Bà Giang gói sủi cảo mang đến bệnh viện, tay nghề nấu nướng của bà rất khéo, sủi cảo rất ngon. Tiết Bán Mộng đã đóng cửa tiệm sách và quán bar. Mấy ngày nay cô ấy hầu như ở bên cô suốt từ sáng đến tối.
Buổi tối, dù Lí Mộ nói thế nào, cô ấy cũng kiên quyết không rời đi.
“Tiểu Mộ à, chị cũng chẳng có người thân, những ngày này về nhà chỉ thui thủi một mình. Em cứ để chị ở lại đây đi.”
Màn đêm buông xuống, bệnh viện yên tĩnh bị ngăn cách với bầu không khí đón xuân vui tươi rộn ràng bên ngoài. Trên tivi đang chiếu chương trình gala mừng xuân. Các tiết mục thật nhàm chán, nhưng Tiết Bán Mộng lại xem rất say sưa. Có điều, chương trình mới phát được một nửa thì cô ấy đã ngủ gục trên giường bệnh trống.
Trong tivi vang lên những tràng cười sảng khoái, Lí Mộ ngồi dậy, chống hai tay lên giường, từ từ đi giày vào. Sau đó, cô vịn vào mép giường và vách tường, mất một lúc mới đi đến cửa. Qua ô cửa sổ nhỏ bằng kính trên cửa phòng bệnh, cô nhìn thấy anh đang ngồi cúi đầu trong hành lang ánh đèn lờ mờ, dáng vẻ đầy suy sụp.
“Anh ấy cứ ngồi ngoài đó suốt, không đi đâu cả.” Tiết Bán Mộng không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào và đi tới đỡ cô.
Lí Mộ quay đầu sang chỗ khác, nên cô ấy không nhìn thấy rõ nét mặt của cô. Hai người cứ im lặng đứng như thế hồi lâu. Nước mắt của cô rơi lã chã trên tay Tiết Bán Mộng.
Lại một tràng pháo tay và tiếng cười giòn giã vang lên trong tivi. Lí Mộ chậm rãi nói với giọng mũi nghèn nghẹt: “Em hận anh ấy, nhưng lại chẳng thể vui nổi khi thấy anh ấy thế này.”
Cảm giác hận và bị hận chẳng qua là sự tra tấn lẫn nhau mà thôi.
Trong biệt thự nhà họ Ngụy, chiếc bàn dài với đầy ắp những món ăn ngon. Dưới ánh đèn chùm pha lê, sắc mặt mọi người đều trắng nhợt.
“Bố ăn thêm chút nữa đi ạ.” Từ Nhược Chi múc canh cho ông cụ Ngụy, nhưng ông xua tay, rồi hỏi với sắc mặt nặng nề: “Nó vẫn đang ở trong bệnh viện à?”
Từ Nhược Chi gật đầu: “Vâng, ai khuyên cũng không được.”
“Thôi, cứ để mặc nó đi.” Ông cụ Ngụy thở dài, chống gậy đứng lên. Ngụy Vi bèn đứng dậy đỡ ông. Đi được hai bước, ông quay đầu lại hỏi: “Ngụy Diễn đâu? Thằng ranh ấy lại chạy đâu rồi?”
“Anh ấy gọi điện bảo là đang đi cùng với trợ lí Trần, sau khi xong việc thì sẽ về ạ.”
“Nó thì có việc gì mà bận, cả ngày không thấy mặt ở nhà.”
Ngụy Vi vội vàng xoa dịu ông: “Ông ơi, ông đừng tức giận. Cháu gọi điện bảo anh ấy về ngay đây ạ.”
Ngụy Vi đưa ông cụ Ngụy về phòng rồi gọi cho Ngụy Diễn. Có điều, điện thoại đổ chuông rất lâu mà không ai bắt máy. Kể từ hôm đó, sau khi rời khỏi bệnh viện, Ngụy Diễn liền biến mất tăm. Ngụy Vi không khỏi trách thầm anh Hai của mình, những lúc như thế này mà anh ta vẫn chỉ biết rước thêm phiền toái cho mọi người.
