CHƯƠNG 41: HỐI HẬN
“Oa oa oa...” Đứa bé cất tiếng khóc tan nát cõi lòng, liên hồi, thở không ra hơi.
Triều Kha vừa quay sang, thì nhìn thấy hình ảnh con lăn phịch xuống, lập tức sững sờ, đẩy Ân Dao Dao mặt ngây ngốc ra, phát điên chạy xuống ôm con lên.
“Ngoan, Tiểu Cẩn, đừng khóc đừng khóc, chúng ta không sao...” Nước mắt Triều Kha tràn ra, rơi xuống khuôn mặt đầy nước mắt của đứa bé, ôm con vừa dỗ vừa đi xuống lầu.
Ân Dao Dao có chút ngây ngốc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, không chút hối hận.
“Không phải chỉ là đứa con hoang sao, cần phải gấp sao?” Ân Dao Dao hừ một tiếng, xoay người vào phòng.
Triều Kha ôm con vừa ra khỏi cửa lớn nhà họ Ân, Lý Lăng Việt vừa bước xuống khỏi xe.
“Lăng Việt, cứu con, cứu con của tôi, cứu cứu con...” Triều Kha ôm đứa bé khóc đến sắp ngạt thở, chạy ù tới vấp ngã ngồi bên cạnh Lý Lăng Việt.
Người đàn ông sững sờ trong thoáng chốc, giây phút nhìn thấy Triều Kha, vô cùng vui mừng.
Nhưng đứa bé trong lòng cô khóc quá dữ dội, biểu cảm khẩn cầu trên mặt cô khiến anh nhìn thấy sự tuyệt vọng trước khi cô rời đi vào hơn một năm trước.
Tim Lý Lăng Việt run rẩy, đỡ Triều Kha để cô lên xe, giúp cô thắt dây an toàn, tự mình nhanh chóng lái xe rời đi.
Trên đường, nhìn Triều Kha mặt đầy nước mắt gọi tên đứa bé qua kính chiếu hậu, Lý Lăng Việt nhíu chặt mày, không ngừng đạp chân ga, đạp chân ga...
Tiếng khóc của cô, khiến anh vô cùng đau lòng, cho dù đứa bé đó là con ai, chỉ cần là con cô, vậy thì cũng chính là con anh!
...
Bệnh viện.
Đứa bé được đưa vào phòng cấp cứu, Triều Kha đứng trước cửa phòng phẫu thuật, mắt không chớp nhìn chằm chằm cửa.
Nước mắt đã chảy cạn, chỉ còn sợ lo lắng vô bờ.
Tiểu Cẩn, con không thể có chuyện, không thể!
Nếu con có chuyện, mẹ thật sự không biết nên tiếp tục sống thế nào...
Cảm giác tuyệt vọng và tan nát cõi lòng đã lâu không có lại ập tới, thân thể gầy yếu của Triều Kha không thể không chế bắt đầu run rẩy.
Lý Lăng Việt đi tới từ phía sau ôm bờ eo mảnh khảnh của cô, đặt cằm lên vai cô, nhắm đôi mắt sâu thẳm, trầm giọng mở miệng: “Xin lỗi...xin lỗi...”
Cả người cứng ngắc, muốn giãy giụa thoát khỏi anh, nhưng sức lực trên tay người đàn ông rất lớn, cô căn bản không thể đẩy ra.
Cô nhắm mắt, dứt khoát để anh bá đạo ôm mình.
Giọng Lý Lăng Việt nghẹn ngào: “Xin lỗi...”
Xin lỗi vô số lần, anh ngừng lại một chút: “Xin lỗi, anh yêu em.”
Nước mắt nhịn đã lâu của Triều Kha rốt cuộc rơi xuống, dọc theo gò má.
Thân thể gầy gò của cô càng thêm run rẩy, giơ tay che miệng, cố gắng để mình đừng khóc ra tiếng.
Nhưng nước mắt muốn nhịn cũng không thể, dọc theo khe ngón tay cô trào ra ngoài.
Lý Lăng Việt cảm nhận được người phụ nữ nhỏ trong lòng run rẩy, mắt thoáng chốc đỏ bừng: “Xin lỗi, Triều Kha, tha thứ cho anh...”
Giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn, nghe rất cô đơn thê lương.
Triều Kha chỉ cảm thấy tim mình đã không còn là của mình nữa, đau đến không còn tri giác.
Hai người cứ đứng trước cửa phòng phẫu thuật như vậy, khóc không thể kìm chế.
Bác sĩ cuối cùng bước r a, Triều Kha vội đẩy Lý Lăng Việt tiến về phía trước nghẹn ngào hỏi: “Bác sĩ, thế nào, còn trai tôi không sao chứ?”
Bác sĩ tháo khẩu trang, mặt nhẹ thõm thở phào một hơi: “Nhà các người có người học y sao? Có phải đã làm cấp cứu cho đứa bé không, rất tốt. Đứa bé được cấp cứu chính xác kịp thời, bây giờ chỉ là não chấn động nhẹ và chút vết thương ngoài da. Nhưng đứa bé chịu kinh sợ lớn, nhất định phải an ủi đứa bé thật tốt.”
Nước mắt Triều Kha lại rơi xuống, liên tục gật đầu: “Dạ! Nhất định sẽ làm vậy! Cảm ơn bác sĩ!”
Lý Lăng Việt tiến về phía trước ôm vai Triều Kha: “Vừa nãy thấy em xoa bóp cho bé lúc ở trên xe, anh liền xác định, em chính là Triều Kha của anh, chính là vợ của Lý Lăng Việt anh...”
Mắt người đàn ông tràn đầy kích động và hạnh phúc không thể che giấu.
Triều Kha của anh, người phụ nữ của anh, luôn ở bên cạnh anh.
