Hôm nay mọi người ăn cơm sớm, dì giúp việc nấu cơm xong còn phải về nhà ăn Tết, cậu bé nghe lỏm được như vậy. Chuyện khác có thể cậu không biết làm, nhưng phụ việc thì không thành vấn đề.
Nhưng Lục Triển Đình nghe vậy thì cau mày, chưa kịp nói gì thì ông lão đã lên tiếng: “Đi đi.”
“Dạ!” Cậu bé dường như phấn khởi lắm, nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt, chỉ rụt rè rời khỏi phòng khách.
Lúc này Lục Triển Đình mới nói: “Bố à.”
Ông lão biết Lục Triển Đình muốn nói gì, chỉ đáp: “Dù không được ăn học tử tế, lại phải sống trong môi trường như vậy, nhưng nó cũng khá biết điều. Anh cứ cho nó đi, để lòng cũng nhẹ bớt. Trác Hoa… cũng không phải là uổng công hy sinh, ít ra cũng cứu được một đứa trẻ, để nó nhớ được cái ơn của Trác Hoa.” Nói đến chuyện này, ông lão cũng không kìm được mà thở dài, ngẩn người nhìn xa xăm.
Chuyện năm ấy của Lục Trác Hoa còn liên quan đến cả một ổ tội phạm chuyên trộm cắp và buôn bán trẻ em, địa bàn hoạt động trải dài trên khắp cả nước, hình thành nên mạng lưới tội phạm rộng lớn. Lần đó tuy không thể tóm gọn tất cả đối tượng nhưng cũng bắt được rất nhiều người cũng như cứu được không ít nạn nhân. Ban đầu nhà họ Lục chỉ muốn bàn giao lại người là xong, nhưng đâu ngờ sự việc lại tiến triển đến mức ấy, vậy là họ bèn quyên góp một khoản tiền lớn để giúp chính quyền ổn định những người bị hại này, coi như tích phúc cho đứa con trưởng luôn. Cậu bé được cứu kể cũng may mắn, không chỉ được cứu mạng mà còn tìm lại được người nhà nhờ sự giúp đỡ của Lục gia, đến vé xe để về nhà cũng do nhà họ cho tiền mua.
Nhưng chẳng rõ vì sao mà bẵng đi hai năm, cậu bé lại tìm về, cứ quanh quẩn ở gần viện dưỡng lão. Cuối năm là dịp trộm cướp lộng hành nên cậu bé suýt bị bảo vệ bắt vì tưởng là ăn trộm. Cũng may họ cho qua vì trông cậu bé còn nhỏ, lại gầy gò ốm yếu, lại nghe cậu bảo đến tìm ông cụ họ Lục, họ bèn đưa cậu đến chỗ ông, bảo ông giữ lại.
Lúc ông lão hỏi, cậu mới nói mình chẳng có nhà nữa, chỉ có mỗi cái mạng này thôi nên muốn dùng để trả ơn. Nếu nhà họ Lục bảo cậu chết thì cậu đền mạng cho Lục Trác Hoa cũng được. Trông cậu còn nhỏ mà đã khí phách như vậy, ông cụ dù không tỏ vẻ gì nhưng đã âm thầm sai người đi dò la xem sao.
“Như vậy cũng đâu thể bảo nó đến nhà mình rồi sai việc này việc kia được, chẳng ra cái gì cả.” Nhớ tới dáng vẻ ốm yếu của cậu bé, Lục Triển Đình không khỏi cau có. “Nếu thật sự người thân của nó mất hết rồi thì mình cho nó đi học, ít ra cũng phải cho nó học hành gì đấy.”
Dù cậu bé trông có vẻ rất nhút nhát, nhưng Lục Triển Đình vẫn có thể cảm nhận được nét ương bướng sau khi trải qua nhiều khổ cực của cậu. Lúc cậu cúi đầu so vai, đôi mắt vẫn rất linh hoạt và đầy vẻ cảnh giác, không hề giống lũ trẻ nông thôn chất phác chút nào.
Cậu bé thấy dì Lan thì khẽ hỏi: “Có việc gì không ạ? Để con giúp dì.” Thấy vẻ mặt của dì Lan, cậu vội vàng bổ sung: “Ông Lục đồng ý cho cháu ra đây rồi ạ.”
Nghe vậy dì Lan không biết phải nói sao để từ chối, đang khó xử thì Kỳ Duật đi tới, cũng nói: “Dì Lan, chúc mừng năm mới. Cháu qua xem có món gì cần nấu thì để cháu, các dì về sớm để còn đón Tết.”
Dì Lan cười đáp: “Hai đứa thông đồng với nhau đấy hả? Sao, coi thường dì đây à? Có biết lương của dì là bao nhiêu không? Thôi thôi, rảnh rang thì ra kia mà tưới hoa là được rồi.” Dì Lan thẳng thắn từ chối cả hai.
Kỳ Duật bất giác quay sang nhìn cậu bé lúc này cũng đang nhìn anh. Không khí có hơi lúng túng, Kỳ Duật mỉm cười nói: “Chào em.”
