Rõ ràng anh đang ở gần đây, chắc chắn có thể tìm được anh.
Quên đi sự suy yếu của bản thân, tôi từng bước đi vào trong nước, muốn tìm anh ở trong dòng nước kia.
Nước sông từ thượng nguồn chạy xuống như muốn đóng băng rồi cuốn trôi tôi đi.
Đang giãy dụa, tôi nhìn thấy có xe đến đây, một người nhảy xuống xe, vội vàng chạy về phía tôi.
Anh ta kéo tôi lên.
"Tiểu Tây" Là giọng của Diệp Phi.
Anh ta kéo cở thể đông cứng của tôi lên bờ: "Tiểu Tây! Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!"
Tôi đẩy anh ta ra: "Thả tôi ra! Tôi phải đi cứu Tôn Hạo Chí, anh ấy vẫn ở dưới sông."
Nhưng Diệp Phi vẫn ôm chầm lấy tôi: "Không được, Tiểu Tây! Không tìm thấy!"
"Không có khả năng! Anh ấy vừa ở sau tôi! Không có khả năng không tìm thấy! Anh ấy đang ở gần đây! Anh thả tôi ra!"
Diệp Phi không chịu buông tay: "Tiểu Tây! Em tỉnh lại chút đi, nước sông chảy xiết như vậy, không biết đã cuốn trôi đến nơi nào! Không tìm thấy!"
"Anh nói bậy!" Tôi gấp đến đỏ cả mắt.
Diệp Phi cầm chặt hai vai tôi: "Có lẽ anh ta vãn còn sống, nếu như bây giờ em xuống nước, người chết chính là em! Em tỉnh lại đi! Bây giờ em còn có Điểm Điểm, Điểm Điểm còn cần em!"
"Điểm Điểm!" Lúc này tôi mới nhớ đến Điểm Điểm.
Điểm Điểm của tôi ở đâu?
"Cũng không thấy Điểm Điểm!" Tôi khóc không thành tiếng.
Diệp Phi kéo áo tôi, sau đó cởi áo choàng khoác lên vai, nửa kéo nửa ôm vịn tôi đi dọc theo bờ sông tìm kiếm.
Hóa ra chúng tôi bị trôi xuống dưới xa như vậy, đi thật lâu lên thượng nguồn, mới nhìn thấy cơ thể nho nhỏ của Điểm Điểm co rúc bên tảng đá lớn.
Tôi chạy đến, ôm lấy bé.
Cơ thể lạnh buốt của bé vẫn còn hô hấp, bé vẫn còn sống.
Tôi ôm Điểm Điểm khóc lớn.
Điểm Điểm, con có biết không, ba ba vì cứu chúng ta, không thấy...