Sau này, cũng chỉ có thể ở cạnh anh, vĩnh viễn.
Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ
CHƯƠNG 42: YÊU EM
Ân Lăng Cẩn ở bệnh viện một tuần mới xuất hiện, trong thời gian này, Lý Lăng Việt không rời Triều Kha nửa bước còn giúp Triều Kha chăm sóc đứa bé.
Nhìn anh có lòng nhưng tay vụng về bế đứa bé, Triều Kha thấp giọng hỏi: "Anh không chê nó là con của người khác sao?"
Ánh mắt Lý Lăng Việt kiên định: "Là của em thì là của anh, mọi thứ em thích anh cũng yêu như tính mạng."
Triều Kha mấp máy môi, rũ mắt xuống: "Lý Lăng Việt, anh trở nên đường mật như vậy từ bao giớ thế."
Lý Lăng Việt khẽ giật mình, sau đó dịu dàng cong môi lên: "Trước kia không muốn nói, thiếu chút nữa mất đi em. Nếu như biết nói nhiều hơn một hai câu, có thể giảm đi nhiều đau khổ giữa hai chúng ta như vậy, anh sẽ sớm nói với em, anh yêu em."
Triều Kha thật sự không quen nghe anh dỗ ngon dỗ ngọt, xoay người sang chỗ khác, nước mắt chảy ra.
Đó là nước mắt hạnh phúc.
---
Sau khi nhà họ Ân phá sản, một nhà ba người của Ân Dao Dao không nhà để về, tạm thời thuê ở một căn phòng đơn trong khu nhà cũ.
Đơn sơ, rách nát, dơ dáy bẩn thỉu.
Không có công ty hay tập đoàn nào chịu nhận bọn họ, một nhà ba người ngày đêm ở nhà nhìn nhau.
Ân Dao Dao sắp nổi điên, bây giờ ngay cả một bộ quần áo như vậy cũng không có, muốn ra ngoài cũng không được.
"A! Triều Kha! Lý Lăng Việt! Tao muốn giết chúng mày!" Ân Dao Dao bực bội ném vỡ cái bát trên bàn, cầm dao gọt trái cây muốn lao ra ngoài.
Ân Học Sĩ và Tần Nhã cũng không đuổi theo, lại thấy Ân Dao Dao sững sờ đứng ở cửa ra vào.
Cửa ra vào, mấy người cảnh sát mặt đồng phục uy phong nhìn ba người bọn họ: "Mấy người là Ân Học Sĩ, Tần Nhã Và Ân Dao Dao sao!"
Con dao gọt trái cây trong tay Ân Dao Dao trượt ra ngoài, con mắt ngập tràn hoảng sợ: "Mấy, mấy người làm gì?"
"Ân Học Sĩ, ông bị tình nghi lừa đảo, xin đi theo chúng tôi một chuyến." Cảnh sát đưa lệnh bắt giữ ra, Ân Học Sĩ lập tức bị hai người cảnh sát khác khống chế được.
"Tôi, mấy người đang oan cho tôi, tôi là công dân tốt, sao có thể lừa đảo!" Mặc dù Ân Học Sĩ miệng kêu oan, nhưng mặt đã sớm trắng bệch ra.
Tần Nhã muốn đi lên ngăn lại, cảnh sát đã đưa tay ngăn bà ta lại, lần nữa lấy một lệnh bắt giữ khác ra: "Bà Tần Nhã, cô Ân Dao Dao, hai người bị tình nghi trong một vụ tông xe giết người, xin hãy theo chúng tôi đi một chuyến."
"Đồng chí cảnh sát, mọi người nhầm rồi! Hai mẹ con tôi nhát gan như vậy, tay trói gà không chặt sao có thể giết người được!" Tần Nhã chống cự bị đưa đi.
Ân Dao Dao mặt vẫn không có chút máu, cũng không giãy dụa, không giải thích, khuôn mặt tuyệt vọng.
Trong lúc giãy dụa, từ cửa ra vào truyền đến một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Mấy người đã không rõ, vậy ở đây trước khi đi, tôi giải thích cho mấy người rõ trước!”
An Dao Dao khẽ giật mình, bỗng dưng quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng cao ráo của Lý Lăng Việt xuất hiện ở cửa ra vào.
Người đàn ông híp mắt lại liếc nhìn ba người nhà bọn họ, trên khuôn mặt tuấn tú là hận thù không chút che giấu.
"Lăng Việt..." Ân Dao Dao đáng thương dịu dàng gọi một tiếng, đang muốn bước lên, lại bị cảnh sát ngăn lại.
Môi mỏng của Lý Lăng Việt hơi nhếch lên, con ngươi sắc bén nhìn vào mặt Ân Học Sĩ: "Phẫu thuật thành Ân Học Sĩ nhiều năm như vậy, ông vất vả rồi."
"Ân Học Sĩ" bỗng sững sờ, đôi môi khẽ run lên: "Cậu, cậu nói cái gì, tôi nghe không hiểu."
Không chỉ có ông ta, sắc mặt Tần Nhã và Ân Dao Dao bên cạnh cũng đã trắng bệch.
"Nghe không hiểu?" Lý Lăng Việt đưa tay lên, trợ lý bên người lập tức đưa một tập tài liệu vào trong tay anh.
Lý Lăng Việt phất phất mấy tờ giấy kia trước mặt "Ân Học Sĩ": "Đây là kết quả xét nghiệm DNA giữa một nhà ba người mấy người, kết quả thể hiện rõ ông và Ân Dao Dao căn bản không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, nhưng Ân Dao Dao lại là con gái của Tần Nhã. Cho nên, ông là đồ giả chẳng cần nghi ngờ. Mà Ân Học Sĩ thật sự, đã sớm bị hai mẹ con này giết vào mười năm trước."
Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ
CHƯƠNG 43: LO LẮNG
"Cậu ngậm máu phun người!" Tần Nhã vội vàng phủ nhận, cánh tay chỉ vào anh không thể khống chế được run rẩy: "Tôi, tôi... Dao Dao là con gái của tôi, nhưng mà tôi sinh sau lưng Học Sĩ, cho nên Dao Dao và Học Sĩ không có quan hệ cha con! Cậu hài lòng chưa?"
Tần Nhã âm thầm thở ra một hơi vì sự cơ trí của mình.
Lý Lăng Việt lại khinh thường cong môi, từ trong ví tiền lấy hai thứ ra.
Một tấm hình, một túi tiền nhỏ màu tím bằng gấm.
Anh đặt tấm hình trước mặt Ân Học Sĩ: "Ông biết người trong tấm ảnh này không?"
Ân Học Sĩ nhìn khuôn mặt phụ nữ khá đẹp trong tấm ảnh đó, lắc đầu: "Không biết."
Mặc dù Tần Nhã và Ân Dao Dao tò mò, nhưng mà nhìn không thấy, vẻ mặt lo lắng.
Lý Lăng Việt lấy lại ảnh chụp, nhàn nhạt nói: "Cho nên ông cũng không phải là Ân Học Sĩ, bởi vì Ân Học Sĩ không thể không biết người trong hình."
Nói xong, anh mở túi tiền nhỏ ra, lấy một nắm tóc bên trong, bày ra trước mặt mọi người: "Tóc này mới thật sự là tóc của Ân Học Sĩ, đã đối chiếu với DNA của Ân Dao Dao, là cha con ruột."
"Anh nói bậy! Tóc tùy tiện lấy ở chỗ nào ra, lại đến đây bịa đặt!" Ân Dao Dao nhịn không được, điên cuồng cười một trận.
Cảnh sát cũng không hiểu thế nào: "Tổng giám đốc Lý, ngài có thể nói từ đầu đến đuôi những chuyện ngài biết và đã điều tra cho chúng tôi được không?"
Lý Lăng Việt khẽ gật đầu: "Mười năm trước, Ân Học Sĩ thật sự đã bị hai mẹ con Tần Nhã và Ân Dao Dao giết hại, vì che dấu tai mắt mọi người, bọn họ tìm một người giống với Ân Học Sĩ, đưa ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, nửa năm sau, sau khi khôi phục lại dáng vẻ người quen cũng không phân biệt được, mới trở về giả mạo Ân Học Sĩ.
Mười năm trước Ân thị có ghi chép, có ghi lại nửa năm Ân Học Sĩ ra nước ngoài khai thác thị trường, kỳ thật đây cũng là làm giả. Trước đó, cô Ân Dao Dao đưa Triều Kha đến bên cạnh tôi, chắn chắn tôi sẽ đối chiếu DNA giữa Triều Kha và Ân Học Sĩ, cho nên rất tự tin để Triều Kha dùng thân phận của người khác."
Dừng một chút, Lý Lăng Việt nhìn Ân Dao Dao mặt mũi trắng bệch: "Cảm ơn cô đã đưa Triều Kha đến bên cạnh tôi. Ngay từ đầu, tôi thật sự tin những chứng cứ kia. Nhưng mà cô vĩnh viễn không biết được, ánh mắt của một người sẽ không thay đổi, cảm giác yêu một người cũng sẽ không thay đổi. Nếu như không phải tôi có thể xác định Kha Kha kỳ thật chính là Triều Kha, cũng sẽ không cho người điều tra xem Ân Học Sĩ này có phải là Ân Học Sĩ hay không. Ân Dao Dao, cô không ngờ được phải không, cô tự cho là thông minh, là hủy đi một nhà ba người mấy người."
Nghe vậy, Tần Nhã trực tiếp co quắp ngồi xuống đất: "Ân Học Sĩ” thì quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: " Tổng giám đốc Lý, ngài bỏ qua cho tôi đi, tôi chỉ là bị hai mẹ con bọn họ lợi dụng, tôi cũng không làm gì cả, tôi cũng không biết gì cả..."
Ân Dao Dao đã sớm tỉnh táo lại từ trong hoảng hốt, cười gượng một tiếng: "Lý Lăng Việt, vậy anh nói cho tôi biết, vì sao anh cứ thích đứa con gái riêng Ân Triều Kha kia chứ!"
Ánh mắt Lý Lăng Việt dịu dàng cong môi lên, lúc ngước mắt nhìn về phía cô ta, căm hận lại tràn ngập trong mắt: "Bởi vì tôi tuyệt đối không thích cô."
"Vì sao! Vì sao!" Ân Dao Dao điên lên hỏi.
Lý Lăng Việt lần nữa đưa ảnh chụp và túi tiền nhỏ trong tay lên, liếc nhìn Tần Nhã: "Đây là ảnh chụp của mẹ tôi, người đàn ông bà ấy yêu nhất đời này không phải là ba tôi, mà là Ân Học Sĩ bị mấy người hại chết. Mẹ tôi bởi vì yêu mà không có được, sầu não không vui, tuổi còn trẻ đã rời khỏi nhân gian, cho nên tôi cực hận Ân Học Sĩ.
Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ
CHƯƠNG 44: TRẢ THÙ
Ân Học Sĩ lúc tuổi còn trẻ đã bắt đầu rụng tóc, mẹ của tôi góp nhặt được rất nhiều tóc rụng của công ta, tất cả đều cho vào trong cái túi này, mơ hồ sau nhiều năm đến hôm nay lại cung cấp một vật mẫu rất quan trọng. Mà cô, là con gái của Ân Học Sĩ lại chủ động đến tìm tôi, cơ hội tốt như vậy, sao tôi có thể bỏ qua được. Chỉ là lúc bắt đầu báo thù, tôi cũng không ngờ được, tôi lại gặp được Triều Kha.