Cậu bé vội vàng cúi đầu và rụt vai lại, tiếng nói bé như muỗi vo ve: “Chào… chào anh ạ.” Có vẻ cậu không quen nói chuyện với người khác theo cách này.
Cậu len lén nhìn dì Lan, thấy dì bước vào bếp thì ủ dột hẳn. Nếu không phải vì Kỳ Duật chặn ở đây thì cậu đã chen được vào rồi. Nhưng trông Kỳ Duật rất nho nhã, cực kỳ giống Lục Trác Hoa, cậu vừa sợ vừa không kìm được mà lén liếc thêm mấy cái.
Nhận ra cậu bé đang nhìn mình, Kỳ Duật cũng không tiện bỏ đi, bèn nói: “Anh là Kỳ Duật, em tên là gì?”
“Em… em không có tên.” Thật ra cũng không phải là không có tên, vì hồi bị bọn tội phạm nhốt lại, cậu bé được mọi người gọi là “chiêu tử” (*), bởi đôi mắt cậu rất to, lại tròn và sáng, hệt như con thú nhỏ vậy, nên có người còn gọi cậu là “cẩu chiêu tử”, cũng không khác tên riêng là bao. Nhưng cậu không thể nói ra cái tên này được, bởi vậy mới không cho Kỳ Duật biết.
(*) Chiêu tử: tiếng lóng, chỉ đôi mắt.
Kỳ Duật hơi ngạc nhiên: “Xin lỗi em.”
Thấy anh xin lỗi, cậu bé lại như sợ hãi mà hốt hoảng nói: “Không không, là em sai! Xin lỗi anh! Xin lỗi anh ạ!” Càng nói, cậu bé càng co rúm người lại.
Kỳ Duật mím chặt môi, định học theo Lục Trác Niên bằng cách đưa tay ra xoa đầu cậu bé, nhưng chần chừ thế nào lại không làm nữa, chỉ nói: “Không sao, em đừng sợ.”
Lục Trác Niên nói chuyện dăm ba câu với Du Vi để thỏa mãn mong đợi của bà. Du Vi bảo có thể tổ chức đám cưới, nhưng cũng chỉ là nói vậy thôi chứ không thể bảo làm là làm ngay được. Hơn nữa còn chưa dẹp bỏ được xì xào trên mạng kia, dù không ảnh hưởng gì mấy nhưng cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa được.
Nói xong, hắn đi tìm Kỳ Duật thì thấy hai người kia đang đứng cùng nhau, bèn hỏi: “Gì vậy?”
Vừa trông thấy Lục Trác Niên, Kỳ Duật như được thở phào nhẹ nhõm. Anh giải thích: “Em với em ấy đều muốn phụ việc nhưng dì Lan không cho.”
Vậy là Lục Trác Niên liếc cậu bé một cái, lại quay sang nhìn Kỳ Duật, cười đáp: “Không ai giành được vị trí của dì Lan trong cái nhà này đâu. Đi, đi, rảnh không có gì làm thì chơi game.” Một tay hắn vòng qua hông Kỳ Duật, tay còn lại hơi khựng lại rồi đặt lên vai cậu bé, kéo hai người đi.
Cậu bé sợ hãi né tránh, nói: “Em đi tưới hoa, vừa nãy dì Lan bảo em đi tưới hoa.” Nói xong thì vụt đi tìm bình tưới.
Lục Trác Niên phát hiện ra Kỳ Duật cứ im lặng suốt nên hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Duật nhìn hắn cười: “Không có gì.”
Hai người đang đi lên cầu thang, Lục Trác Niên nghe vậy thì dừng lại, hai tay đặt lên tay vịn cầu thang, nhốt Kỳ Duật ở giữa. Hắn nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: “Vậy là đang nghĩ đến anh rồi.”
Hồi trước hắn cũng hay nói mấy câu không đầu không đuôi, nhưng không đến nỗi trắng trợn thế này. Kể từ khi hai người gần gũi với nhau, Lục Trác Niên như thể gỡ được phong ấn vậy, đôi lúc những câu hắn nói không chút nghĩ ngợi gì khiến Kỳ Duật không tài nào đỡ được.
“Anh định như này mãi à?”
“Như nào?”
Kỳ Duật dùng ánh mắt ra hiệu tư thế của hai người: “Như này.”
Lục Trác Niên bật cười, càng ghé sát vào anh hơn: “Vậy em cũng định như này mãi à?”
Tới lượt Kỳ Duật hỏi: “Như thế nào?”
Lục Trác Niên bắt chước dáng vẻ của anh: “Không sao, không có gì, đừng lo, không đau…”
Ban đầu còn có vẻ đàng hoàng, càng về sau lại càng quá trớn. Kỳ Duật cuống quýt lấy tay bịt miệng hắn lại, trừng mắt nhìn hắn như mong rằng hắn hiểu ánh mắt của mình mà nhận lỗi. Thấy Lục Trác Niên tỏ ra ngoan ngoãn, anh mới dần buông tay, lại nghe hắn thở dài nói: “Thôi được rồi.”
“Em trừng mắt thì cứ trừng, nhưng sao tai cứ đỏ tưng bừng vậy hả? Như vậy làm sao anh chịu nổi.” Hắn vừa oán thán vừa đưa tay ra vuốt ve tai của Kỳ Duật, Kỳ Duật né đi, hắn như sớm đã biết trước, bèn ghé sát tai của anh, cố tình thì thầm: “Đáng yêu quá đi mất.”
Kỳ Duật thật sự bất lực: “Đang ở đây thì đừng có…”
Mắt Lục Trác Niên sáng bừng: “Thế thì vào phòng anh!”
“Ý em là đang ở đây, làm vậy… Không phải như anh nói đâu.”
Lục Trác Niên tỏ vẻ ngây thơ hỏi: “Thì bọn mình định vào phòng anh chơi game còn gì?”
Kỳ Duật: “…”
Lục Trác Niên đùa đủ rồi nên quay lại vẻ bình thường, nói: “Em vui hay không vui thì đều phải nói anh biết, vì anh nhìn ra được nhưng không dám chắc lần nào cũng sẽ đoán đúng lý do đâu.”
Thật ra Kỳ Duật cũng hiểu ý của hắn, nhưng thói quen đâu thể một sớm một chiều là thay đổi ngay được. Ánh mắt Lục Trác Niên nhìn anh rất nghiêm túc, lại quá đỗi dịu dàng, khiến anh mau chóng kiểm điểm lại bản thân. Anh úp mở: “Em thấy cậu bé đó khá giống mình.”
Trong đầu Lục Trác Niên xuất hiện ngay dáng vẻ yếu ớt như mầm đậu kia, lúc nào cũng cúi đầu rụt vai, mặt còn chẳng thấy rõ, nào giống với Kỳ Duật, lúc nào cũng thẳng lưng, miệng luôn nở nụ cười. Hắn lập tức gạt đi: “Giống chỗ nào.”
Kỳ Duật cũng không giải thích, thậm chí còn chẳng phản bác lại, chỉ nói: “Chắc em nghĩ nhiều rồi.” Nói xong, anh khẽ mỉm cười.
“Nhưng dù thế nào, em chịu nói ra với anh như vậy càng khiến anh thêm thích em hơn.” Lục Trác Niên cười cười, hôn lên trán anh.
Có lẽ bởi vậy nên Lục Trác Niên bắt đầu vô thức quan sát cậu bé kia. Lúc ăn cơm, hắn thi thoảng lại nhìn chằm chằm vào cậu, càng nhìn càng thấy hai người chẳng giống nhau chút nào. Mặc dù Kỳ Duật bất hòa với nhà họ Kỳ nhưng vẫn chịu ảnh hưởng rất lớn từ nề nếp của nhà họ, mọi hành động cử chỉ đều rất lịch sự chừng mực. Nhưng cậu bé thì hoàn toàn ngược lại, dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn để đũa gõ mạnh vào bát, bát đập mạnh xuống bàn.
Cậu bé cũng rất nhạy cảm, thấy Lục Trác Niên cứ nhìn mình suốt thì căng thẳng cực kỳ, tay run run khiến bát đũa càng kêu dữ dội hơn. Họng khô nên cậu muốn uống nước, nhưng tay cầm cốc nước không chặt khiến nước sánh ra, chảy khắp bàn ăn.
Cậu bé hoảng hốt đứng bật dậy, vội vã lấy tay áo lau bàn: “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi!”
“Ấy, cái thằng bé này, không sao đâu, sao lại dùng áo để lau vậy.”
Cậu lại vội vàng nhấc tay lên, nhìn ống tay đã ướt đẫm của mình, không biết làm sao nên chỉ lặp lại: “Cháu xin lỗi…”
Lúc Kỳ Duật đưa khăn giấy cho cậu bé lau tay, Lục Trác Niên cau mày nói: “Đi thay quần áo.” Hắn đứng dậy rồi ra hiệu cho cậu đi theo. Cậu bé sợ hắn nên cứ đứng yên tại chỗ, đến khi hắn nói “đi qua đây”, cậu mới đỡ tay áo đang nhỏ nước đi theo hắn vì sợ nước chảy xuống sàn nhà.
Những món đồ kỷ niệm của hai anh em đều được Du Vi cất giữ, cứ đến một khoảng thời gian lại sắp xếp lại. Lục Trác Niên lấy một bộ đồng phục cấp II ra cho cậu bé mặc. Cậu bé cởi đồ ra thì trông càng gầy gò hơn, khiến Lục Trác Niên bất giác hỏi: “Em mấy tuổi rồi?”
“Mười… mười sáu tuổi ạ.”
Đồng phục của Lục Trác Niên khi mặc lên người cậu bé thì rộng thùng thình. Cậu bồn chồn xoay tới xoay lui, lí nhí nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Trác Niên chợt không thốt nên lời.
Như thể cũng đã từng có người mặc bộ đồng phục xộc xệch khẽ khàng cảm ơn hắn.