• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ba, mẹ, ba mẹ đã ngủ chưa?"

Đồng Thành Quân về đến nhà, cửa lớn nhà cũ đã đóng lại, hắn tiến lên dùng sức gõ cửa, muốn cùng Đồng Kiến Nghiệp và Quách Xuân Hoa thương lượng chuyện bán heo.

Trong phòng truyền đến tiếng mở đèn, hai vợ chồng Đồng Kiến Nghiệp xỏ tạm dép trong nhà ra mở cửa, hai người đều còn ngái ngủ, hiển nhiên là đã sớm đi ngủ.

Đồng Kiến Nghiệp xoa nhẹ con mắt, nói: "Lão tam, con vẫn chưa đi bệnh viện à?"

Quách Xuân Hoa: "Nửa đêm nửa hôm, con đây là muốn làm gì? Chuyện tiền nong, chờ sáng sớm ngày mai, ba mẹ lại thay con nghĩ biện pháp."

"Ba, mẹ, con muốn thương lượng chuyện bán heo với ba mẹ, con tính toán qua, nếu bán toàn bộ số heo nhà chúng ta đi, dư dả bán được ba ngàn khối."

"Này đâu được?" Quách Xuân Hoa lập tức phủ quyết, nói: "Heo trong nhà là phải nuôi đến cuối năm, phải làm heo tết bán, cuối năm giá thịt heo nó đắt, bán đi được nhiều tiền, hiện tại mà bán thế chẳng phải bán tháo?"

Đồng Kiến Nghiệp không tỏ thái độ, tựa hồ đem quyền quyết định của chuyện này giao cho Quách Xuân Hoa.

"Mẹ.."

Mẹ ruột Quách Xuân Hoa phản ứng như vậy, là Đồng Thành Quân không ngờ tới, lẽ nào ở thời khắc nguy cấp như này, việc heo bán được bao nhiêu tiền càng trọng yếu sao?

"Nói chung ngày mai mẹ lại nghĩ biện pháp cho con," Quách Xuân Hoa nói: "Heo là tuyệt đối không thể bán, nếu hiện tại bán đi, như vậy cuối năm người một nhà chúng ta làm sao qua được một năm mới sung túc?"

"Con có thể kiếm tiền," Đồng Thành Quân tâm lạnh như băng, cổ họng phát khô nói: "Trước khi tết đến con nhất định sẽ đem tiền kiếm đủ."

"Ai nha, dù sao nói sau đi," Quách Xuân Hoa nói: "Ngày mai cho dù có phải ném cái mặt già này, mẹ cũng sẽ đi hỏi các thân thích mượn tiền giúp con."

Không hiểu, Đồng Thành Quân thật sự không hiểu, tại sao mẹ vẫn không đồng ý cho hắn bán heo.

Hắn đứng dậy, "Tiểu Vân một người ở bệnh viện, con còn phải chạy trở về."

Không đợi cha mẹ hắn nói gì, hắn nhấc chân liền đi, trở về phòng của mình, nhìn thấy con gái Đồng Hân đang ngủ say trên giường của bọn họ bèn đi qua đắp chăn thay con gái, chợt cầm lấy hành lý, ôm TV màu, thừa dịp trăng cao chiếu sáng đường tối, tiến thẳng đến bệnh viện thị trấn.

Hắn cũng coi như may mắn, đi tới đường cái dẫn lên thị trấn liền đụng phải một chiếc ô tô vận tải, tài xế tâm địa thiện lương, chủ động cho hắn đi nhờ xe.

Trời sắp sáng, Đồng Thành Quân rốt cục ngồi xuống cái ghế ở trước giường bệnh bà xã, mắt liếc nhìn cái chén uống nước đặt ở đầu giường, còn có bánh quy cùng đồ ăn vặt chẩn bị cho bà xã, đều chưa bị động qua, hẳn là sau khi tiêm thuốc gây mê bà xã vẫn chưa có tỉnh lại quá.

Dằn vặt hơn nửa buổi tối, hắn vừa mệt vừa đói, nhẹ nhàng xé ra bịch bánh bích quy, bắt đầu như hùm như sói mà ăn lên, bánh bích quy quá khô chỉ cần ăn đến quá nhanh liền lập tức bị nghẹn, khó chịu đến hắn vội vàng bưng lên chén nước trên bàn, rầm rầm uống từng hớp lớn, lúc này mới đem ngụm bánh bích quy nghẹn ở cổ họng nuốt xuống.

"Thành Quân!" Diệp Tiểu Vân đang ngủ trên giường giật giật, dường như muốn tỉnh lại.

"Đánh thức em sao?" Đồng Thành Quân ngưng lại động tác trên tay, tận lực nhỏ giọng nói chuyện.

