Ân Viêm đột nhiên dừng bước buông tay Dụ Trăn ra. Hắn xoay người kéo khăn quàng cổ che khuất mặt cậu xuống, véo mũi cậu: "Mở miệng."
Dụ Trăn thở mạnh một hơi, rồi mở miệng ráng sức hít thở.
"Cậu muốn nghẹt chết mình à?" Ân Viêm buông mũi cậu ra, lại gõ nhẹ trán cậu.
Không khí trong lành chui vào buồng phổi, giảm bớt cảm giác nghẹt thở trong thời gian dài nín thở tạo thành.
Mặt với tai Dụ Trăn càng đỏ hơn, cậu lắc mạnh đầu, muốn giải thích bản thân chỉ tạm thời quên mà nín thở. Kết quả lại hít vào một ngụm gió lạnh, cậu chật vật ôm cổ ho khan, trong lòng vừa quẫn bách lại gấp gáp.
Hôm nay bị sao thế này? Sao cứ làm chuyện mất mặt trước Ân Viêm chứ? Thật là, thật là...... Dáng vẻ bây giờ của cậu chắc chắn là đần muốn chết!
Cảm ứng được sự xấu hổ trong lòng cậu, Ân Viêm cho rằng cậu còn ngượng ngùng vì chuyện quần áo dính bùn đất. Hắn bước lên giúp cậu vỗ lưng: "Không sao, mỗi ngày lễ tân với bảo vệ gặp rất nhiều người, sẽ không nhớ chút chuyện nhỏ này đâu."
"Tôi không phải...... Không, đúng vậy!"
Dụ Trăn cuối cùng cũng bình thường lại, cậu xấu hổ đến mức tận cùng, rồi lại có một loại hào khí dâng lên từ trong lòng. Lá gan của cậu bỗng phì lên, cậu dùng sức nắm lấy tay hắn, mắt nhìn phía trước vờ như không có việc gì mà nói: "Đi thôi, tôi rất đói, chúng ta đi ăn cơm!"
Bồi dưỡng tình cảm, trước bắt đầu từ ăn cơm! Sở thích chung về món ăn có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người! Ừ, đúng là như vậy, không sai!
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động dắt Ân Viêm, do khẩn trương nên ngón tay siết hơi chặt, nếu đổi lại là một cô gái bị cậu nắm như vậy đã hô đau từ lâu rồi.
Nhưng Ân Viêm không phải con gái, hắn thậm chí còn không phải đàn ông bình thường.
Hắn rũ mắt nhìn cái tay bị nắm của mình, vài giây sau lại giương mắt, nhìn gương mặt và lỗ tai vẫn đỏ ửng của Dụ Trăn. Ánh mắt hắn hơi lay động, mơ hồ lộ ra tầng ý cười dịu dàng từ sâu bên trong. Hắn nắm lại tay cậu, vừa đi theo cậu về phía trước vừa đáp: "Được, đi ăn cơm. Cậu đậu xe ở đâu?"
"Bên kia." Dụ Trăn chỉ một phương hướng, tư thế đi đường có hơi cứng ngắc, cánh tay cũng căng chặt, tựa như bị trát một tầng thạch cao vô hình.
Ân Viêm nhìn theo hướng cậu chỉ, phát hiện cũng không xa, nên hắn nghiêng người đi sang bên kia, nói thêm: "Cậu tới vừa lúc, buổi chiều có cuộc họp thảo luận về dự án, cậu cũng nên tham gia."
Bây giờ hắn nói cái gì thì chính là cái đó, Dụ Trăn gật đầu, tất cả lực chú ý đều đặt trên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Không được, nóng quá, lại muốn đổ mồ hôi.
Nghe nói lúc nắm tay với người khác mà đổ mồ hôi sẽ bị người kia chán ghét. Làm sao bây giờ? Có cách nào không đổ mồ hôi không? Trước kia cậu đâu có như vậy.
Đúng rồi, cậu là tu sĩ, cậu có thể dùng pháp thuật ngăn lại mồ hôi!
Ừm, pháp thuật, pháp thuật...... Là thuật thanh khiết?
*Thuật sạch sẽ =)))))))
Thuật thanh khiết dùng thế nào?
"Chìa khóa xe."
Không biết lúc nào đã đến chỗ đậu xe, tay đang được nắm bỗng buông ra. Gió lạnh thổi qua, đừng nói mồ hôi, đến độ ấm cũng biến mất.
Động tác Dụ Trăn nhanh hơn não một bước, cậu nhanh chóng túm cái tay vừa rút lại của Ân Viêm.
Không khí đông cứng một lúc.
Ân Viêm nhìn cậu: "Sao vậy?"
"...... Tôi...... Chìa khóa trong túi áo khoác." Dụ Trăn hé miệng, trả lời một cách cứng ngắc. Cậu buông tay hắn ra, lại kéo một cái tay khác của hắn, rồi sờ vào túi áo khoác dơ.
Ân Viêm giữ tay cậu lại, sau đó thả ra, tự mình móc chìa khóa trong áo khoác. Sau khi mở khóa xe xong thì kéo cửa ra, ra hiệu cậu lên xe: "Tay cậu hơi lạnh, lên xe trước đi."
Vì sao có thể bình tĩnh như vậy? Vì sao Ân Viêm có thể bình tĩnh như vậy chứ?a
Đều là nắm tay, cậu thì khẩn trương đến không ngừng phạm lỗi, mà đối phương lại bình tĩnh như thường.
Quả nhiên Ân Viêm không có chút ý gì với cậu, tất cả thân mật và chăm sóc đều là sự yêu quý quan tâm giữa trưởng bối với tiểu bối.
Dụ Trăn đột nhiên hơi mất mát, cậu mím môi liếc hắn một cái rồi khom lưng lên xe, vùi đầu cài đai an toàn.
Ân Viêm nhận thấy cậu không vui, hắn rũ mắt nhìn đỉnh đầu cậu, rồi vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cậu, nói: "Người trong sảnh lớn thật sự sẽ không nhớ đâu, buổi tối làm thịt thỏ bát bảo cho cậu."
Cái vuốt ve trên đầu rất nhẹ, nhưng mà phương pháp dỗ người thịt thỏ bát bảo này có vẻ rất hàm súc.
Dụ Trăn sửng sốt, khẩn trương, xấu hổ, lẫn hoảng loạn trong nội tâm đột nhiên biến mất. Cậu ngửa đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh như trước của hắn, trong lòng mềm mại, hỏi: "Còn muốn tôi bắt thỏ không?"
Cảm ứng được cảm xúc cậu biến hóa, Ân Viêm nhìn vẻ mặt đáng yêu như trẻ con lúc này của cậu, trong lòng hiếm thấy mê mang chần chờ, nhịn không được lại xoa xoa tóc của cậu. Hắn trả lời: "Lần này không cần."
Đúng, chính là như vậy. Ân Viêm tuy rằng luôn không có biểu tình gì, nhưng mọi việc hắn làm lại rất dịu dàng.
Tâm tình Dụ Trăn bỗng vui vẻ, không chút bủn xỉn cho hắn một nụ cười thật tươi: "Tôi có thể làm trợ thủ cho anh!"
"Ừ." Cảm ứng được cảm xúc vui vẻ của cậu, Ân Viêm hơi yên tâm, rút tay về giúp cậu đóng cửa lại. Sau đó hắn vòng qua ghế điều khiển, mở cửa ngồi vào, trước khi khởi động ô tô thì nhìn thoáng qua cậu, sau đó mới khởi động ô tô chạy tới nhà hàng Nhật.
Dụ Trăn thuận miệng nhắc muốn ăn đồ ăn Nhật, thật ra câu gốc của cậu là "Lớn thế này còn chưa từng ăn món Nhật chính thống, có cơ hội nhất định phải thử". Đây cũng chỉ là một câu cảm khái thuận miệng, nhưng không ngờ Ân Viêm lại nhớ kỹ, còn cố ý đặt chỗ dẫn cậu đi ăn.
Trong lúc ăn trưa, Dụ Trăn luôn trộm quan sát Ân Viêm, muốn nhìn ra khẩu vị yêu thích của hắn.
Kết quả không quan sát thì không biết, vừa quan sát, cậu quả thực trăm mối ngổn ngang.
Từ gọi món, gắp thức ăn, đến lấy nước chấm, đổi rượu gạo thành nước trái cây, mỗi việc Ân Viêm làm đều đang chăm sóc cho cậu, rất ít bận tâm bản thân. Mà những việc hắn làm đều rất tự nhiên, tự nhiên đến mức nếu không phải người được chăm sóc cố ý quan sát, thì căn bản sẽ không phát hiện hắn đang chăm sóc mình.
Luôn gãi đúng chỗ ngứa thêm nước trái cây, món ăn khi ăn qua một lần mà không động tới sẽ bị dời đi, món ăn được nếm nhiều mấy miếng không biết từ lúc nào đã đặt trước mặt cậu...... Cậu biết Ân Viêm đối với cậu rất tốt, nhưng từ trước tới nay cậu lại không biết Ân Viêm lại tinh tế như vậy, gần như chăm sóc chu đáo cho cậu ở mọi mặt.
Người này thật tốt quá.
Cậu siết chặt đôi đũa nhìn sushi trước mặt "trong lúc lơ đãng" bị dời sang đây.
Dù người có lạnh nhạt bao nhiêu, nếu được người này dịu dàng đối đãi như vậy, cuối cùng đều sẽ yêu hắn nhỉ. Cho nên mình thích đối phương thật ra chẳng hiếm lạ chút nào, đây là chuyện hết sức bình thường.
So sánh với đối phương, cậu làm quá ít, giống một thằng khốn chỉ biết đòi lấy mà không biết hồi báo.
Trong lòng bỗng hỗn loạn, đôi đũa đang gắp món ăn của Ân Viêm khựng lại. Hắn nhìn Dụ Trăn ngồi đối diện nhìn đĩa sushi lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, im lặng hai giây, vẫy tay gọi người phục vụ, tỏ vẻ muốn đóng gói một phần sushi mang đi.
Dụ Trăn hoàn hồn, nghi hoặc nhìn hắn: "Phải mang cơm cho ai sao?"
"Nếu thích, sau này tôi lại dẫn cậu lại đây ăn." Ân Viêm lắc đầu, đưa đĩa nước chấm cho cậu, nói: "Lần đầu tiên cậu ăn đồ Nhật, dạ dày cậu sẽ không thích ứng được, ăn xong nhớ dùng một viên đan dược."
Cho nên vì sao muốn đóng gói?
Dụ Trăn càng thêm nghi hoặc, nhưng nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, lại không muốn hỏi gì nữa, cậu ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn sushi.
Hai người cơm nước xong về lại công ty. Dụ Trăn bị mình "khốn nạn" đả kích, cảm xúc nặng nề nói: "Đúng rồi, bên Trì Nam......"
"Trận pháp chưa hoàn thành đã bị phá, nhóm hộ gia đình bị mượn thọ mệnh đã trả lại hết, số phận tàn khuyết cần từ từ tĩnh dưỡng mới khôi phục được." Ân Viêm đậu xe xong, vừa cởi đai an toàn vừa nghiêng đầu nhìn cậu, trả lời: "Buổi tối lại đi một chuyến đến cao ốc Bác Lực, tôi bố trí cho bọn họ một trận pháp khôi phục."
Dụ Trăn nghe vậy thì thả lỏng người, nhìn dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng rất đáng tin cậy của hắn, cậu nhịn không được nói: "Anh thật lợi hại."
Động tác đẩy cửa xe của Ân Viêm bỗng khựng lại, hắn nghiêng đầu nhìn cậu.
"Anh, anh nhìn tôi làm gì...... Anh lợi hại thật mà." Dụ Trăn bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, quay đầu dời tầm mắt nói thầm.
Ân Viêm: "Vua nịnh nọt."
Dụ Trăn cứng đờ, vèo một cái quay đầu lại, nhưng Ân Viêm đã xuống xe, nghênh đón cậu chỉ có một cánh cửa.
"......"
Hai người một trước một sau đi vào sảnh lớn, Ân Viêm vẫn mặc áo len, áo khoác dơ để lại trong xe. Dụ Trăn vẫn mặc áo khoác của Ân Viêm, mày nhăn lại, vẻ mặt có chút buồn bực.
Lễ tân với bảo vệ vừa thấy bọn họ xuất hiện lập tức lên tinh thần, tầm mắt như có như không quét tới quét lui trên người cả hai, không khí bát quái bí ẩn tràn ngập.
Ân Viêm với Dụ Trăn cũng không chú ý, đi thẳng vào thang máy chuyên dụng cao tầng.
Cửa thang máy đóng lại. Ân Viêm ấn tầng cao nhất, rồi nghiêng đầu nhìn Dụ Trăn hỏi: "Tức giận?"
"Không có." Dụ Trăn lắc đầu, nhìn hoa văn hoa lệ trên cửa thang máy, không thèm nhìn hắn.
Ân Viêm đột nhiên vươn tay nắm lấy tay cậu.
Dụ Trăn cứng đờ, thành thật cho hắn nắm, nghiêng đầu nhìn sang hắn.
"Ba cũng ở công ty, đến chào hỏi trước." Ân Viêm kéo cậu lại gần mình, cửa thang máy vừa vặn mở ra, hắn cũng trực tiếp nắm tay cậu ra ngoài.
Tầng cao nhất chỉ có một văn phòng độc lập của Ân Hòa Tường, nơi khác đều là khu văn phòng bán mở và phòng họp.
Ân Viêm một đường nắm tay Dụ Trăn đi qua, hấp dẫn vô số tầm mắt bát quái. Dụ Trăn có chút không tự nhiên, dứt khoát đặt tầm mắt cố định lên bóng lưng Ân Viêm, giả vờ như bản thân là người qua đường.
Khi hai người gõ cửa thì đúng lúc Ân Hòa Tường đang nhàn rỗi, được trực tiếp cho vào.
Nhìn thấy Dụ Trăn, vẻ mặt nghiêm túc của Ân Hòa Tường buông lỏng một ít.
Dụ Trăn lại có chút câu nệ, cậu có loại cảm giác khẩn trương khi lần đầu tiên gặp cha mẹ của đối tượng.
Ân Hòa Tường lại cho rằng cậu vì lần đầu tiên tiếp xúc đến công việc thiết kế xanh hoá nên mới khẩn trương. Ông ôn tồn trấn an cổ vũ vài câu, lại dặn dò Ân Viêm bảo hắn dẫn theo Dụ Trăn, dạy Dụ Trăn một ít thứ.
Chào hỏi xong, hai người lại dưới tầm mắt nhân viên lần nữa nắm tay xuyên qua khu vực văn phòng, đi vào thang máy.
"Văn phòng làm dự án khu giải trí theo chủ đề nằm ở tầng 15, một lát bộ phận nhân sự sẽ đưa thẻ làm việc đến cho cậu. Cậu không cần đến đây mỗi ngày, đi theo tôi là được, có hội nghị tập thể tôi sẽ dẫn cậu cùng đi."
Cửa thang máy đóng lại, Ân Viêm nói đơn giản một chút tình huống, thấy Dụ Trăn chỉ gật đầu không nói lời nào, ngôn ngữ cơ thể hình như cũng cứng ngắc. Hắn không nói nữa, nhớ tới cả buổi sáng cậu đều không thích hợp, cuối cùng nhịn không được thả nhẹ giọng hỏi: "Dụ Trăn, có phải cậu đang trách tôi......"
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, ngoài cửa có một người trẻ tuổi ôm đống lớn tư liệu cúi đầu vọt vào, Ân Viêm vội vươn tay kéo Dụ Trăn lại gần mình.
Dụ Trăn đang nghiêm túc nghe hắn nói bỗng bị kéo nghiêng sang một bên, dựa vào trong ngực hắn. Thân thể cậu cứng đờ, sau đó vèo một cái đứng thẳng dậy.
Người trẻ tuổi bước vào rồi mới phát hiện bên trong có người, muốn phanh lại cũng không kịp. Mắt thấy sắp đụng vào thì người nọ được kéo ra, hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đứng ổn xong thì vội xoay người nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, mấy tư liệu này do phòng họp trên lầu cần gấp nên tôi hơi vội vàng không nhìn đường, tôi...... Dụ Trăn?"
- -- Chương này vẫn còn =)))