"Bảo Bảo, ngươi có phải là không nói với ông nội ngươi đúng không?"
Diệp Thiên Dật quay đầu lại nhìn thoáng qua Tinh Bảo Bảo.
Tinh Bảo bảo cúi cái đầu nhỏ, khẽ gật đầu.
“Thảo nào, nếu ông nội ngươi biết chuyện làm sao sẽ để ngươi đi Vạn Yêu Thiên Lâm được.” Diệp Thiên Dật khẽ lắc đầu.
"Ta nói này Diệp huynh đệ, đừng nghĩ rằng Vạn Yêu Thiên Lâm quá đáng sợ, ta đã đến nơi đó hai lần, đây là lần thứ ba, ta một cái Minh Khiếu cảnh nhỏ nhỏ không phải vẫn sống tốt sao?" Vương Văn cười nói.
Diệp Thiên Dật gật đầu cười: "Vậy thì ngươi cũng thật lợi hại."
"Không phải lợi hại, Vạn Yêu Thiên Lâm quá lớn, mặc dù có rất nhiều yêu thú, nhưng chúng ta chỉ di chuyển ở ngoại vi, rất ít gặp phải yêu thú lợi hại."
Diệp Thiên Dật không muốn nói chuyện với họ cho lắm, bởi vì Tinh Bảo Bảo đang ngồi ở đây.
"Khi đến đó toàn bộ hành trình ngươi nhớ phải đi theo ta."
Diệp Thiên Dật nói với Tinh Bảo bảo.
"Anh Thiên Dật, tại sao anh lại đi?"
Tinh Bảo bảo cuối cùng cũng lấy hết can đảm nhìn Diệp Thiên Dật nhỏ giọng hỏi.
Nàng rất ưu tú, nhưng không hiểu vì sao cứ ở trước mặt Diệp Thiên Dật nàng lại cảm thấy rất tự ti, có thể là bởi vì Diệp Thiên Dật quá đẹp trai, cũng có thể bởi vì nàng có tình cảm với hắn cho nên mới luôn cảm thấy mình thua kém.
Tinh Bảo Bảo biết Diệp Thiên Dật là một kẻ phế vật, nhưng nàng không quan tâm, thế nhưng việc Diệp Thiên Dật đến Vạn Yêu Thiên Lâm lại quá nguy hiểm.
"Bởi vì ta muốn bảo vệ ngươi, ở bên cạnh ngươi."
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười với nàng một cái.
Tinh Bảo bảo nghe thấy lời của Diệp Thiên Dật, khuôn mặt nhỏ "xoát" một cái thì đỏ lên, nhanh chóng cúi thấp xuống.
"Ting... cảm nhận được sự ngượng ngùng của Tinh Bảo Bảo, giá trị cuồng ngạo +100.000."
Woa! Cô bé này thẹn thùng sao? Quả là cực phẩm!!
Diệp Thiên Dật gầm thét trong lòng một tiếng.
Nàng thẹn thùng vì một nguyên nhân, nàng tin lời của Diệp Thiên Dật!
Nói đạo lý chút đi, phàm là một cô gái bình thường thì sẽ không có khả năng tin tưởng lời đó, nhưng nàng lại tin! Cho nên lúc đó Diệp Thiên Dật mới có thể lừa được nàng tới tay, nàng quá ngây thơ, được bảo vệ quá tốt rồi.
Sau đó Diệp Thiên Dật chậm rãi ngập ngừng đặt tay mình lên tay nàng.
Cả người Tinh Bảo Bảo đột nhiên run lên, theo bản năng rút tay ra.
"Sao thế?"
Diệp Thiên Dật nhẹ giọng hỏi.
"Không được, không được."
Tinh Bảo Bảo cái đầu nhỏ lắc như trống lúc lắc nói: "Nếu ông nội phát hiện ra, ông ấy sẽ giết anh mất."
"Ngươi không nói, ta không nói, làm sao ông nội ngươi biết được?” Diệp Thiên Dật hỏi, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé non nớt của nàng.
"Ta……"
"Ting... chiếm tiện nghi tiểu tỷ tỷ, giá trị cuồng bạo +30000."
Diệp Thiên Dật: "..."
Cái này cũng không tính là chiếm tiện nghi mà?
Lần này tay của Tinh Bảo Bảo không rút về nữa.
"Ngươi trách ta sao?"
Diệp Thiên Dật nhẹ giọng hỏi.
Tinh Bảo Bảo lắc đầu.
"Vậy thì nghe lời, khi đến Vạn Yêu Thiên Lâm hãy đi theo ta, nghe lời ta nói."