"Triều Kha cũng là con gái của ba, vì sao anh không tìm cô ta trả thù!" Ân Dao Dao không cam lòng hỏi
"Yêu một người, không có lý do. Cho dù giữa hai người thật sự có thâm cừu đại hận, cũng có thể bị tình yêu hóa giải." Lý Lăng Việt trầm giọng nói một câu, lại thương hại nhìn Ân Dao Dao: "Cô, vĩnh viễn không hiểu được."
Lý Lăng Việt vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi vang lên.
Cuối cùng anh híp mắt liếc qua một nhà ba người ngã ngồi trên đất, xoay người ra ngoài, nhận điện thoại.
"Triều Kha."
"Lăng Việt, không thấy tiểu Cẩn đâu nữa rồi, không thấy tiểu Cẩn đâu cả, anh mau về đi!" Trong điện thoại, giọng của Triều Kha có chút nức nở.
Mày kiếm của Lý Lăng Việt nhíu một cái, bước nhanh hơn: "Em đừng cuống, anh lập tức đến bệnh viện."
Sau lưng người đàn ông vội vàng rời đi, là tiếng khóc xé ruột gan của Ân Dao Dao: "Lý Lăng Việt, tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi nguyền rủa anh và Ân Triều Kha, cả đời không được chết yên ổn!"
Trong bệnh viện, Triều Kha đã sớm mất hết hồn phách nhìn thấy Lý Lăng Việt chạy đến, mệt mỏi chạy đến ôm cánh tay anh, giọng nói khàn đi vì khóc: "Lăng Việt, tiểu Cẩn vẫn luôn ở trong phòng bệnh, em chỉ đi ra ngoài vứt đồ, cũng chỉ mấy giây, quay lại đã không thấy thằng bé rồi! Lăng Việt, thật xin lỗi, là em quá ngốc, không trông được con...
Nhìn cô khóc lại đau lòng tự trách như vậy, Lý Lăng Việt vô cùng đau lòng, vội đỡ cô dậy: "Triều Kha, đừng cuống, con bị lạc trong bệnh viện, ở đây đều có giám sát, chúng ta nhất định có thể tìm được."
Nói xong, anh lập tức đưa cô đến phòng quan sát trung tâm của bệnh viện này.
Xem rất lâu cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người quen thuộc đang bế tiểu Cẩn: "Là Tử Vệ, sao lại là anh ta!"
Lý Lăng Việt bỗng nhiên cắn chặt răng: "Đông Tử Vệ!"
Hai tay Triều Kha run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Đông Tử Vệ.
Khiến cô bất ngờ là bên kia nghe điện thoại rất nhanh.
"Tử Vệ, xin anh, trả con lại cho em..."
"Triều Kha, anh sẽ không làm tiểu Cẩn bị thương, anh biết em thương thằng bé, sao anh có thể làm em khổ sở được. Nhưng mà, anh không cam lòng em trở lại bên Lý Lăng Việt lần nữa, anh chỉ muốn gặp em một chút, em đến tìm anh được không?" Tạp âm trong điện thoại rất lớn, giọng của Đông Tử Vệ cũng rất lớn.
Triều Kha không chút do dự liên tục gật đầu: "Chỉ cần anh không làm tiểu Cẩn bị thương, anh muốn em làm gì cũng được, anh nói cho em biết, bây giờ anh đang ở đâu, em sẽ lập tức đến."
"Anh ở bên chỗ Bắc Hải, vách núi lần trước anh đã đưa em đến. Triều Kha, nhớ kỹ không được báo cảnh sát, không được dẫn theo bất kỳ ai trừ Lý Lăng Việt! Nếu không anh sẽ ôm tiểu Cẩn nhảy xuống chỗ này."
Đông Tử Vệ nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Triều Kha bối rối nắm lấy tay Lý Lăng Việt: "Lăng Việt, xin anh, mang em đến bờ biển, tiểu Cẩn ở bên đó."
"Được! Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đưa tiểu Cẩn an toàn trở về." Lý Lăng Việt chắc là cũng nghe được uy hiếp của Đông Tử Vệ, không nói thêm gì, ôm Triều Kha lên xe.
....
Gió biển thổi vù vù bên vách núi.
Đông Tử Vệ mặc một bộ áo gió màu đen, ngồi trên tảng đá gần nhất, cúi đầu nhìn tên nhóc đang cười với anh ta trong ngực, khóe miệng nở một nụ cười khiến người ta sợ hãi: "Ân Lăng Cẩn, Lý Lăng Việt, haha, Ân Triều Kha à Ân Triều Kha, cho đến bây giờ, căn bản em chưa từng quên Lý Lăng Việt đúng không...Em xem anh như là một lốp xe phòng hờ ngốc nghếch có phải không...Ha ha Đông Tử Vệ tôi không cam lòng! Không cam lòng!
Bàn tay lớn đặt lên trên mặt đứa bé kia, tiếng cười "khanh khách" của đứa bé đột nhiên ngừng lại, bắt đầu khó chịu vặn vẹo cơ thể.
Đông Tử Vệ bỗng thất kinh, thu tay lại.
Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ
CHƯƠNG 45: KHINH THƯỜNG
Đứa bé này, là Triều Kha mạo hiểm tính mạng để sinh ra, sau khi cô sinh đứa bé này thì cơ thể yếu đi, không có sữa mẹ, đứa bé này lại không uống bình, cho nên hai người bọn họ từng muỗng đút sữa cho thằng bé.
Trong tiềm thức của đứa bé đã xem anh ta như ba, cho nên mới có thể ngây thơ cười với anh như vậy.
Trong lòng anh ta có hận hơn nữa, cũng thật sự không xuống tay nổi.
"Tử Vệ!" Giọng của Triều Kha truyền từ đằng xa đến, Đông Tử Vệ đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Lý Lăng Việt ôm lấy Triều Kha gầy yếu, đi từ xa đến.
Sau bọn họ, quả nhiên không có người khác.
"Đứng ở đó, không được đến đây!" Đông Tử Vệ ra lệnh.
Triều Kha vội vàng đứng lại, khoảng cách giữa cô và con cũng chỉ còn khoảng năm sáu thước.
Cô sốt ruột nhìn đứa bé trong ngực Đông Tử Vệ, mắt đỏ lên: "Tử Vệ, tiểu Cẩn đói bụng, giao cho em, em cho nó ăn sữa."
"Đông Tử Vệ, bây giờ cậu là nghi phạm lừa bán trẻ con! Quay đầu là bờ!" Con ngươi sắc bén của Lý Lăng Việt nhìn anh ta, giọng nói đầy xem thường.
Dùng đứa bé để uy hiếp, là đàn ông đều khinh thường!
"Anh câm miệng! Tôi không muốn nói chuyện với anh!" Đông Tử Vệ cắt ngang anh, nhìn Triều Kha: "Triều Kha, chỉ cần em rời khỏi Lý Lăng Việt đi theo anh, anh sẽ trả con lại cho em. Nếu không, anh sẽ cùng tiểu Cẩn nhảy từ chỗ này xuống!"
"Không được!" Triều Kha quát to một tiếng, nước mắt lăn xuống: "Tử Vệ, anh cũng yêu tiểu Cẩn mà, hai chúng ta vì nuôi lớn tiểu Cẩn mà tốn nhiều tâm huyết như vậy...Anh sẽ không làm thằng bé bị thương đâu, đúng không?"
Lý Lăng Việt kéo Triều Kha lại, bàn tay để trên vai cô nắm lại thành nắm đấm.
Gió biển thổi tung đầu tóc của ba người, áo quần trên người cũng rì rào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự giằng co cứng nhắc giữa mọi người.
Đông Tử Vệ chợt cười nói: "Đúng thế, Triều Kha, tiểu Cẩn là anh và em cùng nhau nuôi lớn, thằng bé chỉ nhận anh là ba, thằng bé sao có thể nhận người cha không xứng chức như Lý Lăng Việt chứ! Làm em mang thai cực khổ như vậy, cửu tử nhất sinh sinh ra..."
"Anh nói cái gì!" Lý Lăng Việt chấn động, lạnh lùng cắt đứt lời của anh ta.
Giọng của người đàn ông này, bởi vì khiếp sợ, bởi vì không thể tin được, run rẩy vô cùng.
Triều Kha mệt mỏi trượt xuống, cơ thể yếu ớt uể oải trên đất, rũ mắt xuống, cơ thể không ngừng run rẩy.
Lý Lăng Việt không đỡ cô, mà từng bước bước đến gần Đông Tử Vệ bên vách núi, ánh mắt sắc bén hận không thể bắn thủng anh ta: "Họ Đông, anh vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa!"
Rõ ràng Đông Tử Vệ hơi sửng sốt, nhưng mà rất nhanh anh ta đã hiểu ra.
Triều Kha rõ ràng không nói cho Lý Lăng Việt, Ân Lăng Cẩn là con của Lý Lăng Việt.
Nghĩ đến đây, trong con mắt vắng lặng của Đông Tử Vệ xẹt qua một chút an ủi: "Lý Lăng Việt, anh cảm thấy thế nào? Con của mình ở bên người lâu như vậy mà không biết, có phải là rất đau khổ rất hối hận hối hận không thể tự giết chính mình không?"
"Anh câm mồm!" Lý Lăng Việt ngưng lại, hai con ngươi sâu thẳm đỏ ngầu, chỉ Triều Kha ở sau lưng, mỗi câu mỗi chữ cắn răng nói: "Đông Tử Vệ, anh cũng là bác sĩ, anh biết Triều Kha có bệnh di truyền, không thể sinh con, sinh con sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thế mà anh vẫn để cho cô ấy sinh!"
Tay Lý Lăng Việt đang run rẩy, môi cũng run rẩy, giọng nói cũng run rẩy.
Bây giờ anh hận không thể đi qua giết người đàn ông ngu ngốc này.
Nhưng mà...nhưng mà, anh ta ôm trong ngực, lại là con của anh và Triều Kha.
Đứa bé có đôi mắt trong veo sạch sẽ này, thế mà lại là con của anh!
Lý Lăng Việt anh có tài năng gì, thế mà lại có tư cách làm ba!
Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ
CHƯƠNG 46: HÔN MÔI
Vẻ mặt Đông Tử Vệ mơ màng: "Triều Kha có bệnh gì? Nhưng mà, nhưng tôi căn bản không biết!"
"Đó là bởi vì anh ngu! Anh như vậy, còn dám mở miệng nói yêu Triều Kha, anh dựa vào cái gì mà yêu cô ấy!" Lý Lăng Việt rống lên cuống họng như bị xé rách ra.
Vốn cho rằng giữa hai người không có con cũng không sao, chỉ cần cô ấy có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình, là đủ.
Nhưng vì sao, vì sao cô lại sinh con ra...
Đông Tử Vệ sửng sốt lúc lâu, tròng mắt lại liếc qua đứa bé trong ngực, đột nhiên ngửa mặt cười to một tiếng: "Ha ha! Mệnh của Triều Kha đã không còn nhiều nữa, tôi càng không thể để Lý Lăng Việt anh sống tốt được! Nghe đây, nếu như anh thật sự yêu Triều Kha, anh có bản lĩnh thì cứ đến cứu con của cô ấy về!"
Nói xong, khóe miệng nâng lên một độ cong bi thương, xoay người thả người nhảy xuống...Bóng hình màu đen và đứa bé cùng nhau biến mất.