Phòng bọn họ ở là phòng nhiều người, trong phòng bệnh còn có những người bệnh khác, họ đều đã ngủ, không tiện đánh thức bọn họ.

"Không có," Diệp Tiểu Vân lắc lắc đầu, âm thanh nghe có chút suy yếu, "Hân Hân thế nào? Có khóc không?"

"Con bé rất hiểu chuyện, cũng rất kiên cường, không có khóc." Đồng Thành Quân cười nói: "Con bé còn nói con bé sẽ tự chăm sóc chính mình, kêu chúng ta đừng lo lắng cho con bé."

"Con bé vẫn luôn là đứa bé hiểu chuyện," Động tác của Diệp Tiểu Vân mềm nhẹ sờ sờ bụng, vừa nghĩ tới đứa bé này lập tức liền phải rời mình mà đi, trong lòng không khỏi bi thống, nước mắt chảy xuôi ra ngoài, "Đáng tiếc đứa bé này không có duyên phận với chúng ta, là em không có bảo vệ tốt đứa bé."

Đồng Thành Quân nắm chặt tay vợ, viền mắt cũng đỏ, mang theo nghẹn ngào nói: "Chuyện sinh bệnh ai cũng không thể đoán trước, em không cần đem hết trách nhiệm lãnh đến trên người mình, hiện tại quan trọng nhất chính là thân thể của em. Không nên suy nghĩ bậy bạ, dưỡng cho tốt tinh thần chuẩn bị làm giải phẫu."

"Làm giải phẫu không phải cần rất nhiều tiền sao? Nhà chúng ta nào có nhiều tiền như vậy?"

"Đã góp đủ, mọi người cùng nhau góp một chút," Đồng Thành Quân không muốn để bà xã buồn rầu, nói dối là đã góp đủ.

"Nhiều tiền như thế, nào có dễ dàng gom góp như vậy?"

"Anh đem TV màu bán, ba mẹ mọi người góp một ít, lại mượn bằng hữu một ít, thế là đủ rồi."

Lời nói tới nơi này, nét buồn rầu trên mặt Diệp Tiểu Vân càng sâu, "Đều do em liên lụy anh, đầu tiên là chuyện của anh em, sau lại là chính em."

"Phu thê với nhau nói cái gì liên lụy với không liên lụy, tiền không còn còn có thể lại kiếm," Đồng Thành Quân thay bà xã rót chén nước, đưa tới nói: "Em đấy, cái gì cũng không cần lo. Đến, uống nước nhuận giọng."

"Vâng," Diệp Tiểu Vân nở nụ cười yên lặng gật gật đầu, đưa tay muốn tiếp nhận chén nước trong tay Đồng Thành Quân, bỗng nhiên bụng dưới một trận quặn đau, đau đến cô ứa ra mồ hôi lạnh, "Đau bụng --"

"Bác sỹ, bác sỹ." Đồng Thành Quân vội vã đi gọi bác sỹ.

Sáng sớm bệnh viện tức khắc náo động lên, bác sỹ cùng y tá bước nhanh đi tới, vây quanh trước giường bệnh Diệp Tiểu Vân, ở dưới ánh nhìn căng thẳng của Đồng Thành Quân kỹ càng chẩn đoán bệnh.

"Đi lấy một mũi giảm đau lại đây."

Bác sỹ tiêm thuốc giảm đau cho Diệp Tiểu Vân, sau một trận đau quằn quại như vậy, người không còn tinh thần, mệt mỏi nằm ở trên giường bệnh.

Bác sỹ gọi Đồng Thành Quân ra ngoài phòng bệnh, nói: "Tình trạng của bệnh nhân không thể lại trì hoãn được nữa, phải mau chóng giải phẫu."

"Bác sỹ, chúng tôi vẫn chưa góp đủ phí giải phẫu, ngài xem có thể cho chúng tôi trước giao một phần phí giải phẫu, lúc sau lại bù vào được không?" Đáy mắt Đồng Thành Quân tồn một tia hi vọng.

Khuôn mặt bác sỹ nghiêm túc, lắc đầu nói: "Bệnh viện có quy định của bệnh viện, không phải mình tôi có thể định đoạt, cậu vẫn là nhanh chóng nghĩ biện pháp góp đủ phí phẫu thuật đi."

Trời đã sáng choang, Đồng Thành Quân mua phân bữa sáng trở về phòng bệnh, bà xã Diệp Tiểu Vân đã ngủ, hắn ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh một hồi lâu, nhìn gương mặt bởi vì ốm đau mà tái nhợt của bà xã, ngực hắn đau đến không thở nổi, càng nghĩ tâm cũng càng kiên quyết, không lo được nhiều như vậy.

Hắn mượn bác sỹ giấy bút, để lại một tờ giấy nhắn cho bà xã, liền vội vội vàng vàng rời đi bệnh viện.

