Tuy Hướng Ấu đã rất tận lực, dùng hết bản năng để chạy trốn, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, trước khi đi còn đau khổ cầu xin “Hai người tiếp tục đi”…
Chỉ là không khí giữa Kỷ Minh Nguyệt và Tạ Vân Trì đã từ ái muội mà biến thành có chút xấu hổ.
Đương nhiên, dựa theo tính cách của Tạ Vân Trì, người cảm thấy xấu hổ đương nhiên chỉ có mình Kỷ Minh Nguyệt.
Hơn nữa Kỷ Minh Nguyệt từ trước đến nay đều không hề tự làm bản thân mình xấu hổ quá lâu, dù sao cô cũng quen rồi.
Cô sờ sờ cái mũi, ngẩng đầu cười với Tạ Vân Trì, chỉ cảm thấy tâm trạng có chút buồn bực cùng trầm thấp vừa rồi bây giờ đã biến mất hoàn toàn.
Không sao.
Ít nhất, hiện tại Tạ Vân Trì đối xử với cô rất tốt.
Đây là chuyện cô đã từng cực kỳ mong muốn mà không thể có được, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy đã thỏa mãn lắm rồi.
Chẳng qua, cô nghĩ đến tình huống vừa rồi, vẫn là nhịn không được mà đỡ cái trán, “Dựa theo tính cách của Hướng Ấu, phỏng chừng cả công ty sẽ biết được chuyện vừa rồi giữa hai chúng ta…”
Tạ Vân Trì vẫn ung dung: “Như vậy thì có chút lỗ rồi.”
Lỗ?
Lỗ cái gì?
Hiểu được sự nghi vấn trong ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Vân Trì giải thích, “Rõ ràng là còn chưa có làm được mà đã bị truyền đi rồi.”
Chưa
Làm
Được
…
Hai tai của Kỷ Minh Nguyệt biến thành màu hồng.
Cô chỉ cảm thấy ngày thường bản thân miệng lưỡi sắc bén, lúc này lại một câu cũng không thể nói ra.
Cúi đầu, đi thẳng về phía trước, Kỷ Minh Nguyệt không hề quay đầu lại.
Tạ Vân Trì nhịn không được mà cảm thấy buồn cười, đi theo sau cô, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn bóng dáng của cô mà cười không ngừng.
Khóe môi cong lên, ý cười đậm hơn so với ngày thường, cả khuôn mặt đều tỏa ra nét ôn nhu.
Nghĩ lại, thực sự có chút tiếc nuối, kém chút nữa là hôn được rồi.,
Ừm.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực.
***
Hướng Ấu chạy về chỗ cũ, sau khi ngồi lên khán đài thì thở hổn hển.
Mấy người còn lại của tổ hạng mục đều để ý Hướng Ấu như vừa bị ma đuổi, liếc mắt nhìn nhau một cái, Tang Tu Viễn không nhịn được mà quan tâm, “Hướng Ấu, cậu bị làm sao vậy? Nhìn rất hoảng loạn.”
Đàm Trinh cũng nói tiếp: “Đúng vậy, không phải cậu vừa mới nói không thấy Miêu Miêu đâu, muốn đi tìm cậu ấy sao?”
Hướng Ấu sau khi thở dốc thì cả người đều có chút tuyệt vọng, ủ rũ cụp đuôi, “Tôi cảm thấy mình có khả năng không ở Quân Diệu nổi nữa.”
?
Những người còn lại đều cả kinh.
Nghiêm trọng như vậy sao?
Trương Gia Vinh trầm tư vài giây, hỏi, “Không phải cậu phá đám chuyện tình cảm riêng tư của vị lãnh đạo nào đó chứ?”
Mọi người đều sửng sốt, lại lần nữa tỉ mỉ quan sát thần sắc của Hướng Ấu.
Mẹ nó, không nói thì thôi, Trương Gia Vinh vừa miêu tả như vậy, thực sự là rất giống.
Hướng Ấu càng thêm tuyệt vọng.
“… Cũng có thể coi là vậy.”
Đàm Trinh an ủi cô, “Ôi trời đâu có sao, năng lực của cậu tốt như vậy, mấy lãnh đạo ở bộ phận khác không quản nổi cậu. Trừ khi người cậu phá đám là Tạ tổng, những người khác đều không có vấn đề gì lớn.”
Anh không an ủi còn tốt, vừa nói lời này, khuôn mặt vốn dĩ đang tang thương của Hướng Ấu như chuẩn bị khóc đến nơi.
“…”
Mấy người trong tổ này từ trước đến nay rất trấn định, nhất là Trương Gia Vinh lại rất biết an ủi người khác, lúc này cũng có chút mơ hồ.
“Hướng Ấu, cậu đừng nói với mình, lãnh đạo mà cậu nhắc tới chính là…” Trương Gia Vinh nuốt nước miếng, “Tạ tổng?”
Hướng Ấu không nói chuyện.
Mấy người kia yên tĩnh hẳn đi.
Một lúc lâu sau, Đàm Trinh vỗ vỗ bả vai Hướng Ấu, phát huy sự nhiệt tình cuối cùng với tư cách đồng nghiệp.
“Bọn mình sẽ giúp cậu thu dọn đồ dùng.”
Trương Gia Vinh cũng trầm mặc một chút, nói tiếp: “Cậu cứ yên tâm mà đi đi.”
Hướng Ấu: “…”
Mẹ nó.
Đây là bạn bè kiểu gì vậy, mình ở đây để được an ủi, các cậu còn đâm thêm vài đao là như thế nào???
Mấy người đang trò chuyện thì đột nhiên thấy Kỷ Minh Nguyệt đi vào sân vận động từ phía xa, hơi hơi cúi đầu.
Ngay sau đó tầm hai bước là Tạ tổng anh minh của bọn họ.
Tuy rằng có chút xa, không nhìn được rõ thần sắc của Tạ Vân Trì, nhưng bọn họ vô cùng chắc chắn rằng trên người anh mang theo hương vị vui sướng.
… Bởi vì, vừa nhìn là thấy, Tạ Vân Trì đang rất vui.
Vui vẻ đến mức cả sân vận động rộng lớn này cũng sắp hóa thành màu hồng…
Rốt cuộc là tại sao Tạ Vân Trì ở xa như vậy, mà người ta một câu cũng không nói, bọn họ lại cảm thấy bản thân bị nhét một đống cẩu lương vào miệng.
Đàm Trinh chỉ cảm thấy nghi hoặc.
Anh nhịn không được mà quay đầu lại nhìn Hướng Ấu, “Cậu thật sự phá đám Tạ tổng à? Nhìn trạng thái của Tạ tổng bây giờ, giống như làm thành công rồi mà?”
Tang Tu Viễn cũng tỏ vẻ tán đồng mà gật gật đầu, “Hơn nữa nói thật, mọi người nghĩ lại xem, đã bao giờ phó tổ trưởng thẹn thùng như vậy chưa?”
Đàm Trinh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái: “Nhưng tôi rất tò mò, rốt cuộc là từ khi nào mà phó tổ trưởng đã ở bên Tạ tổng rồi? Tại sao tôi cảm thấy chẳng có dấu hiệu nào mà bọn họ lại đột nhiên thân mật như vậy rồi?”
Hướng Ấu liếc anh một cái, “Đó là bởi vì cậu ngốc.”
Mấy cái khác không nói.
Biểu tình của Tạ tổng mỗi khi nhìn Miêu Miêu đều giống như cậu ấy là cả thế giới của anh ấy đó được không!
***
Tiến độ của đại hội thể thao diễn ra rất nhanh.
Tiết mục cuối cùng và cũng là trang trọng nhất, được nhóm nhân viên của Quân Diệu rất mong đợi chính là lễ bế mạc.
Dựa theo thông lệ hàng năm, Tạ tổng ngày thường rất khó tiếp xúc sẽ tự mình trao giải cho những tổ giành được hạng nhất, hạng hai và hạng ba.
Tổ của Kỷ Minh Nguyệt giành được hạng nhất trong hạng mục tiếp sức này.
Mà đứng thứ hai chính là tổ của Bạch Đào.
Lại lần nữa dựa theo thông lệ, mỗi tổ sẽ đề cử một người lên sân khấu nhận thưởng.
… Thường thì là tổ trưởng lên.
Tổ trưởng Nhậm Tòng Nghiên liên tục phất tay, “Không không không, tôi không lên.”
Tuy rằng ban đầu cô làm tổ trưởng chính là vì muốn được Tạ tổng đích thân trao giải.
Nhưng mà!
Ngay vào lúc này, dù có là kẻ ngốc!
Cũng tuyệt đối không có khả năng lên!
Hà Tĩnh Nhàn cùng Trịnh Tá cũng quay đi chỗ khác, tỏ rõ thái độ không muốn can thiệp của chính mình.
“Minh Nguyệt, cô lên đi.”
Cho nên, Kỷ Minh Nguyệt cứ như vậy được bầu làm người nhận lấy vinh dự này.
Quá trình diễn ra hết sức thuận lợi.
Các nhân viên đoạt giải đều rất vui vẻ đi lên sân khấu, cung kính mà nhận lấy phần thưởng từ trong tay Tạ Vân Trì, lại cảm khái trong lòng là tổng tài của bọn họ thật sự quá hoàn mỹ.
Người chủ trì tiếp tục lên tiếng: “Kế tiếp, mời đại diện của hai tổ đạt hạng hai và ba ở hạng mục tiếp sức lên nhận thưởng.”
Đại diện của tổ đứng thứ hai là Bạch Đào.
Cô đi lên sân khấu, Tạ Vân Trì vẫn mang theo ý cười như cũ, đưa phần thưởng cho cô, sau đó còn nhàn nhạt gật đầu với cô.
… Thái độ không hề khác biệt gì so với những nhân viên bình thường.
Bạch Đào mím môi, cái gì cũng không nói, chỉ gật gật đầu với Tạ Vân Trì như lời cảm tạ, cầm lấy phần thưởng mà đi xuống.
Cho đến lúc này, tất cả vẫn bình thường.
Đến khi người chủ trì gọi người đại diện của tổ đứng thứ nhất lên nhận thưởng.
Khán đài vừa rồi vẫn còn yên tĩnh bỗng nhiên trở nên sôi động, không ít người lập tức quay ra nhìn tổ của Kỷ Minh Nguyệt.
Mà khi nhìn thấy đại diện tổ là Kỷ Minh Nguyệt, nhóm người vây xem càng thêm hưng phấn không thôi, một đám ồn ào vỗ tay, trong miệng không ngừng cảm thán, trên mặt đều là những nụ cười kỳ quái.
Thân là thuyền trưởng của CP này, trên mặt Hướng Ấu không thể tắt đi nụ cười.
Tang Tu Viễn: “Sao mình lại cảm thấy cậu còn cao hứng hơn chính bản thân yêu đương vậy?”
Hướng Ấu gật đầu như giã tỏi: “Tất nhiên rồi, làm ơn đi, hiện tại là lúc nào chứ? Tình huống hiện tại chính là, CP của mình thành thật rồi! Cậu có hiểu được cảm giác này không?”
Tang Tu Viễn nghĩ nghĩ, thành thật mà lắc lắc đầu.
“Ôi, biết ngay là cậu không hiểu mà.” Hướng Ấu thở dài, chỉ cảm thấy thật sự không thể tìm được người nào để chia sẻ sự vui sướng hiện tại, “Có nghĩa là, mình có thể độc thân cả đời này, nhưng CP của mình phải kết hôn ngay tại đây! Mình lập tức dời Cục Dân chính đến đây cho bọn họ!”
“…”
Sự bồn chồn của Kỷ Minh Nguyệt thật sự đạt tới đỉnh điểm khi bước lên sân khấu và đối mặt với Tạ Vân Trì.
Khuôn mặt Kỷ Minh Nguyệt thực sự không che giấu nổi xúc động.
Nhưng Tạ Vân Trì lại không có phản ứng.
… Cũng không thể nói là không có phản ứng.
Nói đúng ra, là từ lúc Kỷ Minh Nguyệt đứng lên, anh đã dùng ánh mắt đầy ôn nhu mà nhìn toàn bộ quá trình di chuyển của cô, một bước chân cũng không bỏ sót.
Mang theo tình yêu không hề che giấu, không chút bận tâm ánh mắt bát quái của người khác, chỉ nhìn cô đi tới.
Kỷ Minh Nguyệt có chút xấu hổ.
… Rõ ràng là cùng một con đường lên sân khấu như người khác, cũng chỉ là nhận thưởng mà thôi, sao cô lại cảm thấy thẹn thùng chứ.
Trái tim run rẩy một chút, giống như bị lông vũ lướt qua, cô thật sự có chút chịu không nổi.
Chậm rãi đi đến trước mặt Tạ Vân Trì, ngẩng đầu, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt đen láy của anh.
Ánh mắt ấy vốn đã đẹp, lại thêm ý cười từ sâu tận đáy lòng, càng thêm sáng ngời.
Quá dễ dàng làm người ta si mê.
Kỷ Minh Nguyệt lập tức rời mắt
Ý cười trên mặt Tạ Vân Trì càng sâu hơn, cầm lấy phần thưởng từ trong tay thư ký Phương, tự tay trao cho Kỷ Minh Nguyệt.
Không khác gì so với những người còn lại.
Nhưng ngay lúc Kỷ Minh Nguyệt định thu tay lại, phía dưới lập tức ồn ào, một đám người hưng phấn giống như đang xem phim thần tượng vậy.
Kỷ Minh Nguyệt vốn đã cảm thấy không tự nhiên, đám người đột nhiên hò hét lại càng làm cô run rẩy.
Giây tiếp theo, dưới sự che chắn của phần thưởng, Kỷ Minh Nguyệt cảm nhận được có làn da ấm áp chạm vào mình.
Cô cả kinh, lập tức ngẩng đầu.
Tạ Vân Trì càng không kiêng nể gì mà nắm lấy tay cô, giữ cô lại.
Động tác của anh rất nhanh, chỉ một giây sau, Tạ Vân Trì đã thu tay lại.
Kỷ Minh Nguyệt còn chưa lấy lại tinh thần, Hướng Ấu ở dưới khán đài vì muốn bù đắp cho sai lầm vừa rồi, hơn nữa cũng muốn CP nhà mình phát đường, liều mạng mà giơ tay, đoạt lấy cái micro từ chỗ nhân viên công tác.
“Cái kia, Tạ tổng, tôi có thể đề nghị một việc được không?”
Tạ Vân Trì nhàn nhạt mà liếc Hướng Ấu một cái.
“Biểu hiện vừa rồi của Kỷ phó tổ trưởng, tôi tin là mọi người đều nhìn thấy rõ, thật sự quá ưu tú, quá lợi hại. Vì để thưởng cho nhân viên ưu tú, Tạ tổng, anh có thể…” Hướng Ấu dừng một chút, “Ôm Kỷ phó tổ trưởng của chúng ta một cái được không?”
Tang Tu Viễn trợn mắt há mồm.
Rốt cuộc là tại sao Hướng Ấu lại có thể đem lời như thế nói ra một cách đàng hoàng như vậy?
Nhóm quần chúng cũng lập tức sôi nổi hơn.
“Tôi đồng ý!”
“Tán thành tán thành!”
“Tạ tổng anh minh!”
Rồi sau đó, Tạ Vân Trì vẫn mang theo ý cười ấy, càng thêm đàng hoàng mà gật gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, “Nói đúng lắm, nhân viên ưu tú xứng đáng được khen thưởng.”
Anh vừa nói xong, Kỷ Minh Nguyệt liền cảm giác được cả người mình ôm theo phần thưởng, rơi vào lồng ngực ấm áp của người đối diện.
Anh ôm cô rất chặt, nhưng lại không làm cô khó chịu một chút nào.
Rất cẩn thận, nhưng lại rất dùng sức.
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô.
Là ngữ khi ôn nhu mà anh vẫn luôn mang theo suốt mười mấy năm qua, cùng với hơi thở gấp gáp, trong bối cảnh hàng vạn người reo hò, truyền vào trong tai cô.
Tạ Vân Trì nói:
“Kỷ Minh Nguyệt, anh thích em.”
Mười ba năm.
Tác giả có lời muốn nói:
Hướng Ấu: CP của tôi là thật đó!!!!!!