Gọi hai lần vẫn không thấy ai trả lời, cô ấy không gọi nữa mà đi xuống lầu tìm Từ Nhược Chi. Bà ấy đang ngồi một mình bên bàn ăn, buồn bã đối diện với căn phòng trống vắng. Ngụy Vi đi tới an ủi bà ấy: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo, khi nào chị Tiểu Mộ khỏe lại, anh con sẽ ổn thôi.”
“Cũng tại mẹ. Nếu mẹ đón con bé về nhà sớm hơn thì đã không có chuyện gì.”
“Mẹ đừng nghĩ như vậy, không ai lường được là sẽ xảy ra chuyện này mà.”
Từ Nhược Chi nhìn vào đôi mắt ngập tràn lo lắng của con gái mình, âu yếm xoa đầu cô ấy: “Còn người là còn tất cả. Chờ mọi chuyện qua đi, chúng ta hãy đối xử thật tốt với con bé, có như thế anh con mới vui lên được.”
“Vâng.”
Ngày mùng bảy, nắng vàng rực rỡ.
Tiết Bán Mộng hỏi mượn y tá xe lăn, rồi đẩy Lí Mộ xuống sân tắm nắng. Lúc cô ra khỏi phòng bệnh, Ngụy Tuần loạng choạng đứng lên. Tuy nhiên, cô chỉ hờ hững liếc nhìn anh bằng ánh mắt như thể nhìn một người xa lạ, không né tránh cũng chẳng nán lại quá lâu.
Anh không dám đi về phía cô, chỉ có thể dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô càng lúc càng xa.
Thời tiết đã ấm trở lại, ánh mặt trời chiếu xuống thật ấm áp. Tiết Bán Mộng kể cho Lí Mộ nghe một vài chuyện thú vị, cô yên lặng lắng nghe. Có một ánh mắt vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cô, cô cảm nhận được điều đó nhưng không nói lời nào.
“Chị Mộng ơi, ngày mai chắc hẳn nhiều người bắt đầu đi làm trở lại rồi đấy nhỉ.”
“Ừ, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng theo quy định.”
Cô gật đầu, nhìn một đứa trẻ đang chạy loanh quanh trong vườn hoa. Đó là một cậu bé rất nghịch ngợm và bướng bỉnh. Mẹ cậu bé đuổi theo sau, cậu vẫn mặc kệ mà la hét ầm ĩ. Những người khác đều cau mày, chỉ riêng Lí Mộ ngẩn người nhìn cậu.
Cô cứ miên man suy nghĩ suốt cả ngày nay, mãi đến khi sắc trời tối dần, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho một người. Điện thoại đổ chuông hai lần thì cuộc gọi được kết nối, cô đắn đo giây lát rồi lên tiếng: “A lô, Mộc Thành à?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Ừ.”
“Tôi muốn hỏi mượn anh ít tiền, chẳng hay có tiện không?”
Chuyến bay từ Myanmar đáp xuống sân bay thành phố C lúc 7 giờ sáng. Mộc Thành ra khỏi sân bay liền đi thẳng một mạch đến bệnh viện. Hắn nhìn thấy Ngụy Tuần đang ngồi ở hành lang, với một trí nhớ rất tốt, hắn nhận ra anh ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Mộc Thành hơi dừng bước, sau đó đẩy cửa đi vào phòng bệnh trước mặt anh. Bác sĩ đang tiến hành thăm khám. Lí Mộ ngồi trên giường, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của bác sĩ. Khi nhìn thấy Mộc Thành bước vào, cô có phần kinh ngạc, không ngờ là hắn lại đến nhanh như vậy.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô mới nói với hắn: “Thật ra anh không cần phải đến tận đây đâu, tôi ổn mà.”
Hắn đặt một tấm thẻ ngân hàng lên đầu giường: “Tiền.”
Cô cầm lấy, cất cẩn thận rồi nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn anh, tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh.”
Mộc Thành kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt lạnh tanh: “Nói đi, sao lại khiến bản thân đến nông nỗi này?”
Khí thế của hắn rất mạnh mẽ, Lí Mộ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô mím môi không chịu hé răng.
Hắn lại hỏi tiếp: “Cô cần tiền làm gì?”
“Mời luật sư.”
“Mời luật sư gì mà cần nhiều tiền thế?”
Cô ngần ngừ một lát mới trả lời: “Luật sư giỏi nhất trong việc xử lí các vụ li hôn.”
Ngụy Diễn lết tấm thân mệt mỏi đến bệnh viện, nhác thấy Ngụy Tuần thì suýt nữa đã không nhận ra: “Anh?”
Ngụy Tuần ngẩng đầu thoáng nhìn anh ta rồi lại cúi đầu xuống.
“Bọn em đã bắt được thằng khốn kia rồi anh ạ.”
Mấy ngày nay, anh ta chạy ngược chạy xuôi cả ngày lẫn đêm là muốn nhanh chóng tóm được tên khốn kiếp đã làm bị thương người thân của anh ta. Rốt cuộc Ngụy Tuần cũng có phản ứng, nhưng anh còn chưa kịp tỏ thái độ thì một bóng người cao lớn từ trong phòng bệnh lao ra, đánh anh ngã văng khỏi ghế.
Ngụy Diễn lập tức tiến lên ngăn cản, song Mộc Thành vung tay hất một cái, anh ta đã bị đập vào tường. Tốc độ của hắn cực nhanh. Ngụy Diễn còn chưa lấy lại tinh thần, hắn đã túm cổ áo Ngụy Tuần, nhấc anh lên khỏi mặt đất. Những người xung quanh bèn xúm lại, y tá cất giọng cảnh cáo: “Anh định làm gì hả? Ở đây là bệnh viện, mau buông anh ấy ra, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Tuy nhiên, Mộc Thành dường như không nghe thấy. Hắn ấn Ngụy Tuần vào tường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao không phí lời với mày, li hôn đi, mày không có lựa chọn thứ hai đâu”
Ngụy Diễn vung nắm đấm tới, nhưng Mộc Thành dễ dàng tránh được. Hắn buông tay ra, sau đó mở cửa phòng bệnh mà không buồn ngoảnh đầu lại: “Muốn báo cảnh sát thì mau báo đi, tao đợi ở đây.”
Cửa phòng bệnh đóng sầm một tiếng, Ngụy Diễn cuống quýt lao đến chỗ Ngụy Tuần: “Anh không sao chứ?”
Bác sĩ nghe tin chạy đến. Ngụy Tuần lau máu bên khóe miệng, cố gắng đứng dậy: “Anh không sao, đừng báo cảnh sát.”
Ngụy Diễn kêu lên với vẻ khó tin: “Anh à!”
“Hãy nghe anh.” Ngụy Tuần lảo đảo ngã phịch trên ghế.
Anh thậm chí còn cảm thấy biết ơn Mộc Thành, thế này mới khiến anh hít thở được chút không khí và biết rằng mình còn sống.
Lí Mộ đang đứng bên trong cửa. Mộc Thành vừa mở cửa đi vào, cô liền nói: “Đừng như vậy, Mộc Thành, sẽ gặp phải rắc rối đấy.”
Hắn nhíu mày: “Đây là chuyện của tôi, cô không cần phải bận tâm, quay lại giường nằm đi. Tôi sẽ giúp cô tìm luật sư.”
Cô lắc đầu: “Việc này anh không nhúng tay vào được đâu.”
Cô phải tự mình giải quyết, và đặt một dấu chấm hết cho những sai lầm của mình.
Sức khỏe của cô đang hồi phục từng ngày, sự xuất hiện của Mộc Thành đã kéo theo một số thay đổi. Mới đầu, Lí Mộ định sau khi ra viện sẽ tự tìm luật sư, nhưng bây giờ Mộc Thành đã mời luật sư đến bệnh viện.