* * *

Ầm ầm ầm --

Một chiếc ô tô vận tải ngừng lại ở bãi đất trống bên cạnh Đồng gia, từ trên xe bước xuống hai người, một người trong đó là Đồng Thành Quân, hắn dẫn theo một nam nhân cao tráng đi về phía chuồng heo phía sau nhà mình.

Đồng Thành Quân: "Tổng cộng có mười hai con heo, có nặng có nhẹ, nhà chúng tôi vẫn luôn cho heo ăn rau, cơm thừa đồ ăn thừa, còn có cám khoai lang này đó, không giống người khác nuôi bằng thuốc, giá cả không thể quá thấp."

Đi theo Đồng Thành Quân, là đồ tể hắn tìm đến, đồ tể nói: "Nếu phẩm chất thịt heo tốt, tôi chắc chắn sẽ không cho cậu giá quá thấp. Hiện tại rất ít nhà tinh tế nuôi heo như nhà cậu, hầu như toàn cho ăn thuốc cho tiện thôi, heo ăn thuốc tuy lớn lên béo, nhưng mùi vị không sánh được với heo ăn rau, cơm thừa đồ ăn thừa."

Vừa đi đến gần chuồng heo, Đồng Thành Quân liền cảm giác không đúng, rất yên tĩnh, một chút tiếng động đều không có, bình thường khi hắn đến cho heo ăn, những con heo đó nghe được một chút động tĩnh liền gấp không chờ nổi nằm nhoài ở trên phướn ăn, chờ cho ăn.

Đúng như dự đoán, chờ đến gần, chỉ thấy chuồng heo to rộng, trong chuồng heo không thấy một con heo nào.

"Heo đâu?" Đồ tể kinh ngạc hỏi.

Phản ứng đầu tiên trong đầu Đồng Thành Quân chính là người trong nhà đem heo đuổi ra ngoài để chúng nó tự mình tìm thức ăn, vì vậy hắn quay về nhà, chuẩn bị đi tìm ba mẹ hắn hỏi một chút.

Tuy nói ngày hôm qua bị mẹ ruột Quách Xuân Hoa phản đối bán heo trong nhà, nhưng hắn không lo được nhiều như vậy, góp đủ phí giải phẫu cho vợ quan trọng hơn bất kỳ cái gì.

"Ba -- mẹ --" Đồng Thành Quân đi vào trong nhà tìm người, chỉ có ba hắn Đồng Kiến Nghiệp ở nhà, hắn liền hỏi: "Ba, heo trong chuồng đâu?"

Đồng Kiến Nghiệp đang ngồi ở cửa nhà chính hút thuốc lào, nghe tiếng quay đầu lại nhìn, chậm rãi nói: "Không phải ở chuồng heo sao?"

"Không có, một con cũng không có."

"Vậy thì kỳ quái," Đồng Kiến Nghiệp thả xuống cái tẩu, một mặt kinh ngạc, "Đang yên lành, sao lại không thấy? Hôm nay trời vừa sáng ta liền ra ngoài, vừa mới trở về."

"Thế mẹ đâu ba?" Đồng Thành Quân hỏi.

"Không biết, trở về liền không thấy bà ấy."

Thấy Đồng phụ vừa hỏi tam không biết, Đồng Thành Quân không thể làm gì hơn là đi hỏi đại tẩu Chu Tuyết.

Chu Tuyết mở cửa, một mặt việc không liên quan tới mình nói: "Này tôi cũng không biết, mấy ngày nay đều là mẹ cho heo ăn. Còn bà ấy đi nơi nào, mẹ cũng không nói với tôi."

Liên tục dò hỏi hai người đều không có đáp án, Đồng Thành Quân chỉ có thể tự mình đi những nơi bình thường thả heo một chuyến, vẫn như cũ không thấy được một cái bóng heo nào, hắn không muốn từ bỏ, liền đem tất cả những nơi có thể thả heo ở Ngân Hạnh thôn đều tìm một lần, nhưng vẫn không thể tìm thấy, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ đi về nhà.

"Này thanh niên," Đồ tể làm khó dễ nói: "Tôi còn rất nhiều việc chờ tôi đi làm đấy, cậu đến cùng có bán heo không vậy, cho cái chính xác coi, tôi cũng không thể vẫn luôn ở đây lãng phí thời gian!"

"Xin lỗi anh, heo bị đuổi ra ngoài, tôi cũng không biết là bị đuổi đi nơi nào nữa." Đồng Thành Quân bất lực nói.

"Vậy thế này đi," Đồ tể thấy Đồng Thành Quân cũng không giống như là cố ý vui đùa mình, liền để lại phương thức liên lạc, nói: "Đây là số điện thoại bàn nhà tôi, chờ ngày nào cậu lại muốn bán, thì gọi điện thoại liên hệ tôi."

