Mỗi khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc bắt đầu diễn ra những buổi tụ tập vui chơi thâu đêm...hay là lúc thích hợp để những cặp tình nhân hẹn hò yêu đương! Nhưng cũng có không ít kẻ lợi dụng màn đêm u tối để tiến hành làm ra những việc mờ ám, hay những cuộc trò chuyện không muốn để người khác nhìn thấy...
- Xin lỗi ông chủ, tôi đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà ông chủ giao phó!
Trong một căn phòng tối om, duy nhất chỉ có một chút ánh sáng mờ nhạt tỏ ra từ màn hình của chiếc máy tính. Qua vài tia ánh sáng ít ỏi đó cũng đủ để nhìn thấy được một bóng dáng đang ngồi trên ghế... Và người đó cũng không hề xa lạ gì đối với người của sở cảnh sát- Đại úy Lục Thành, phó phòng cảnh sát hình sự sở cảnh sát thủ đô!
Trên màn hình máy tính hiện thị một bóng người, tuy nhiên không có gì khác chỉ là một bóng dáng tượng hình, hoàn toàn không thể nhìn ra được là một chút đặc điểm nào!
- Không sao, dù gì thì hắn ta cũng chết rồi, chết không đối chứng! Cũng không quá ảnh hưởng!
Chẳng những không nhìn rõ hình dáng, mà ngay cả giọng nói cũng không thể nghe rõ được, từ đó có thể suy ra rằng người kia đã dùng thiết bị thay đổi giọng nói.
- Vậy không biết việc tiếp theo của tôi là gì?
- Sắp tới có một vụ lớn, cậu thử xếp cho cẩn thận, tôi sẽ sớm chuyển khoản qua cho cậu! Còn hiện tại...cứ tiếp tục làm tốt công việc của một cảnh sát!
Ngữ điệu của người đàn ông kia cực kì bình tĩnh chậm rãi. Cũng không đợi Lục Thành lên tiếng, ông ta đã nói tiếp:
- Có phải cậu có ý với nữ cảnh sát mới chuyển tới phải không?
Lục Thành khá sửng sốt, sao ông ta lại biết? Nhưng rất nhanh anh ta đã thay thế bằng biểu cảm nghi hoặc.
- Cậu không cần giả vờ... tôi biết rằng cậu hiểu ý tôi! Và tôi cũng nói cho cậu biết, tốt nhất nên loại bỏ ý nghĩ đó sớm đi! Đó không phải là người cậu có thể chạm vào.
Lục Thành không thể nhìn thấy được người đàn ông bí ẩn mà anh ta gọi là ông chủ kia, tuy nhiên hình ảnh của anh ta lại được người bên kia nhìn thấy hết cả cho nên cái nhíu mày sửng sốt trong giây lát không thể qua được mắt của người kia. Và giọng nói của ông ta cũng không chậm rãi như khi nãy mà trở nên kiên quyết hơn!
Đã có sự chuẩn bị hơn nên Lục Thành lần này không có để cảm xúc bị lộ ra ngoài. Anh ta cuối đầu:
- Vâng, tôi biết rồi!
- Tôi mong là cậu ghi nhớ! Được rồi, không có việc gì thì đừng chủ động liên lạc với tôi!
Kết thúc cuộc gọi video call, Lục Thành vẫn không có hành động gì mà tiếp tục ngồi im nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Rầm...
- Khốn kiếp!
Bất ngờ anh ta đấm mạnh tay lên mặt bàn rồi chửi một tiếng. Khuôn mặt của anh ta cũng không còn vẻ chính chính thẳng thắn như mọi khi mà chính là vẻ âm trầm u ám khiếp người! Chứng tỏ tâm trạng của anh ta hiện tại cực kì không tốt...
...
Ở một nơi nào đó, có một người đàn ông thong thả đóng xuống laptop rồi ung dung cầm một ly rượu lên thưởng thức. Bất chợt điện thoại đi động trên bàn run lên, ông ta liền bỏ lý rượu xuống rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên...
- Làm gì mà giờ này lại gọi cho ba?
"..."
-Thật vậy sao, mẹ con mà biết tin này sẽ rất là vui cho xem!
Trong giọng nói có người đàn ông không che giấu được sự vui mừng. Nhưng không biết đầu giây bên kia nói cái gì, sau khi nghe xong ông ta cười to nói:
- Được, được...ba biết rồi, cố gắng thu xếp về sớm một chút!
...
Lại nói về Trịnh Diệp, sau khi cô rời Định thự Hoắc gia cũng không có ngày lập tức trở về Trịnh gia, cũng không trở về sở cảnh sát mà lại đi thăm mộ ba mẹ cô. Ngồi lại gần hai giờ đồng hồ mới rời khỏi đó, sau đó cô lại tiếp tục lái xe lòng vòng thành phố một chút. Rốt cuộc thì lúc cô về tới Trịnh gia thì cũng đã hơn 8 giờ tối!
- Ối giờ, tiểu Diệp về rồi đấy à?
Trịnh Diệp vốn định nhân lúc không có ai mà chuồn lẹ lên lầu trở về phòng, nào ngờ vừa mới bước chân tới cầu thang thì từ sau lưng bất ngờ vang lên tiếng hỏi khiến cô xém nữa thì bật ngửa rồi. Trịnh Diệp quay mặt lại, đưa tay vuốt vuốt ngực sau đó đưa ngón tay lên môi, suỵt một tiếng...
- Suỵt...ông Thẩm à...ông nói khẽ thôi, lỡ ông bà nội con hay thì lại khổ!
Từ lúc tiếp nhận công việc bảo vệ Hoắc Vĩ Triệt thì hơn một tuần qua cô cũng chẳng thể về nhà được! Khẳng định bây giờ mà bà nội nhìn thấy cô thì sẽ càu nhàu một phen cho xem. Nhưng mà cô rất sợ nga...chi bằng bây giờ nghe, sáng mai lại phải nghe thì tại sao bây giờ không im lặng một chút? Đây cũng chính là lý do giờ này cô mới trở về!
Quản gia Thẩm buồn cười lắc lắc đầu điểm trán của Trịnh Diệp:
- Cái con bé này...sở dĩ ông bà nội con hay nói nhiều một chút là cũng vì yêu thương con, muốn tốt cho con thôi biết không?
- Con biết chứ... nhưng ông cũng phải hiểu cho con chứ!
Trịnh Diệp gãi gãi đầu, ra vẻ bất đắc dĩ... Ừ thì cô biết rõ tất cả là muốn tốt cho cô, lo lắng cho cô? Nhưng mà tại sao lần nào cũng là cái chủ đề bạn trai, rồi chồng con chứ... cô nghe tới phát ngán rồi! Đối với cô chẳng có gì bằng cuộc sống độc thân cả, tự do, không vướng bận... còn gì bằng?
- Con cũng mệt rồi, ông cho con đi nghỉ ngơi và hứa đừng để cho ông bà nội con biết con về rồi nha, nha...!
Đối với những người thân thuộc như quản gia Thẩm thì Trịnh Diệp đã quen thuộc đến không thể quên thuộc thêm. Vì vậy mà cô liền sài một chiêu tuy cũ, tuy xưa nhưng lần nào cũng hiểu quả, chính là... làm nũng!
- Rồi rồi... ông hứa, còn đi nghỉ ngơi đi!
Quản gia Thẩm chịu không nổi với vẻ mặt đáng thương hề hề của Trịnh Diệp, không còn cách nào khác đành phải gật đầu thỏa hiệp! Ai kêu ông xem tiểu Diệp hơn cả cháu ruột của mình làm chi?
Đạt được mục đích, Trịnh Diệp liền tươi cười hôn chụt lên má ông ấy rồi liền nhanh chân chạy lên lầu.
- Cái con bé này, một khi trở về nhà thì liền giống như một đứa trẻ, bao nhiêu năm rồi mà chẳng thấy đổi!
Sau khi bóng dáng Trịnh Diệp đã hoàn toàn biến mất thì từ phía sau lưng của quản gia Thẩm vàng lên một âm giọng trầm ấm, âm giọng đặt chân của chủ nhân hiện tại của Trịnh gia, ông nội Trịnh Diệp- Trịnh lão gia!
Quản gia Thẩm không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía cuối cầu thang...
- Phải chi không chỉ ở nhà, mà lúc nào con bé cũng như vậy thì tốt quá rồi!
Sau đó, không ai lên tiếng, cũng không có bất cứ âm thanh nào nữa, tất cả đoà mình vào màn đêm tĩnh lặng...
Xem thêm...