh Vân Tiêu tưởng Dận mắc cỡ, chỉ mỉm cười giục ngựa theo sát phía sau.
“Dận, chúng ta cược một ván đi”
Vũ Linh Vân Tiêu đuổi theo, vừa giục ngựa vừa hỏi Dận.
“Cược cái gì?”
“Xem chúng ta ai bắt được con mồi trước, người thua phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương, được không?”
“Một lời đã định! Giá!”
Một hồi truy đuổi ngắn ngủi nhưng không biết ai là con mồi, ai là thòng lọng. Một hồi truy đuổi, hai người hai mục đích khác nhau.
Trong rừng cây, ẩn giấu vô số sát khí. Một tiếng quạ đen kêu to, một đàn chim bay loạn…
Tước Hồ trốn trong rừng cây ra dấu, một đám hộ vệ hoàng cung đã bị trừ khử. Lúc nhận được tin, nhóm người Mộ Quân Duệ đã sớm an bài xong, chỉ chờ người đưa tới cửa.
“Sao rồi?”. Mộ Quân Duệ thấp giọng hỏi Nghê Thường bên cạnh.
“Chủ tử, ngựa của Vương gia đã chạy sang bên này, những người khác trên đường đã bị loại trừ”
“Ừ, ngươi đi trước nhìn xem, bảo bọn họ hành động cẩn thận”
“Vâng”
Nghê Thường nhẹ nhàng rời đi, Mộ Quân Duệ ngồi xổm trong một lùm cây, không rõ là tâm trạng gì. Bên tai xẹt qua tiếng gió thổi, yên tĩnh…
Thẳng đến khi nghe được tiếng vó ngựa ngày càng rõ, cũng thấy bóng người ngày càng gần. Dận cưỡi ngựa thoát khỏi sự bám sát của Vũ Linh Vân Tiêu thì chậm rãi giảm tốc độ. Mắt thấy trong rừng vài cái bóng chớp lên, Dận cố ý giương cung, nhắm thẳng cái bóng phía sau. Nhưng không ngờ cái bóng kia thoáng loé lên, nhanh đến đáng sợ. Đến khi nhìn kĩ thì Dận đã bị đặt trên mặt đất bị phủ kín lá vàng.
Nhớ nhung đã lâu biến thành ngọn lửa bùng cháy, cuồng nhiệt hôn, hai tay dùng sức ôm, từng đợt hơi thở mãnh liệt đem tương tư như thuỷ triều hoá thành từng cơn sóng.
“Ta nhớ ngươi, nghĩ đến giờ phút này thật khiến ta nổi điên. Ngươi có biết giả bộ như không sao cả có bao nhiêu tàn nhẫn không? Ta nhớ ngươi, luôn nhớ ngươi, nhớ cái ôm của ngươi, hương vị của ngươi….”
“Ha ha, quả nhiên là một con dã thú động dục, lúc nãy nên bắn một phát xuyên qua”
Mộ Quân Duệ xoay người lên trên, trán đè sát Dận.
“Cho ngươi biết, lần sau quyết không để ngươi rời xa ta, một bước cũng không cho!”
“Ngươi càng ngày càng độc đoán”
“Cũng là bị ngươi ép! Ngươi quả thật bức điên ta rồi!”
“Ngươi nghĩ ta không điên sao? Hai kẻ điên, đúng là điên rồi…”
Có nhiều lời hơn nữa cũng không diễn tả được, giây phút gặp nhau thật quý báu và yên bình. Hai người chìm đắm trong đó, không biết có kẻ khác xông vào.
“Chậc chậc! Đúng là tình cảm triền miên nha!”g vào.
“Chậc chậc! Đúng là tình cảm triền miên nha!”