"Tiểu Cẩn!" Triều Kha hét lớn một tiếng, không đứng lên nổi, té xỉu.
Lý Lăng Việt không chút do dự chạy đến, nhảy xuống theo.
Tiếng hai người lần lượt rơi xuống nước, bị gió biển nuốt trọn.
Lúc Triều Kha tỉnh lại, bên cạnh giường bệnh có rất nhiều bác sĩ.
Đến lúc nhìn rõ tình hình trước mắt, vọt ngồi dậy: "Lăng Việt đâu? Tiểu Cẩn đâu? Con của tôi và Lăng Việt đâu?"
Bác sĩ vội vàng đè vai cô lại, dịu dàng an ủi: "Cô Lý, cô không cần lo lắng, ngài Lý và đứa bé đều không sao, chỉ là có chút cảm mạo và vết thương ngoài da."
"Thật sao? Tôi có thể đi thăm bọn họ một chút không?" Triều Kha ngoài vui vẻ còn có chút lo lắng, sợ là bác sĩ lừa gạt cô.
Bác sĩ gật nhẹ đầu, để y tá bế đứa bé đến.
Triều Kha ôm lấy tã lót của tiểu Cẩn, nhìn đứa bẻ ngủ say sưa trong ngực, nước mắt kích động nhịn không được ào ào chảy xuống.
Là con của cô, là tiểu Cẩn của cô, con của cô và Lăng Việt...
Hôn mấy cái lên trán con trai, Triều Kha vội vàng lau nước mắt: "Lăng Việt đâu?"
Bác sĩ nhận đứa bé đưa lại cho y tá, rồi mới nói với Triều Kha: "Sau khi ngài Lý nhảy xuống biển, không có bị thương đến nơi khác, nhưng thế mà thận phải của anh ấy bị tảng đá đâm phải, mất đi một quả thận, bây giờ vẫn đang nằm, không thể đứng dậy. Đang ở phòng bệnh cách vách.”
Triều Kha đưa tay nhổ ống truyền dịch trên tay ra, chân trần đẩy bác sĩ chạy ra ngoài.
Phòng bệnh bên cạnh là phòng vô khuẩn, cô chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn anh.
Lúc nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh thật sự là anh thì nước mắt của Triều Kha lại vì vui sướng mà kích động rơi xuống.
Lăng Việt... Em cho rằng không thể gặp lại anh và con trai nữa rồi...Có một câu, em vẫn cho rằng không có cơ hội nói cho anh nữa.
Anh biết không? Trước khi rời khỏi anh, em biết bệnh di truyền này của mình, em chỉ không biết là anh cũng biết.
Em cũng biết chỉ sợ cả đời này em cũng không có được anh, cho nên, em chỉ đơn thuần nghĩ muốn sinh một đứa bé cho anh mà thôi...
Giữa yêu anh và tính mạng của mình, em chọn may mắn.
Em hy vọng sau khi sinh con của anh ra sẽ không chết đi, cũng hy vọng có thể lại có cơ hội yêu anh.
....
Trợ lý nới với Triều Kha, sau khi Đông Tử Vệ nhảy xuống biển, chủ động đưa đứa bé cho Lăng Việt.
Anh ta một lòng muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn bị Lăng Việt cứu lên.
Chỉ là, não của anh ta bị vào nước quá nhiều, giữ được mạng, chỉ số thông minh và trí nhớ lại quay lại năm ba tuổi.
Triều Kha thở dài một hơi: "Chấp niệm quá sâu, sẽ chịu nhiều đau khổ."
Bác sĩ tiến lên cung kính xin ý kiến của cô: "Cô Lý, phẫu thuật cho ngài Lý đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cô thật sự nguyện ý quyên một quả thận cho ngài Lý sao?"
Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ
CHƯƠNG 47: EM CŨNG YÊU
Triều Kha đứng dậy, mỉm cười rồi gật đầu một cách chắc chắn: “Tôi đồng ý. Giác mạc này thích hợp với mắt anh ấy hơn là với mắt tôi, tôi tin rằng sau khi ghép thận cho anh ấy xong, quả thận ấy của tôi sẽ có sức sống mãnh liệt hơn!”
Lúc Triều Kha được gây mê cũng chính là lúc Lý Lăng Việt được đưa vào phòng phẫu thuật.
Trước khi gây mê, Triều Kha giơ tay ra nắm chặt lấy đôi tay to lớn của người đàn ông ấy.
Ngắm nhìn dung nhan tuấn tú của anh, khóe môi Triều Kha khẽ nở một nụ cười hạnh phúc: “Lăng Việt, em cũng yêu anh”
.......
Lúc Triều Kha tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở phòng bệnh.
Cô cố gắng mở mắt ra nhưng lại chỉ thấy được một mảng tối đen.
Hai mắt cô dường như đã được băng kín lại.
Mặc dù thường ngày mắt trái không nhìn thấy gì nhưng trước giờ cô không hề che lại, cảm giác này giờ đây, có chút lạ lẫm.
Triều Kha giơ tay lên mò mẫm xung quanh theo bản năng, quả nhiên phát hiện có một miếng băng gạc đang che mắt mình!
Trong lúc còn đang kinh ngạc, đôi tay bé nhỏ của cô bị đôi tay to lớn khác nắm lấy, giọng nói ấm áp của một người đàn ông vang lên ngay bên cạnh cô: “Đừng sợ. Phẫu thuật ghép thận hơi phức tạp, trước đó em cũng đã làm phẫu thuật ghép giác mạc, bác sĩ sợ sẽ nhiễm trùng nên đã băng mắt lại cho em, một tuần sau mới có thể tháo ra”
Triều Kha cười nói: “Bác sĩ này thật không chuyên nghiệp! Em cũng là bác sĩ mà, sao trước giờ em chưa từng nghe thấy điều này cơ chứ?”
