Ngay sau đó, cái tay đặt lên trên vai Phó Lê bị người ta hung hăng túm chặt, sau đó uốn một cái hung hăng đạp lên trên bụng của hắn ta.
Người đàn ông kêu thảm một tiếng gục lên mặt đất.
“Còn chưa cút!” Lăng Nghị vừa hung ác vừa hờ hững nói.
Người đàn ông dùng tay che lại tay mình, hung dữ nhìn chằm chằm hai mắt của Lăng Nghị, đứng dậy chạy xa.
Phó Lê trợn tròn hai mắt, một chuỗi sự việc xảy ra bất ngờ này trong lúc nhất thời khiến cô ngây ngẩn cả người.
Lăng Nghị… sao lại ở đây?Đang nghĩ ngợi cô bỗng phát hiện Lăng Nghị ngồi xổm người xuống, nhìn cô nhẹ giọng nói: “Dọa em sợ rồi à?”Anh dựa gần như vậy khiến Phó Lê không nhịn được mà rụt về sau, chậm rãi lắc đầu: “Không có.
”Trước đây cô đã thấy Lăng Nghị đánh nhau rất nhiều lần, ra tay rất ác độc, đánh đến người ta chảy máu đầy đầu, quỷ khóc sói gào.
Trường hợp vừa nãy đều không tính là gì.
Phó Lê nhéo góc áo, anh vừa mới cứu mình, cô thật ra cũng không sợ anh như vậy, chỉ có chút ngượng ngùng mở miệng, qua một lát thấy đối phương vẫn còn đang nhìn chằm chằm mình mới nhỏ giọng nói: “Hạt dưa rang này.
”Quả nhiên cô thấy người đàn ông cười một cái.
Cái cười này không phải là cười nhạo, mà chính là nhìn thấy trẻ con làm loạn mà cười, cảm thấy hài hước lại chơi vui.
Phó Lê nhịn không được có chút tức giận, giận dỗi quay đầu đi.
Lúc cô gái nhỏ tức giận mặt sẽ phồng lên, khuôn mặt nhỏ tròn như một bàn tay lớn, giống một cái bánh bao trắng, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, cái bóng đẹp dừng ở trên mí mắt.
Trong lúc nhất thời Lăng Nghị nhìn đến ngây người.
Cô ở trước mặt anh chưa bao giờ có dáng vẻ sinh động như vậy, thứ anh nhìn thấy nhiều nhất chính là đỉnh đầu đen của cô.
Đợi một lúc sau Lăng Nghị mới khẽ ho một tiếng, vươn tay lấy hạt dưa rang còn dư lại trong rổ của cô nếm thử, lúc sau nói: “Cô ngốc, bán đồ không phải bán như em đâu.
”Phó Lê ngạc nhiên, quay đầu nhìn lấy hai gói hạt dưa đổ lên vải, mùi hương hạt dưa bị giấu đi cứ như vậy tỏa ra ngoài.
Một người phụ nữ đi ngang qua quầy hàng dừng bước chân, ngồi xổm xuống theo mùi hương hỏi: “Hạt dưa rang này rất thơm, bán thế nào?”Lăng Nghị nhìn về phía Phó Lê.
Phó Lê ngây người một chút, vội trả lời: “Một bịch ba lạng, giá tám mao tiền.
”.
Danh Sách Chương: