Chống thắt lưng ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, chung quanh lạnh tanh chỉ một mình anh, chậm rãi đứng lên, phát hiện cửa đóng, xem ra Cole ra ngoài, nhưng khuya rồi, Cole đi đâu? không phải làm thí nghiệm đi? Nghĩ đến người kia thực nghiệm đến cuồng, William không biết nên khóc hay nên cười, đều muộn thế, cậu sao còn sức chạy đi thực nghiệm, lúc trước còn yêu mình nhiều lần như vậy…
Bực mình! Cư nhiên thể lực mình còn không bằng cậu, xem ra sau khi sinh em bé, phải chăm chỉ rèn luyện! Không quen bên người không có Cole, William quyết định xuống lầu tha Cole lên ngủ, mới đến cửa phòng thí nghiệm, chợt nghe âm thanh một người, bọn họ nhắc đến đứa bé, “thịch” tim đập mạnh một cái, nghi vấn, người này là ai? Muộn như thế hắn tìm Cole làm gì? Cole căn bản không có bạn bè, sao đột nhiên có người lạ tìm đến? Bọn họ vì sao phải nhắc đến đứa bé?
Liều mạng làm mình tỉnh táo lại, thật cẩn thận nép vào chỗ tối, lúc sau nhìn rõ tướng mạo người kia, nhịn không được nhíu mày, vóc dáng cao lớn, từ ấn đường kéo dài sang hai má có vết sẹo dài, buổi tối còn mang kính râm, nhìn qua không phải người tốt! Cole khi nào quen biết dạng người này!
Anh không dám tiếp cận gần quá, sợ bị phát hiện, cố sức lắng nghe họ đối thoại, loáng thoáng nghe thấy nam nhân bộ dạng hung thần ác sát kia nói với Cole “Tôi chỉ muốn đứa bé…”, tim nhảy lên, cái gì kêu chỉ cần đứa bé? Ý gì? Hắn muốn đứa bé trong bụng mình? Không khỏi theo bản năng bảo vệ bụng, khẩn trương chờ đợi Cole trả lời, Cole hẳn không đem con mình cho nam nhân kia chứ?!
Càng làm lòng anh nháy mắt trầm đến đáy cốc, anh nghe được Cole nói “Tiền để lại chỗ tôi”, sét đánh ngang tai, cả thân thể như điện giật run run ––– Cole đem đứa trẻ bán cho hung thần ác sát kia?! Sao lại như vậy! Thế giới sụp đổ, mặt lúc xanh lúc trắng cắt không ra giọt máu mông lung không rõ thứ gì, mọi thứ đều trở nên vặn vẹo!
Mơ hồ nghe đến “Nam Cung gia”, bật cười, cười mình rõ ràng ngu si nhất thiên hạ! Không hiểu sao mình có thể nhịn xuống ý nghĩ muốn điên cuồng tiến lên gào thét đánh đấm bọn họ, thậm chí không biết như thế nào đi về phòng ngủ…
Lúc Cole trở về phòng, thấy William ngẩn người ngồi ở mép giường, tiến lên ôm lấy William, cậu cần sự ấm áp của anh cho mình sức mạnh bảo vệ vợ con, có lẽ cậu nên chủ động tìm Nam Cung Thất, nhưng tuyệt đối Nam Cung Thất sẽ không giúp đỡ vô điều kiện, lấy chuyện Thái Lặc định rời đi để trao đổi sao? Không được! Cậu đã đáp ứng Thái Lặc, tuyệt không thể bội nghĩa! Thương lượng với William sao? Không được! William sắp sinh, không thể để anh có thêm gánh nặng tâm lý, cậu sẽ bảo vệ tốt William, không để anh chịu thương tổn dù là nhỏ nhất!
Cole dựa vào, William nhịn không được toàn thân lạnh run, trong đầu một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không biết mình nên làm gì, duy nhất một chuyện vô cùng kiên định ––– bảo vệ đứa bé!
Qua hồi lâu, hít sâu một hơi, dùng sức đẩy Cole ra, ra lệnh cho bản thân tỉnh táo lại, ngàn vạn lần không được tức giận! Vì con! Ngàn vạn lần phải bình tĩnh! Vì con! Ngàn vạn lần không được làm hỏng chuyện! Tìm lại giọng nói, khàn khàn run rẩy hỏi Cole: “Cậu vừa đi đâu?”
Biểu tình Cole nhất thời cứng đờ, che giấu: “Không có gì, đi vệ sinh thôi”
Nói dối! Cậu đang nói dối! Chết tiệt dám nói dối!
Chết tiệt Cole dám lừa gạt mình! Cậu thật sự muốn bán con! Còn lừa mình nói không có hiệp nghị gì với Nam Cung gia, tất cả đều dối trá! Tất cả đều là âm mưu! Đều lừa gạt! Lừa mình rối tinh rối mù! Cư nhiên giống đồ ngốc đi tin cậu, thậm chí mĩ mĩ vì tương lai lẫn nhau suy nghĩ! Rất ngốc rất ngu ngốc! Nhất định cậu cười nhạo mình vô số lần! Buồn cười cư nhiên lặp đi lặp lại nhiều lần tin tưởng hỗn đản vô nhân tính!
“Đi vệ sinh? Cần ra khỏi phòng sao?” William lạnh lùng cười nhạo.
Cole sửng sốt, không nghĩ William phản bác, cậu không giỏi nói dối, nhất thời không biết nói gì, nhưng không hy vọng William bị cuốn vào vòng xoáy thị phi của Nam Cung gia, sờ bụng William, thở dài, là lỗi của mình! Nếu không phải do mình, William vốn nên cùng người khác có cuộc sống hạnh phúc…
Thực xin lỗi, William! Tôi không thể buông tay! Tin tưởng tôi! Dù chết, tôi cũng sẽ bảo vệ anh cùng con!
Cole trong lòng thầm nói, đem bất an thống khổ chôn sâu xuống đáy lòng, mặt ngoài lại thản nhiên: “À, không có gì, đi ra ngoài hóng gió thôi, ngủ đi.”
William xuyên thấu màn đêm mỏng manh nhìn thẳng vào mắt cậu, sắc lam sâu thẳm có chút lóe ra, dường như che giấu bí mật nào đó, nụ cười tuyệt vọng, còn chờ mong cái gì? Còn có thể chờ mong cái gì! “Ngủ đi…”
Ngủ đi! Đợi ngày mai! Ngày mai anh sẽ mang đứa bé bỏ đi! Ngày mai!