Nói xong, cô liền muốn tháo băng bịt mắt xuống.
Hai tay lại bị người đàn ông giữ chặt lấy lần nữa. Ngữ khí của anh vô cùng kiên quyết: “Không được bướng bỉnh như thế, em là bác sĩ khoa sản chứ không phải bác sĩ khoa mắt hay khoa nội, nghe lời bác sĩ không sai đâu”
Triều Kha cũng đành coi như không có gì: “Được rồi! Vậy thì em đành phải sống một cuộc sống tối tăm trong vòng một tuần rồi!”
“Không sao, anh sẽ luôn ở bên cạnh em” Lý Lăng Việt nhẹ nhàng nói.
Triều Kha bỗng nhớ ra chuyện gì đó, liền tò mò hỏi: “Nhưng mà, vết mổ để ghép thận hình như không đau mấy”
“Đồ ngốc, mổ nội soi, tất nhiên sẽ không đau rồi. Em xem, anh cũng không sao hết, tuy cách giường bệnh nhưng vẫn nắm được tay em!”
Lúc này, Lý Lăng Việt rõ ràng đang ngồi bên cạnh giường bệnh, nhưng lại nói dối là đang nằm trên giường.
“Hai chúng ta nằm chung một phòng bệnh sao?” Triều Kha hào hứng hỏi.
“Tất nhiên!”
Triều Kha cong môi, nở nụ cười mãn nguyện.
Lý Lăng Việt nhìn nụ cười hiện lên trên mặt cô gái nhỏ bé kia, khóe môi cũng khẽ cong, để lộ nụ cười hạnh phúc.
Thực ra thận của anh không hề bị sao hết.
Lúc đó, khi Lý Lăng Việt nhảy xuống biển, Đông Tử Vệ cùng đứa bé đã chìm sâu trong nước, anh ta đã dùng hết sức bế đứa nhỏ lên cao rồi đưa cho anh.
“Lý Lăng Việt, tôi thua rồi! Nếu không thể giành lấy tình cảm của Triều Kha, tôi cũng không muốn sống nữa! Chúc hai người hạnh phúc!” Đông Tử Vệ cười nhạo bản thân, nói xong, liền bơi ra phía biển.
Một tay Lý Lăng Việt kéo đứa nhỏ, một tay túm chặt lấy Đông Tử Vệ đang muốn tự kết liễu cuộc đời.
Hai người giằng co dưới nước khá lâu, Đông Tử Vệ bị sặc nước quá nhiều, cuối cùng lâm vào trạng thái hôn mê, sau đó được Lý Lăng Việt kéo vào bờ.
Tính mạng Đông Tử Vệ được bảo toàn, nhưng lại mất trí nhớ, trí não anh ta bây giờ không khác gì đứa trẻ 3 tuổi cả.
Một tuần sau.
Hôm nay là ngày Triều Kha tháo băng bịt mắt, cô đã mong chờ ngày này từ lâu, không ngừng thúc giục bác sĩ nhanh tay, nhanh tay thêm chút nữa.
Từng lớp từng lớp băng được tháo xuống, mắt của Triều Kha cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng.
Cô từ từ mở mắt ra, khẽ chớp mắt, sau khi thích nghi được với ánh sáng trước mắt, liền lập tức mở to hai mắt lên.
Oa! Thật tuyệt vời khi một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng!
Gương mặt anh tuấn của Lý Lăng Việt hiện lên trước mắt cô một cách rõ ràng, anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng cùng cưng chiều: “Cảm giác thế nào?”
Triều Kha vốn định gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó vội vàng giơ tay lên quơ quơ trước mắt trái, hai mắt trừng lớn một cách đầy bất ngờ.
Mắt trái của cô hồi phục rồi!
Hiện giờ cô có thể nhìn bằng cả hai mắt!
Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ
CHƯƠNG 48: ĐẠI KẾT CỤC
Triều Kha ngây người một lúc, sau đó đột nhiên đảo mắt, giơ tay ôm lấy khuôn mặt Lý Lăng Việt, chăm chú nhìn vào mắt anh.
Nhìn mãi nhìn mãi, cho đến khi nước mắt cô tuôn rơi.
Người đàn ông khẽ cau mày, giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lên trên mặt cô, thở dài: “Vừa mới nhận giác mạc, nếu cứ khóc như vậy thì sẽ không có tác dụng gì đâu”
Triều Kha vốn chỉ im lặng rơi lệ, nhưng khi nghe được những gì anh nói, cô liền gục lên vai anh nức nở: “Đồ ngốc! Sao lại trả giác mạc lại cho em, em không cần em không cần!”
Lý Lăng Việt mỉm cười một cách cưng chiều, mắt trái không có chút tiêu cự nào cũng híp lại: “Anh chỉ muốn biết bản thân mình có được như em không, chỉ là một mắt không nhìn thấy thôi mà, người khác không biết được đâu”
Triều Kha càng khóc dữ dội hơn: “Đồ ngốc! Đồ đần độn! Em không muốn anh không nhìn thấy, em muốn trả giác mạc lại cho anh!”
“Bà Lý!” Bác sĩ không nỡ chen ngang: “Do mắt trái của ông Lý đã trải qua quá nhiều lần phẫu thuật trong một thời gian ngắn nên đã bị nhiễm trùng, hiện giờ đã không thể nhìn thấy được nữa, cho dù có thay giác mạc cũng không có tác dụng gì”
Nước mắt của Triều Kha chất chứa đầy trong hốc mắt, cô lặng người đi một lúc lâu, sau đó không kìm nén được mà òa khóc, nức nở không thôi: “Anh muốn em nhìn thấy ánh sáng, anh có thể lấy giác mạc của người khác để ghép cho em mà, sao cứ nhất thiết phải lấy của anh cơ chứ...”
