Ông nhìn bộ dạng thất thần, hồn bay phách lạc của Lục Thịnh, ho khan một tiếng: “Con trai, con và Minh Tiểu Kiều qua lại từ khi nào?”
Lục Thịnh uể oải đáp: “Chúng con ở bên nhau được ba tháng rồi.”
Trong lòng Lục Xương yên tâm thêm một chút, mới có ba tháng, hẳn là tình cảm không sâu đậm.
“Ba và mẹ con cảm thấy… hai đứa.. không thích hợp.” Lục Xương uyển chuyển nói.
Mạnh Thiên Hoa ngồi bên cạnh phối hợp với chồng trừng mắt với Lục Thịnh.
Lục Thịnh nhìn hai người đang liếc mình, buồn bực nói: “Chúng con bên nhau rất hòa hợp, con thích cô ấy, không phải cô ấy thì không được.”
Lục Xương: “…”
Mạnh Thiên Hoa: “….”
Bỗng nhiên bà đứng dậy, hét lên một tiếng: “Con nằm mơ đi!”
Mạnh Thiên Hoa tức giận.
Lục Xương liên tục khuyên bà đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, Mạnh Thiên Hoa tức giận vỗ bả vai ông một cái: “Tự ông nhìn con trai ông đang sốt ruột kia kìa, nó đã tính toán rồi. Tôi nói gì nó cũng không nghe vào tai.”
Lục Thịnh nghĩ thầm, vậy mẹ còn nói làm gì nữa.
Lục Xương cười khổ: “Nhưng bà cứ xúc động thế này sẽ không giải quyết được việc gì, có chuyện gì cứ từ từ nói.
Mạnh Thiên Hoa cũng biết điều này, nếu không ngay từ đầu bà đã không giả vờ làm người mẹ dịu dàng hiền lành.
Không phải là sợ ba mẹ lớn tiếng phản đối khiến con trai sinh ra tâm lý phản nghịch sao?
Tuy rằng đã hơn hai mươi tuổi đầu, nhưng mấy năm gần đây bọn trẻ có cá tính lắm, ai biết đứa nào vẫn đang trong thời kỳ phản nghịch cơ chứ?
Bà ngồi xuống ghế không nói gì, cứ kệ hai ba con tự can thiệp.
Dù sao Lục Xương cũng là người làm ăn, ông rất chú ý đến không khí xung quanh, cho dù trong gia đình xảy ra tranh cãi cũng có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện.
“Con nói là nếu không phải con bé thì không được, vậy con bé đâu? Con nghĩ rằng con có thể sao?” Quả nhiên, gừng càng già càng cay, câu nói của Lục Xương đã khiến Lục Thịnh buồn bã, nháy mắt khiến anh trở nên uể oải, không phải trở nên u ám mà là sấm sét điên cuồng rồi.
Lục Thịnh không trả lời, Lục Xương càng nắm chắc việc này.
Xem ra con trai ông đơn phương, việc này dễ giải quyết hơn rồi.
Ông nhẹ nhàng thở ra, nhưng Mạnh Thiên Hoa lại không vui.
“Con bé không để mắt đến con? Con có gì không tốt, con bé đó dám ngứa mắt con hả?”
Tuy rằng bà biết con trai mình phong lưu thành bệnh, nhưng tình mẹ như đang phát ánh hào quang khắp nơi, bà chọn cách mù mắt!
Con trai bà tuyệt đối là số một! Con gái nhà ai ngứa mắt nó, nhất định là có vấn đề.
Lục Thịnh cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Chính mình nghe ba mẹ thảo luận về vấn đề tình cảm của bản thân, giống như cặp đôi trời sinh giống nhau, chỉ một cái nhìn đơn thuần cũng nhìn ra ai được lợi hơn, ai mang tới nhiều lợi ích hơn, ai thủ đoạn cao siêu hơn.
Nhưng anh biết, nếu anh muốn ở chung một chỗ với Minh Tiểu Kiều, cha mẹ là vấn đề anh cần giải quyết đầu tiên.
Dù sao kết hôn cũng không phải là chuyện của hai người, mà liên quan tới hai bên gia đình, đặc biệt là đối với những gia đình như bọn họ.
Cho nên anh hít sâu một hơi, nói chuyện cùng ba mẹ.
“Ba, mẹ. Bỏ qua những vấn đề khác, chỉ nói tới Tiểu Kiều… hai người không có ý kiến gì về cô ấy chứ?” Anh hỏi.
Anh nghĩ, Minh Tiểu Kiều tốt như vậy, không có khả năng ba mẹ anh không thích cô.
Nhưng Mạnh Thiên Hoa lại xem thường nói: “Mẹ cũng chỉ gặp qua con bé vài lần, ai biết con bé là loại người như thế nào, nào có ý kiến gì chứ?”
Lục Xương vỗ vỗ tay bà, nhìn Lục Thịnh nói: “Quả thật ba cũng tiếp xúc với con bé vài lần, thoạt nhìn là một cô gái tốt, tính tình cũng ổn, chỉ là nhìn qua vài lần, ba cũng không có ý kiến gì.”
Mạnh Thiên Hoa tức giận véo thắt lưng ông.
Lục Xương: “…..”
Lục Thịnh nghe thấy ba nói vậy, lập tức hưng phấn hẳn lên: “Đúng, con tin tưởng rằng nếu hai người tiếp xúc lâu, sẽ không ai không thích cô ấy. Hai người xem đi, cô ấy không có vấn đề gì, đúng không.”
Mạnh Thiên Hoa tức giận nói: “Sao lại không có vấn đề gì? Thân thế của con bé chính là vấn đề lớn nhất!”
Hơn nữa có câu bà vẫn chưa nói thẳng.
Cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn không phải không có đạo lý, gia phong thế nào, trong quá trình trưởng thành của một con người là rất quan trọng.
*thượng bất chính hạ tắc loạn: trên không nghiêm dưới ắt loạn.
Nếu không tại sao mọi người lại để ý đến gia đình của người khác như vậy?
Bởi vì gia đình có ảnh hưởng lớn với một con người, rất khó thay đổi, cũng rất khó đánh gãy xiềng xích này.
Lục Thịnh biết điều này luôn là điểm khúc mắc trong lòng mẹ Mạnh, không thể kiên nhẫn nói: “Con biết mẹ không thích tác phong làm việc của gia đình bên đó, nói thật ra con cũng không thích nhìn… Nhưng nhà chúng ta vốn dĩ có quan hệ với Minh gia, con và Minh Tiểu Kiều ở bên nhau cũng không thay đổi được gì.”
Anh thật sáng suốt khi không nhắc tới Minh Chính Trí, dù sao đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Mạnh Thiên Hoa vẫn không vui như trước.
Bà bình tĩnh, không nói một lời, ánh mắt nhìn ngoài ban công, không để con trai vào mắt.
Lục Xương ra hiệu với Lục Thịnh, ý bảo anh không cần nói gì thêm.
Chuyện hai mươi năm nay, sẽ không vì mấy câu nói của anh mà được giải quyết.
Lục Thịnh biết điều này, chỉ là dưới cục diện giằng co không khỏi khiến anh lo lắng.
Anh thích Minh Tiểu Kiều, muốn ở bên cô cả đời, nhưng Minh Tiểu Kiều không nhiệt tình như anh, ba mẹ anh cũng không đồng ý chuyện này.
Hơn nữa, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, bên kia, Minh Chính Trí cũng sẽ không vui.
Về những người Minh gia còn lại, căn bản Minh Tiểu Kiều không để họ vào mắt, lại càng không để ý đến thái độ của bọn họ.
Trong nháy mắt, Lục Thịnh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh thả lỏng sống lưng, thân hình cao lớn dựa trên sô pha, hai tay ôm đầu, khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay, cả người tỏa ra một cỗ bi thương.
Lục Xương nhìn một màn này, buông tay xuống.
Một lát sau, ông thở dài, ý bảo vợ mình nhìn con trai đi.
Mạnh Thiên Hoa nhìn thoáng qua, trong lòng càng thêm khổ sở, hừ một tiếng, lại quay đầu đi.
Lục Xương há hốc mồm, lại nhìn Lục Thịnh, lời nói tới miệng lại biến thành: “Ba và mẹ con đi về trước.”
Nói xong, ông lôi kéo Mạnh Thiên Hoa đứng lên, lúc đi ngang qua Lục Thịnh, vỗ lên vai anh một cái, sau đó rời đi.
Từ nhà Lục Thịnh trở về, Mạnh Thiên Hoa vẫn còn giận dỗi, Lục Xương nói: “Bà không thích Minh Tiểu Kiều, là vì bản thân con bé hay vì con bé là người nhà họ Minh?”
Mạnh Thiên Hoa rầu rĩ nói: “Đều như nhau.”