Trước khi đi, luật sư để lại một bản thỏa thuận li hôn. Lí Mộ trầm ngâm nhìn bản thỏa thuận trên bàn một lúc lâu.
Mọi chuyện được giải quyết sớm sẽ tốt hơn. Cô không chần chừ nữa, lập tức nhờ Mộc Thành mời Ngụy Tuần vào phòng.
Đó là một buổi chiều bình thường, ánh nắng ùa vào qua khung cửa sổ, những câu chữ trên trang giấy trắng đều rõ mồn một.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô đưa mắt nhìn. Ngụy Tuần đứng ở cửa, trông gầy rộc hẳn đi, đôi mắt như biển sao tĩnh mịch thoáng lóe lên ánh sáng yếu ớt khi cô nhìn sang.
Lí Mộ nhanh chóng quay mặt đi, và nói với Mộc Thành đang đứng sau lưng anh: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy một lát.”
Hắn đóng cửa rời đi. Cô bình thản nói: “Anh lại đây ngồi đi.”
Cô đã chuẩn bị tâm lí rất kỹ, những tưởng rằng bản thân vẫn không thể đối mặt với anh. Song lúc này, cô chợt nhận ra dường như mọi thứ không khó như cô tưởng tượng.
Anh chậm rãi đi tới với ánh mắt mong chờ, nhưng trái tim cô đã chết lặng. Cô đợi anh ngồi xuống, rồi mới chủ động mở lời: “Tôi nghe nói đã bắt được Phùng Triều, chắc hẳn anh đã yên tâm rồi nhỉ, sẽ không còn ai quấy rầy cô ta nữa.”
Trên đời này không có gì khiến anh tuyệt vọng hơn những lời ấy.
“Tiểu Mộ…” Trái tim anh đau đớn không chịu nổi, nhưng lại chỉ có thể yếu ớt gọi tên cô.
Cô trầm lặng, nét mặt thờ ơ không cảm xúc.
“Thật ra, anh không cần phải buồn vậy đâu. Tuy tôi không kiên cường gì cho cam, nhưng cũng chẳng đến nỗi mong manh yếu đuối. Bác sĩ nói rằng tôi hồi phục rất tốt, chỉ vài hôm nữa là có thể xuất viện. Cảm ơn anh đã tìm bác sĩ tốt cho tôi.” Cô dừng lại một lát, sau đó đưa tài liệu trên bàn đến trước mặt anh: “Nhưng nếu anh thật sự cảm thấy áy náy thì ký vào đây đi.”
Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng, anh vừa nhìn tài liệu liền thấy rõ những dòng chữ trên đó.
Những dòng chữ khiến mắt anh đau nhói. Bàn tay cô dừng lại giữa khoảng không, mấy tờ giấy nhẹ tênh nhưng lại nặng tựa ngàn cân.
Anh cầm lấy và xé làm đôi.
“Anh có thể đồng ý với em bất cứ điều gì, ngoại trừ việc này.”
“Nhưng tôi chỉ xin anh điều này thôi.” Bàn tay cô buông thõng xuống: “Anh làm vậy cũng chẳng có nghĩa lí gì đâu. Tôi không cần sự hổ thẹn và đền bù của anh.”
Anh nhìn cô: “Bất luận thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ đồng ý việc này.”
“Dù tôi hận anh cả đời sao?”
“Em nên hận anh đi.”
Cô lặng lẽ nở nụ cười: “Đây thật sự không giống với lời nói của anh chút nào. Chẳng phải anh rất dễ mềm lòng sao? Người khác cầu xin anh, anh đều gật đầu cơ mà. Thậm chí cho dù anh không yêu tôi, anh vẫn đồng ý bên tôi đấy thôi. Tôi xin anh một lần cuối cùng, hãy mềm lòng một lần nữa, buông tay đi, được không?”