Lý Lăng Việt nhíu mày, lau nước mắt cho cô: “Giác mạc của người khác làm sao xứng với đôi mắt đẹp nhất thế gian này của em được. Lần đầu tiên gặp em, anh đã bị đôi mắt này hút hồn. Anh không muốn đôi mắt long lanh sáng ngời nhất trên đời này phải có gì tiếc nuối”
Những lời này khiến Triều Kha khóc đến đứt hơi.
Cô trước giờ chưa từng biết rằng, Lăng Việt ngốc nghếch này lại yêu thương cô nhiều đến thế.
Ba tháng sau, Vườn Bích Nhân.
Triều Kha đưa một tập tài liệu dày cộp cho Lý Lăng Việt rồi nở một nụ cười vừa bí ẩn lại tinh nghịch: “Anh xem này”
Lăng Việt nhướng mày, tò mò hỏi: “Có chuyện gì khiến bà xã anh vui đến thế!”
“Anh xem đi rồi khắc biết.”
Lăng Việt lật vài trang giấy, gương mặt vốn bình tĩnh dần dần trở nên mừng rỡ phấn khích, ngẩng đầu hỏi cô: “Bệnh tình của em ổn cả rồi?”
Đây là báo cáo kết quả y tế mà Triều Kha nghiên cứu trong nhiều năm qua!
Nội dung nghiên cứu chính là về căn bệnh di truyền của mẹ cô.
Kết quả cho thấy loại bệnh này có thể điều trị được bằng thuốc Đông Y!
Thấy anh phấn khích như vậy, vành mắt Triều Kha đỏ ửng lên, cô gật đầu: “Thật ra, em đã biết bệnh tình của bà ngoại với mẹ từ lâu rồi. Đây cũng chính là mục đích ban đầu khiến em học y. Dự án này được lập ra từ lâu, nhiều năm qua em vẫn luôn uống thuốc, lấy bản thân mình ra thí nghiệm, việc mang thai rồi sinh con, cũng là một ván bài mà em đặt cược bằng may mắn hạnh phúc của chính mình. Không ngờ, cuối cùng cũng thành công... Lăng Việt, em cảm giác ông trời đối xử với em quá tốt, không chỉ đưa anh đến bên em, lại còn cho em cơ hội chữa khỏi bệnh cho chính mình!”
Khóe mắt Lăng Việt cũng ươn ướt, không kìm chế được mà ôm chầm lấy cô, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn: “Cảm ơn em, Triều Kha, cảm ơn em đã cho anh cơ hội được tiếp tục yêu em...”
Triều Kha khẽ cau mày, nói một cách đầy tiếc nuối: “Dù em có thể tiếp tục sinh con, nhưng anh lại không thể... Chúng ta sẽ chỉ có mình Tiểu Cẩn thôi, thế thì hơi ít”
“Đồ ngốc! Tiểu Cẩn là món quà quý giá xa xỉ nhất mà ông trời ban tặng cho Lý Lăng Việt anh, một đứa con với anh mà nói đã là quá đủ rồi, anh không dám đòi hỏi thêm nhiều đứa nữa” Lăng Việt ôm chặt Triều Kha vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Sau khi trở về bên nhau, không ngày nào anh không lo lắng về chuyện bệnh tình của Triều Kha bỗng dưng tái phát... Sau này, anh không cần phải yêu cô trong nơm nớp lo sợ nữa.
Ngay khi hai người tình cảm trào dâng trao nhau nụ hôn đắm đuối thì điện thoại Lăng Việt reo lên.
Triều Kha dễ dàng nhận ra được đây là tiếng chuông anh cài đặt riêng cho người nhà.
Lúc này anh cảm thấy bực bội vô cùng, không muốn bị bất kì ai làm phiền, nhưng Triều Kha lại đẩy anh ra: “Được rồi, có lẽ là ba anh gọi đến, nhỡ đâu có chuyện gì quan trọng thì sao?
Lý Lăng Việt vẫn nhiệt huyết trào dâng, giơ tay cọ cọ lên mũi cô: “Đợi chút rồi chúng ta tiếp tục”
Nói xong liền nhận cuộc điện thoại của Lý Mộ Lâm - cha anh.
“Ba”Đọc nhanh tại VietWriter
“Lăng Việt à! Con xem, Tiểu Cẩn đã lớn như vậy rồi, con với Triều Kha có thể tính đến chuyện sinh đứa thứ hai được rồi đấy...” Giọng điệu của Lý Mộ Lâm có phần do dự, ngừng một lát liền nói tiếp: “Ta biết con không muốn để Triều Kha trải qua đau đớn khi sinh con thêm lần nữa, cho nên mới đi triệt sản...”
Lý Mộ Lâm chưa nói hết thì đã bị con trai cắt ngang: “Nếu ba đã biết rồi thì còn đưa ra yêu cầu này làm gì, con làm sao mà hoàn thành được?”
Lý Mộ Lâm ở đầu dây bên kia cười một cách ranh mãnh: “Ta biết ngay con chính là kẻ thích làm loạn, để đề phòng con không kết hôn cũng không sinh cháu cho ta, nên năm đó ta đã lén lút giữ lại một ít tinh trùng của con... Tài sản của ta nhiều như vậy, nếu chỉ có mỗi Tiểu Cẩn thừa kế thì sau này thằng bé chắc chắn sẽ rất áp lực. Con tốt nhất vẫn nên sinh cho ta vài đứa cháu nữa đi! Triều Kha chỉ cần “cống hiến” cái kia nữa là được, sau đó ta sẽ đi tìm người mang thai hộ, được không?”
Mà Lăng Việt cùng Triều Kha ở đầu dây bên này nghe được lời của ông liền bàng hoàng mất chục giây, cuối cùng, hai người cùng lúc cười phá lên.
Ông trời đối xử với bọn họ thật tốt.
(Hết)