"Ừm... ta đã biết."
Tinh Bảo Bảo ngượng ngùng khẽ gật đầu.
Một cô gái tốt cỡ nào chứ, Diệp Thiên Dật trước đây đúng là súc sinh mà, nhưng mà hắn ta thực sự có một loại cảm giác mình là kẻ đồi bại?
Diệp Thiên Dật thực sự không có ý gì khác, chỉ là nhìn cô bé này đang khổ sở vô cùng, hắn muốn xoa dịu nàng một chút thôi, nắm tay nàng thực sự không có ý nghĩa chiếm tiện nghi, chỉ là như vậy có thể an ủi nàng một chút, để cho nàng có thể cảm thấy tương đối an tâm.
Rất nhanh, bọn họ đã đến bên ngoài Vạn Yêu Thiên Lâm, xuống xe, mười người xách túi, tự mình mang theo đồ đạc, nhìn về phía Vạn Yêu Thiên Lâm trước mặt.
Rừng rậm mênh mông bất tận, đầy bí ẩn, khiến người ta muốn khám phá nhưng cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé, chùn bước, bên tai là tiếng kêu của côn trùng và chim chóc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết của một số động vật nhỏ và thậm chí là yêu thú, đây là Vạn Yêu Thiên Lâm, trông không khác gì một khu rừng bình thường, nhưng nghe nói khu vực trung tâm Vạn Yêu Thiên Lâm, chính là nơi tọa lạc của ba đại Yêu Thần chính là một cảnh tượng khác, nhưng nó chưa từng được con người khám phá qua.
"Các anh em, phía trước chính là Vạn Yêu Thiên Lâm, yêu thú đều ở trong rừng, chúng ta cùng nhau đi vào, nhớ đừng phát ra tiếng động quá lớn, có thể tránh thì tránh, chủ yếu là tìm kiếm Tử Kim Ngân Hoa, ta sẽ đi mở đường ở phía trước, các ngươi theo ở phía sau, nhớ kĩ, Vạ Yêu Thiên Lâm là một nơi nguy hiểm, nhất định phải nâng cao tinh thần lên hai trăm phần trăm, phải chú ý đến bất kỳ cơn gió hay ngọn cỏ xung quanh."
Thương Dự nói với bọn họ.
"Nghe rõ!"
"Anh Thiên Dật, Tinh Nhi sẽ bảo vệ ngươi."
Tinh Bảo Bảo nhìn Diệp Thiên Dật nói một cách nghiêm túc.
Đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, thật đáng yêu, đơn thuần, yếu đuối, cháu gái hiệu trưởng có thể đơn giản như vậy sao? Nàng ít nhất cũng là Luyện Thần cảnh, đoán chừng nàng đã che giấu cảnh giới của mình với Thương Dự, cho nên Thương Dự mới nói rằng hắn là người Luyện Thần cảnh duy nhất.
Trong lòng nàng, cảnh giới của Diệp Thiên Dật vẫn không cao, nên nàng sẽ bảo vệ Diệp Thiên Dật!
Diệp Thiên Dật khẽ cười cười.
"Vậy ngươi không sợ ông nội ngươi sao?"
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
"Ông nội dù sao cũng không biết."
Tinh Bảo Bảo nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Diệp Thiên Dật cười thầm trong lòng, thật đáng yêu.
Sự xuất hiện của Tinh Bảo Bảo này đã mang lại cho Diệp Thiên Dật một ngọn đèn hi vọng, đang lo lắng không thể hoàn thành nhiệm của vụ hệ thống tra nam này, không phải, ít nhất thì cũng có thể theo đuổi được Tinh Bảo Bảo này chứ, phải không? Tối thiểu thì cũng coi như là tán được một em, sẽ không bị trừng phạt nữa, cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm rỗi.
"Vậy tối nay ngươi đừng về nhà nữa có được không?"
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Xoát--
Mặt nàng nhất thời lại đỏ bừng một lần nữa.
"Ta…ta…"
Nàng không biết nên làm gì bây giờ.
"Đùa thôi, không chọc ngươi nữa! Vào rừng thôi."
Trong Vạn Yêu Thiên Lâm, Diệp Thiên Dật không dám bất cẩn, hắn nhất định phải bảo vệ tốt cô bé tốt bụng ngây thơ này, tốt thiểu hắn còn có áp chủ bài, bởi vì hắn có át chủ bài, nên Diệp Thiên Dật mới dám tới đây! Đương nhiên, bây giờ lại thêm chuyện của Diệp Thiên Nhi, thì cho dù không có át chủ bài thì hắn cũng phải tới!