"Vậy, phiền phức ngài." Đồng Thành Quân trong lòng vô cùng áy náy.

Tiễn đi đồ tể, Đồng Thành Quân đi vòng vèo về nhà, nghĩ dẫu sao cũng đã về nhà, không bằng về nhà nhìn xem có còn vật gì hữu dụng không cầm đi bệnh viện.

"Này lão tam, vợ con thế nào rồi?" Đồng Kiến Nghiệp cầm cái tẩu thuốc gõ vào vách tường, đem khói bụi cùng cặn bã ở bên trong đều gõ ra ngoài, ông ta vừa gõ vừa hỏi: "Hôm nay trời vừa sáng, ta liền ra ngoài đi nhà các thân thích vay tiền."

"Ai.." Ông ta một bên nhét thuốc lào một bên thở dài, "Thời đại này a, hoàn cảnh nhà ai cũng khó khăn, có thể lo cho sinh hoạt bình thường ăn, mặc, ở, đi lại đã là tốt lắm rồi, trong tay nơi nào còn có tiền? Cả buổi sáng ta một phân tiền đều không mượn được, cũng không thể buộc người ta đem tiền lập thân an mệnh ra cho mình mượn đúng không."

"Ba, ở trong lòng ngài, tiền còn quan trọng hơn mạng người sao?"

Đồng Kiến Nghiệp sững sờ, chợt phủ nhận, "Đương nhiên không phải, ngươi đứa nhỏ này tại sao lại nghĩ như vậy?"

Đồng Thành Quân cái gì cũng chưa nói, trở về phòng mình, nhanh nhẹn thu thập một vài thứ liền rời đi.

"Này, lão tam," Đồng Kiến Nghiệp ở phía sau hô, "Con chờ một chút, ta đi cùng con đi bệnh viện xem Tiểu Vân.."

Đồng Thành Quân đi được nhanh chóng, cũng không hề quay đầu lại dù chỉ một lần, cũng không biết là nghe thấy vẫn là không nghe thấy.

Thấy con thứ ba không có dừng lại, Đồng Kiến Nghiệp cũng không lại đuổi theo, xoay người đi trở về.

Mới vừa đi tới cửa nhà, liền nhìn thấy Quách Xuân Hoa trốn ở sau một chỗ đại thụ, thò đầu ra dáo dác nhin vào trong nhà, Đồng Kiến Nghiệp thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói: "Đừng nhìn, lão tam không ở nhà."

"Vậy thì tốt," Quách Xuân Hoa thở phào nhẹ nhõm tự mình vỗ vỗ ngực, đi ra hỏi: "Có phải lão tam vừa trở về không?"

"Ừ," Đồng Kiến Nghiệp hút thuốc, khàn khàn đáp lại.

"May mà tôi cơ linh, đoán được lão tam vẫn còn ý định bán heo góp tiền giải phẫu, trước đó liền đem heo lùa tới nhà dì cả tôi ở thôn bên cạnh." Quách Xuân Hoa có chút đắc chí nói.

Đồng Kiến Nghiệp liếc bà ta một cái: "Nhìn chuyện tốt bà làm ra kìa, nếu như lúc này rét lạnh tâm lão tam, bà xem về sau hắn còn phản ứng chúng ta không."

"Hắn là đứa con trai tôi mang thai mười tháng sinh ra, tương lai hắn không quản tôi thì ai quản!" Quách Xuân Hoa chép miệng, nói: "Huống hồ việc này đi, cũng không phải tôi cố ý, ai có thể nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy đâu, vợ lão tam lại bị bệnh cần tiền, nhưng heo này đã sớm đính cho người ta, nếu hiện tại để lão tam bán đi, dựa theo khế ước, bồi thường tiền thôi cũng đủ chúng ta bồi ốm."

"Tiền bán heo, thực sự không dư lại một chút?"

Quách Xuân Hoa trợn tròn mắt, nói: "Ông đây là ý gì? Chẳng lẽ tôi còn giấu làm của riêng? Tiền vừa đến tay, tôi liền đưa hết cho con dâu cả cầm đi trang trí biệt thự, không chỉ một phân tiền cũng không lưu, ngay cả tiền riêng của tôi, cũng toàn bộ đưa hết cho con bé rồi."

Đồng Kiến Nghiệp nhíu nhíu mày, "Có câu nói một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, phí giải phẫu lớn như thế, nhưng chớ đem Thành Quân bức tới tuyệt lộ, bà lại đi hỏi Tiểu Tuyết xem, xem nó có thể cầm ra một ít tiền không."

"Đã hỏi qua, giờ hỏi lại con bé lại không cao hứng!" Quách Xuân Hoa bị Đồng Kiến Nghiệp trừng một cái, tức khắc mất thanh, thay đổi nói: "Được rồi, tôi lại đi hỏi một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK