CHƯƠNG 41: CẬU VĨNH VIỄN LÀ ANH EM TỐT NHẤT CỦA TÔI
Khi Kiều Ninh và Vũ Văn đi ra, Nhiếp Minh Quân đang chơi bóng với Nhiếp Tồn Hi ở phòng khách, hai người chuyền tới chuyền lui, chọc Nhiếp Tồn Hi cười khúc khích.
“Mẹ.” Nhiếp Tồn Hi nhìn thấy Kiều Ninh, ngay lập tức bỏ rơi Nhiếp Minh Quân, Kiều Ninh nhìn hai cha con gần gũi ấm áp, trong lòng lại càng cảm động.
“Tôi đi trước nhé, mai lại đến.”
Vũ Văn hào phóng chào tạm biệt với Nhiếp Minh Quân, gửi cho anh một ánh mắt, dịu dàng tạm biệt với Nhiếp Tồn Hi, Nhiếp Minh Quân khó hiểu nhìn Vũ Văn mang hàm ý sâu xa, tràn đầy hoài nghi.
“Nó nên đi ngủ rồi.”
Tiễn Vũ Văn đi, Nhiếp Minh Quân cau mày nhìn Nhiếp Tồn Hi đang hi hi ha ha, từ khi Kiều Ninh tỉnh lại, thằng nhóc này liền trở nên không có phép tắc, không có lúc nào là không dính lấy Kiều Ninh, mỗi ngày đều phải nghịch ngợm đến đêm khuya.
“Đưa nó đi tắm đi.”
Nhiếp Minh Quân mang Nhiếp Tồn Hi vứt cho người làm, Nhiếp Tồn Hi đáng thương nhìn Kiều Ninh, lại bị ánh mắt của Nhiếp Minh Quân ngăn lại.
Kiều Ninh nhìn hai cha con trao đổi ánh mắt qua lại, nhịn không được mà phì cười.
Nụ cười xinh đẹp dịu dàng của người phụ nữ này khiến Nhiếp Minh Quân nhìn đến ngẩn ngơ, đã lâu rồi anh không nhìn thấy Kiều Ninh cười thoải mái như vậy.
“Tồn Hi ngoan, đợi con tắm xong mẹ sẽ ru con ngủ, được không nào?”
Kiều Ninh kiên nhẫn dỗ dành Nhiếp Tồn Hi, đến khi vẻ mặt không tình nguyện của con trai biến mất, mới yên tâm để người làm ôm nó đi.
Trong lòng Nhiếp Minh Quân xao động dữ dội, nếu anh không nghe lầm, vừa rồi Kiều Ninh gọi tên của con trai, đây là cô đã thừa nhận anh rồi sao?
Nhiếp Minh Quân thấp thỏm mà tim đập thình thịch, nhìn gương mặt tinh xảo của Kiều Ninh, không dám đoán tâm tư của Kiều Ninh.
Sau khi hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt Kiều Ninh nhìn Nhiếp Minh Quân như có thâm ý khác, dường như cô có rất nhiều cảm xúc trong lòng.
Cô phải nhìn lại người đàn ông trước mắt thật kỹ.
Gương mặt sắc sảo với ngũ quan góc cạnh, hàng lông mi dày, đôi mắt sâu thẳm, sóng mũi cao, bờ môi gợi cảm, giữa hàng lông mày mất đi sự kiêu ngạo ngông cuồng của thời niên thiếu, nhiều thêm dấu vết năm tháng để lại.
Anh không thay đổi, anh vẫn là người đàn ông cô yêu.
“À ừm, cũng không còn sớm nữa, anh đưa em đi nghỉ ngơi.”
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Kiều Ninh, Nhiếp Minh Quân không khống chế được mà căng thẳng.
Cổ vũ bản thân thêm dũng khí, Kiều Ninh bước tới phía trước, cánh tay nhỏ bẻ mềm mại vòng qua eo Nhiếp Minh Quân, dựa lại gần ngực anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim anh.
Trong lòng tưởng tượng đến người đàn ông kiêu ngạo mạnh mẽ này vì mình mà đưa ra rất nhiều quyết định, Kiều Ninh liền không có cách nào giữ bình tĩnh.
Quả thật cô không nên tiếp tục mơ hồ như thế, cô phải vì hạnh phúc của bản thân, dũng cảm lên tiếng.
Khoảnh khắc khi Kiều Ninh dựa vào, trái tim Nhiếp Minh Quân như ngừng đập một hồi, hành động bất ngờ xảy ra, xoa dịu trái tim đang căng thẳng của anh.
Cảm nhận người con gái mềm mại dịu dàng trong lòng, Nhiếp Minh Quân thấy hơi khó xử, không biết nên đặt tay ở đâu.
Nói ra thật buồn cười, đây là lần đầu tiên anh dùng trái tim để cảm nhận cái ôm với Kiều Ninh thế này, mùi hương bách hợp nhàn nhạt tràn ngập xung quanh Nhiếp Minh Quân, bàn tay đặt sau lưng Kiều Ninh, anh hận không thể ôm cô đến hoà vào máu thịt của mình.
Kiều Ninh không nói chuyện, chỉ yên lặng ôm Nhiếp Minh Quân như vậy, cảm nhận cái ôm của anh.
Lúc này hai người vô cùng thấu hiểu tâm tư của nhau.
“Xin lỗi.”
Nhiếp Minh Quân chua chát mở miệng, đây đã lần thứ vô số anh xin lỗi Kiều Ninh, nhưng là lần chân thành nhất nghiêm túc nhất, đối với Kiều Ninh, anh không còn bất cứ ràng buộc nào nữa, anh chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu cô.
“Không sao cả, em đã tha thứ cho anh rồi.”
Kiều Ninh vùi mặt trong lòng Nhiếp Minh Quân, nhẹ giọng đáp lời.
Âm thanh nhỏ nhẹ ấy, lọt vào tai Nhiếp Minh Quân lại dễ nghe đến vậy.
“Có phải Vũ Văn nói gì với em không?”
Nhiếp Minh Quân cau mày, anh biết Kiều Ninh vẫn rất oán hận anh, không thể cứ bình thản như không có gì tha thứ cho anh như vậy, chắc chắn là Vũ Văn nói gì đó trước mặt cô.
Anh nghĩ đến Kiều Ninh mà lại không nghĩ đến cách thức trả ơn, những quyết định vì cô mà liều mạng ấy, tuyệt đối không phải tiền đánh bạc để đổi lấy tình yêu.
“Không có, anh Vũ Văn, anh ấy chỉ chúc em hạnh phúc thôi.”
Nếu Nhiếp Minh Quân đã không muốn nói, cô cũng sẽ không nhắc lại những chuyện cũ đó nữa.
“Nhiếp Minh Quân, đây là lần cuối cùng anh nói xin lỗi với em, không có lần sau nữa. Lần sau còn xin lỗi em nữa, em sẽ không cho anh cơ hội mà xin lỗi nữa.”
Kiều Ninh nhìn Nhiếp Minh Quân vô cùng nghiêm túc, biểu cảm nghiêm trọng hết sức đáng yêu.
”Được, anh sẽ không để bản thân phạm lỗi nữa, còn làm chuyện có lỗi với em nữa, em cứ trừng phạt anh nghiêm khắc hơn.”
Nhiếp Minh Quân yêu chiều nhéo mũi cô, nghiêm túc nói lời hứa hẹn.
“Nhưng mà, không được rời bỏ anh.”
“Em có thể đánh anh mắng anh, nhưng không được rời khỏi anh nữa.”
Nói xong, không cho Kiều Ninh cơ hội phản đối, Nhiếp Minh Quân giữ lấy đầu Kiều Ninh, bờ môi mát lạnh hướng về phía cô.
Nhiếp Minh Quân dịu dàng cắn lên môi Kiều Ninh, cảm nhận hương thơm giữa răng cô.
Đây là lần đầu tiên anh hôn Kiều Ninh, anh mắc nợ cô rất nhiều.
Từ giờ trở đi, anh sẽ từ từ bù đắp lại gấp bội.
Kiều Ninh cũng không có kinh nghiệm, chỉ đơn giản cảm nhận sự dịu dàng của Nhiếp Minh Quân, hạnh phúc nhắm mắt lại.
Đến khi Kiều Ninh dường như không thể thở được nữa, Nhiếp Minh Quân mới buông cô ra, kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng này.
Chỉ Yêu Mình Em
CHƯƠNG 42: MONG EM GẢ CHO ANH MỘT LẦN NỮA
“Nghỉ ngơi sớm một chút, chăm sóc bản thân thật tốt mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của em bây giờ, nghe chưa?”
Nhiếp Minh Quân cưng chiều gõ nhẹ lên chóp mũi của Kiều Ninh, trong lời nói tràn ngập sự thương yêu.
“Ừm.”
Kiều Ninh xấu hổ cúi thấp đầu, mặc kệ để Nhiếp Minh Quân đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Vũ Văn đến rất sớm, Kiều Ninh đang ăn sáng cùng Nhiếp Tồn Hi, Vũ Văn không giống như thường ngày nói chuyện đùa giỡn với cô mà chỉ đơn giản chào hỏi qua liền nhanh chóng đi thẳng vào thư phòng của Nhiếp Minh Quân.
“Cậu định làm thế nào?”
Vũ Văn đẩy cửa bước vào, Nhiếp Minh Quân đang ung dung thoải mái ngồi phía đối diện, vô cùng có khí thế.
“Cầu hôn, cho cô ấy một hôn lễ đáng nhớ, tuyên bố với toàn thế giới rằng cô ấy là vợ của Nhiếp Minh Quân tôi.”
“Được.”
Vũ Văn vô cùng ủng hộ Nhiếp Minh Quân, cho dù anh tin tưởng năng lực của Nhiếp Minh Quân, nhưng cũng không quên cảnh cáo anh lần nữa.
“Lần này là tôi thua rồi, nếu như cậu dám để cô ấy chịu thêm bất kì ủy khuất nào nữa, tôi nhất định sẽ cướp cô ấy trở về.”
“Cậu sẽ không có cơ hội đó đâu.”
Nhiếp Minh Quân nhanh chóng chấm dứt lời cảnh cáo của Vũ Văn, ánh mắt anh mang ý cười nhìn Vũ Văn.
“Như vậy là tốt nhất.”
Vũ Văn khẽ nhếch mép, không muốn nói chuyện cùng Nhiếp Minh Quân nữa, định ra ngoài chơi trò chơi cùng Nhiếp Tồn Hi.
“Vũ Văn.”
Nhiếp Minh Quân nhìn bóng lưng của Vũ Văn, trong mắt là một nỗi ưu tư khác không thể kiềm chế.
“Cậu mãi mãi là người anh em tốt nhất của tôi.”
Vũ Văn mỉm cười, không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay rồi đi ra khỏi phòng.
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời có thể có được hạnh phúc, anh cũng không có gì để nuối tiếc nữa.
Kiều Ninh đang đút sữa cho Nhiếp Tồn Hi, Vũ Văn và Nhiếp Minh Quân người trước người sau đi ra.
“ Haha, bảo bối nhỏ.”
Vũ Văn làm mặt quỷ với Nhiếp Tồn Hi, bộ dáng hài hước cho hai mẹ con bọn họ đều phá lên cười.
“Hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng đi đi dã ngoại đi.”
“Dã ngoại?”
Nghe nói được ra ngoài, Kiều Ninh liền trở lên hưng phấn lạ thường, ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn về phía Nhiếp Minh Quân.
Cô vốn dĩ đã nằm một chỗ cả năm, rất muốn ra ngoài tham gia một số hoạt động vui vẻ, đáng tiếc lần nào Nhiếp Minh Quân cũng chỉ cho phép cô đi dạo trong công viên, còn đi theo cô một bước không rời.
“Có thể.”
Nhìn bộ dáng nhỏ bé đáng thương của Kiều Ninh, Nhiếp Minh Quân gật đầu.
“Vậy quyết định vậy nhé, anh và Nhiếp Minh Quân đi chuẩn bị đồ đạc, em và Nhiếp Tồn Hi đợi bọn anh.”
Nói xong Vũ Văn liền kéo Nhiếp Minh Quân nhanh chóng đi ra ngoài.
“Này, tôi đã chuẩn bị cho cậu cơ hội tốt như vậy rồi, đừng làm tôi thất vọng.” Vũ Văn bất mãn nói.
Nhiếp Minh Quân khẽ cười, không trả lời, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kì một cơ hội nào khiến Kiều Ninh hạnh phúc.
...
Hai tiếng sau, Vũ Văn Và Nhiếp Minh Quân mang một đống đồ chuẩn bị về, Vũ Văn đứng ở cửa vui vẻ vẫy tay với Kiều Ninh.
Kiều Ninh ôm Nhiếp Tồn Hi lên, nhìn hai người bộ dạng mướt mát mồ hôi, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
“Các anh đi làm gì vậy?”
“Không có gì, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?’
Nhiếp Minh Quân nhìn bộ dạng thở không ra hơi của Vũ Văn, vô cùng chờ đợi nhìn Kiều Ninh.
“Xong rồi, có thể xuất phát rồi.”
Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua từng sợi tóc của cô, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, vô cùng dễ chịu, Kiều Ninh vui vẻ bế Nhiếp Tồn Hi lên xe, tâm tình cực kì tốt.
Ba người vui vẻ cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
“ Ôi, đây là đâu vậy?”
Kiều Ninh nhìn bãi cỏ yên tĩnh bốn phía, một màu xanh bát ngát, không khí của tự nhiên phả vào mặt, vô cùng tươi mát.
“ Xuống là biết thôi.”
Nhiếp Minh Quân ôm Nhiếp Tồn Hi sang, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Kiều Ninh kéo đi.
“Này, đợi tôi.”
Vũ Văn yên lặng nhìn hình bóng của hai người, nén lại cảm giác ngượng ngùng, trên mặt bao trùm sự oán hận.
Con đường Lâm Âm nhỏ dài bất tận, hai bên đường tràn ngập những khóm hoa tươi đẹp đủ màu sắc, bươm bướm bay dập dờn, cộng thêm tiếng gọi trong trẻo, dường như tạo nên một thế giới thần tiên.
Nhiếp Minh Quân một tay ôm Nhiếp Tồn Hi, một tay dắt Kiều Ninh, yên lặng bước đi, nhìn thấy cảnh đẹp xung quanh, Kiều Ninh có chút ngơ ngẩn, như đang nằm mơ vậy.
Rõ ràng chỉ là một con đường nhỏ trong rừng, nhưng dường như lại mở ra cánh cửa lớn cho cô tiến về phía hạnh phúc.
Mấy phút sau, Nhiếp Minh Quân dừng bước, thả Nhiếp Tồn Hi xuống, quay người che mắt Kiều Ninh lại.
“Nhiếp Minh Quân.”
Đoán được sẽ có gì đó bất ngờ, Kiều Ninh không nhịn được mỉm cười.
Có cần phải lộ liễu vậy không?
“Nhắm mắt lại.”
“Được, em nhắm mắt.”
Nhiếp Minh Quân hài lòng kéo tay cô, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Chậm thôi.”
Động tác của Nhiếp Minh Quân dịu dàng tỉ mỉ, đây là điều mà Kiều Ninh từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới.
Đi qua rừng cây, hai người đi đến một khoảng trống ngập tràn hương thơm hoa cỏ.
Mặc dù đang nhắm mắt, Kiều Ninh vẫn cảm nhận được ánh nắng mặt trời mãnh liệt.
Nhiếp Minh Quân thả tay ra, để Kiều Ninh đứng trước mặt, mong chờ nhìn phản ứng của cô.
Đây là một khoảng đất trống không lớn ở trong rừng, trên thảm cỏ xanh ngát, trải đầy những bông hoa bách hợp màu trắng, ở giữa còn xen kẽ những bông hoa hồng yêu kiều.
“Oa.”
Kiều Ninh trợn tròn mắt, nhìn biển hoa làm say lòng người trước mắt, đôi mắt nhỏ như phát sáng lên vậy.
“Em đến xem đóa hoa ở chính giữa kia.”
Nhiếp Minh Quân giơ tay lên, chỉ về phía đóa hoa bách hợp ở chính giữa.
Không giống với những bông hoa xung quanh, đóa hoa bách hợp này có vẻ cao hơn, xung quanh không có những bụi hoa dày như vậy,mà ngược lại là trống rỗng.
Chỉ Yêu Mình Em
CHƯƠNG 43: ĐẠI KẾT CỤC
Kiều Ninh cẩn thận xuyên qua từng khóm hoa, cúi đầu chăm chú nhìn ngắm đóa hoa bách hợp.
Cô nhẹ nhàng chạm lên, khi nhìn dường như không thấy gì khác biệt, nhưng đột nhiên phát hiện một chiếc nhẫn nằm ở giữa nhụy hoa, mang theo mùi hương mê mẩn lòng người, rực rỡ phát sáng ở dưới ánh mặt trời.
“Ồ?”
Kiều Ninh tò mò cầm chiếc nhẫn lên, đang chuẩn bị đưa cho Nhiếp Minh Quân xem, vừa quay đầu liền nhận ra Nhiếp Minh Quân đã ở ngay phía sau cô.
Khóe môi Nhiếp Minh Quân mang theo nụ cười, lấy lại chiếc nhẫn từ tay cô sau đó quỳ một chân trên đất.
“Nhiếp Minh Quân.”
Kiều Ninh kinh ngạc, tựa như bị Nhiếp Minh Quân dọa sợ.
“Ninh Ninh.”
Nhiếp Minh Quân không cười nữa, nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn Kiều Ninh.
“Em đồng ý gả cho anh một lần nữa không?”
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Kiều Ninh, Nhiếp Minh Quân tiếp tục nói.
“Mong em tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ của anh, anh đáng lẽ phải sớm nhận ra những điều tốt ở em. Ninh Ninh, anh xin lỗi, lúc trước là do anh quá tự cao, tự cho mình là đúng, làm tổn thương em, từ nay về sau anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho em, cho em một đời hạnh phúc.”
Nhiếp Minh Quân kéo tay của Kiều Ninh, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô sau đó nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Anh yêu em.”
Tròng mắt Kiều Ninh ngân ngấn nước mắt, không từ ngữ nào có thể hình dung được tâm trạng của cô bây giờ.
Cô luôn tưởng rằng, Nhiếp Minh Quân sẽ không bao giờ để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, dù gì anh cũng cao ngạo cùng mạnh mẽ như vậy,.
Nhiếp Minh Quân đứng lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mềm mại của cô.
Cách đó không xa, Vũ Văn ôm Nhiếp Tồn Hi nhìn hai người đang hôn nhau, coi như tâm nguyện đã thành, trên mặt mang nụ cười nhưng lại có những giọt nước mắt ngọt ngào rơi xuống.
Ba tháng sau, hôn lễ của Nhiếp Minh Quân và Kiều Ninh được tổ chức như đã định.
Hiện trường hôn lễ là do Vũ Văn một tay sắp xếp, đây là việc cuối cùng mà anh định làm cho Kiều Ninh, qua ngày hôm nay, anh phải vì bản thân mình mà hướng về phía trước thôi.
Trong phòng trang điểm yên tĩnh, Kiều Ninh mặc chiếc váy cưới tinh khôi, cánh hoa màu hồng điểm xuyết cho sự hấp dẫ của cô, tóc được búi cao lên, chỉ có vài sợi tóc rớt xuống hai bên mai che đi sự ngượng ngùng của cô.
Cô vốn không muốn lại để Nhiếp Minh Quân tổ chức hôn lễ xa hoa đến vậy, đối với cô mà nói thì cô không đặt nặng những nghi thức này.
Nhưng Nhiếp Minh Quân không đồng ý, anh nhất định phải cho Kiều Ninh mộ hôn lễ thật hoành tráng, để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. không chỉ bỏ ra hàng chục tỷ chuẩn bị cho cô sính lễ thật hoành tráng mà còn phải tổ chức cho cô một đám cưới thế kỉ.
Kiều Ninh nhìn gương mặt của mình trong gương, trong mắt là sự vui mừng trước đây chưa từng thấy.
Cô vốn dĩ là một thiên sứ rơi xuống trần gian, bây giờ, Nhiếp Minh Quân lại cưng chiều cô đến tận trời.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của người con gái trong gương, Kiều Ninh vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy, đúng là phụ nữ trong lúc làm cô dâu là xinh đẹp nhất, như hiện tại, người con gái được gả cho người mình yêu, quả thực là xinh đẹp nhất.
“A, nào đến xem cô dâu xinh đẹp nhất của chúng ta hôm nay nào.”
Vũ Văn mặc tây trang màu xanh, gương mặt đẹp trai tràn đầy vẻ kinh ngạc trầm trồ.
“Anh Vũ Văn.”
Kiều Ninh quay đầu, nụ cười động lòng người nở trên môi, Vũ Văn bất giác nhìn đến ngây người.
“Đẹp quá. Ninh Ninh, em nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất.”
Vũ Văn đỡ cô đứng lên, không nhịn được tán thưởng hết lần này đến lần khác.
Kiều Ninh chống tay đứng lên, phần đuôi váy xòe rộng khiến cô cử động có chút bất tiện.
Chú ý đến bàn tay che bảo vệ trước bụng của cô, Vũ Văn kinh ngạc.
Kiều Ninh nhìn biểu cảm kinh ngạc của Vũ Văn, vô cùng xấu hổ.
Vũ Văn nhìn vẻ ngại ngùng của Kiều Ninh, trong lòng cũng đã có đáp án.
“Đi thôi, Nhiếp Minh Quân đang đợi ở bên ngoài đó.”
Vũ Văn khoác cánh tay của Kiều Ninh, nghiêm túc dẫn cô ra ngoài.
Đêm trước hôn lễ, Vũ Văn nhất quyết lấy danh nghĩa là anh trai của Kiều Ninh dẫn cô bước vào lễ đường, nhưng trong lòng của Kiều Ninh, Vũ Văn chính là người thân duy nhất.
Cho dù Nhiếp Minh Quân cũng mời cả ba mẹ Kiều đến, nhưng Kiều Ninh vẫn không có bất kì tiếp xúc nào với bọn họ.
Cô không phải không có giới hạn, nếu như bọn họ đã chọn người khác mà phá vỡ hạnh phúc của chính mình, cô mãi mãi không thể tha thứ.
Nhiếp Minh Quân cố ý mời rất nhiều những nhân vật nổi tiếng, đối với mọi người mà nói thì đều không biết anh từng có một người vợ.
Lúc trước khi Kiều Ninh được gả cho anh, anh không cho cô bất kì nghi thức nào, bây giờ, anh là cố ý để cho mọi người cùng biết, Kiều Ninh là người vợ duy nhất của anh.
Kiều Ninh dưới sự dìu dắt của Vũ Văn, chầm chậm đi về phía Nhiếp Minh Quân.
Nhiếp Minh Quân nhìn Kiều Ninh đang chầm chậm đi về phía mình, tựa như tiên nữ thuần khiết không nhuốm bụi trần, một người trước giờ luôn kiên định bình tĩnh như anh mà bây giờ cũng có chút căng thẳng.
Vũ Văn nghiêm túc dìu Kiều Ninh, đi đến trước mặt Nhiếp Minh Quân, tận tay giao cô ấy cho anh.
Nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Nhiếp Minh Quân, Vũ Văn khẽ nở nụ cười, bước xuống dưới sân khấu nhường lại không gian cho đôi tình nhân ngọt ngào này.
Dưới sự dẫn dắt của cha xứ, hai người kiên định nhìn đối phương đọc lời thề, trao nhẫn cưới cho nhau.
“Ta đã chứng kiến lời thề yêu thương lẫn nhau của các con, ta cảm thấy vô cùng vui mừng khi được tuyên bố với tất cả mọi người ngồi dưới kia rằng các con đã chính thức trở thành vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”
Mọi người dưới khán đài để vỗ tay nồng nhiệt, Nhiếp Tồn Hi ngồi trong lòng Vũ Văn, bàn tay nhỏ bé cũng vui mừng mà vỗ vỗ.
Nhiếp Minh Quân nhìn Kiều Ninh yêu kiều xinh đẹp ở trước mặt, ôm cô vào trong lòng.
Một nụ hôn triền miên hạnh phúc, hôn cạn những vướng mắc cùng không cam lòng trong những năm qua, tương lai đang chờ đón bọn họ ở phía trước, nơi chỉ có ánh sáng của hạnh phúc.