Lục Xương lại thở dài, nói: “Tôi nhìn rồi, Lục Thịnh thích ai, cứ để con nó thích đi, nó lớn rồi, cũng không còn là trẻ con nữa.”
Mạnh Thiên Hoa trừng mắt nhìn ông: “Ông muốn tạo phản như con trai đấy à?”
Lục Xương cười khổ: “Đều là người một nhà, làm phản cái gì chứ, bà hãy nghe tôi nói, vừa rồi Lục Thịnh như vậy, trong lòng bà cũng đâu có dễ chịu?”
Mạnh Thiên Hoa là khổ sở, nhưng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, không nói một lời.
Tài xế đã lái xe tới, Lục Xương không tiếp tục nói chuyện, đợi cho đến khi về nhà, lúc này mới lôi kéo bà xã mình, chậm rãi nói lại câu chuyện năm đó.
“Lúc ấy thời điểm bà và Minh Chính Trí đính hôn, tôi thật sự rất khó chịu, rõ ràng là ba người cùng nhau lớn lên, tôi đối xử với bà tốt như vậy, vì sao bà lại chọn Minh Chính Trí?”
Sắc mặt Mạnh Thiên Hoa không được tự nhiên, cúi đầu nói: “Chuyện quá khứ rồi ông nhắc lại làm gì?”
Lục Xương cười cười: “Không phải tôi mang chuyện cũ ra nói, tôi muốn nói, tâm tình của con trai, tôi hiểu. Bây giờ chúng ta ngăn cản không cho nó ở chung với Minh Tiểu Kiều, cũng giống như năm đó tôi chỉ có thể nhìn bà và Minh Chính Trí ở chung một chỗ. Đều là cầu mà không được, rất khó chịu.”
Mạnh Thiên Hoa không nói gì.
Lục Xương tiếp tục nói: “Bởi vì tôi hiểu cảm nhận của con, cho nên mới nói giúp con vài câu, con nó thích Minh Tiểu Kiều, cứ để nó vậy đi! Lục Thịnh nói cũng không sai, nhà chúng ta và Minh gia quan hệ đã nhiều năm nay, không liên hôn thì cũng không thể phá hỏng mối quan hệ của hai đứa nhỏ được. Huống chi, con phong lưu nhiều năm….Bây giờ hai đứa nó vì tình yêu mà muốn bên nhau cả đời, ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Dù sao hai đứa nó cũng còn trẻ.”
Mạnh Thiên Hoa im lặng trong chốc lát, lúc sau mới nói: “Quên đi, con lớn rồi không nghe lời mẹ, coi như tôi buông tay mặc kệ.”
Lục Xương cười cười, ôm lấy vợ mình.
Lục Thịnh không biết rằng vì anh mà cha Lục đã tốn bao nhiêu sức lực thu phục mẹ Mạnh, bản thân anh bây giờ cần gặp Minh Tiểu Kiều để được an ủi.
Vì thế suốt đêm anh cầm túi lớn túi nhỏ tới phim trường.
Khi Minh Tiểu Kiều lại thấy anh ở phim trường: “…..”
Anh ân cần bưng trà rót nước, tuy không có hành động ái muội, nhưng người ngốc cũng nhìn ra sự tình!
Vì thế tất cả nhân viên trong đoàn phim tự hiểu trong lòng, không nói ra mà bắt đầu nhíu mày lại, ngầm bát quái.
Tống Thành hỏi Tống Ngôn: “Hai người bọn họ ở bên nhau khi nào?”
Vẻ mặt anh ta kinh ngạc, thân là người đại diện, lại không biết nghệ sĩ của mình hẹn hò, quả là đáng trách.
Tống Ngôn đứng bên cạnh chú anh ta, hờn dỗi nói: “Cháu cũng vừa mới biết, hình như là gần ba tháng rồi.”
Quả nhiên lúc trước Lục Thịnh chủ động tìm anh ta bảo anh ta mang Minh Tiểu Kiều là có ý đồ xấu!
Tống Thành nhíu mày: “Lục tổng… Quên đi, dù sao cũng là mấy người trẻ tuổi yêu đương, chỉ cần không yêu đến mức hồ đồ là được.”
Tất cả từ ngữ đều mang ý nghĩ không tin tưởng Lục Thịnh.
Hơn nữa, anh ta không hy vọng Minh Tiểu Kiều bước vào con đường mẹ cô khi xưa.
Bước chân vào gia đình giàu có có thể bớt phấn đấu ba mươi năm?
Kết quả thật thảm hại.